Ân oán quan trường

Chương 17

Docsach24.com

hấy sắc mặt trầm tư của Hàn Ngọc Trác, cô gái bao mặt vội nói:

- Thật là vô cùng đường đột, nhưng tôi nghĩ đối với mọi người hành hiệp trong giang hồ, trừ những việc có phương hại đến người lành, còn thì chắc không ai từ chối những chuyện khốn khó gian nan của kẻ khác. Vả lại, tôi cũng không hiểu tại sao, khi bắt đầu nuôi ý tìm cha, tôi đã thề sẽ tự mình gánh vác chứ không bao giờ nhờ vả kẻ khác, nhưng khi gặp Tam thiếu, tôi bỗng nhận ra rằng chuyện tìm người phải có hiểu biết nhiều, giao thiệp sâu rộng trong giang hồ và chắc chắn Tam thiếu rất sẵn lòng...

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Chỉ bằng vào hiếu tâm của cô nương, chẳng những tại hạ, mà cho dầu ai cũng không từ chối. Huống chi, đối với con người của tôi, từ lâu tôi có tâm nguyện cho tất cả những cặp tình nhân trên đời đều được hoàn toàn hạnh phúc. Tâm nguyện đó xuất phát vì chứng kiến quá nhiều cuộc tình lỡ dở. Cho nên chẳng những không từ chối mà còn cố hết sức để giúp cô nương đắc thành sở nguyện. Nhưng chẳng hay lệnh tôn là...

Cô gái bao mặt chặn nói:

- Thật là đáng buồn, tôi chỉ biết được cha mình là người phủ Tế Nam, và là người chuyên kinh sử đèn sách chứ không phải là nhân vật võ lâm. Ngoài ra tôi không còn được biết thêm gì nữa cả!

Hàn Ngọc Trác cau mặt:

- Lệnh đường không cho cô nương biết hay sao?

Cô gái bao mặt lắc đầu:

- Nói ra thi sợ Tam thiếu khó lòng tin. Năm xưa, khi bị Ngoại bà dùng lệnh triệu hồi, từ đầu chí cuối mẹ không chịu nói một lời. Không chỉ riêng tôi mà cả Ngoại bà của tôi cũng thế. Mẹ tôi tính tình cương nghị lắm, người đã cắn răng chịu đựng sự đau khổ mà không chịu hé môi.

- Đúng là người đàn bà đáng thương.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Thế còn chuyện lệnh tôn là người Tế Nam phủ...

Cô gái bao mặt đáp:

- Cha tôi là người ở đâu, theo đời nghiên bút như thế nào và con người phong lưu tuấn tú đó là do Ngoại bà tôi nói cho tôi biết và cũng chỉ được có bao nhiêu đó thôi. Ngoài ra không còn manh mối nào hơn.

Hàn Ngọc Trác cau mày:

- Như thế thì khó lắm, trên đời, biết bao người theo đuổi sự nghiệp bút nghiên? Nhất là Sơn Đông, riêng ở Tế Nam phủ cũng đã có hàng ngàn hàng vạn, nếu chỉ biết được có bao nhiêu sự kiện đó thì tìm kiếm thật không phải dễ.

Cô gái bao mặt nói:

- Tôi cũng biết như thế, nhưng còn một sự việc nữa có thể dựa vào để phăng lần. Vì hai mươi mấy năm về trước, những người ở ngoài mà kết giao với phái nữ võ lâm thì chỉ có một mình cha tôi, chớ chưa từng nghe có trường hợp nào như thế.

Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Nói thì như thế, nhưng cô nương cũng còn sơ hốt một điểm năm xưa. Khi lệnh tôn và lệnh đường gặp nhau cũng chưa chắc phải là ở Tế Nam. Nếu bây giờ mình cứ trên phần đất đó mà phăng tìm thì chắc chắn chỉ là chuyện mò kim đáy biển!

Cô gái bao mặt gật đầu:

- Đúng như thế, Tam thiếu nói đúng. Năm xưa cha mẹ tôi gặp nhau quả thật không phải tại Tế Nam mà là tại vùng Đông Hồ ở Hà Bắc, vì lúc đó cha tôi đang trên đường đến Kinh ứng thí qua miệt Đông Hồ...

Hàn Ngọc Trác cau mặt:

- Lệnh tôn lên kinh ứng thí? Nhưng chẳng hay chuyến ứng thí đó lệnh tôn có trúng tuyển hay chăng?

Cô gái bao mặt lắc đầu:

- Điều đó thì tôi không được rõ, không nghe thấy Ngoại bà của tôi nói về chuyện đó.

Hàn Ngọc Trác chợt lóe lên tia hy vọng:

- Giá như lệnh tôn trúng tuyển thì bây giờ trong hàng ngũ quan lại triều đình. Nếu tại quan trường tìm một người Tế Nam thì dễ hơn là đến Tế Nam tìm một vị học trò nhiều năm trước. Nhưng nếu lệnh tôn không trúng tuyển hoặc không theo nghiệp quan trường thì phải gặp khó khăn.

Cô gái trầm ngâm:

- Cứ theo Tam thiếu gia vừa nói thì hy vọng tìm kiếm cha tôi thật là...

Hàn Ngọc Trác chặn nói:

- Không lẽ cô nương không biết thêm những điểm nào đặc biệt về con người của lệnh tôn sao?

Cô gái bao mặt lắc đầu:

- Không nghe...

Nhưng cô ta chợt nhớ ra mừng rỡ kêu lên:

- Đúng rồi, Ngoại bà của tôi có nói cha tôi rất giỏi về cầm kỳ thi họa, nhất là nét chữ thì tuyệt diệu vô cùng. Ngoại bà có đọc thơ của cha tôi và đã không tiếc lời khen ngợi.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Đặc điểm đó tuy hãy còn quá phức tạp nhưng có vẫn còn hơn không. Trong khi đi tìm tông tích của Triệu đại nhân, tại hạ nguyện sẽ vì cô nương mà đặc biệt lưu ý.

Cô gái bao mặt nghiêng mình:

- Đa tạ Tam thiếu gia.

Hàn Ngọc Trác lật đật nghiên mình đáp lễ:

- Cô nương không nên như thế, đó chẳng qua chỉ là chuyện thuận tiện... Vả lại, bằng vào hiếu tâm của cô nương, tôi tin rằng không ai có thể phụ lòng.

Trong màn lụa che mặt, ánh mắt của cô gái lóe lên:

- Chỉ mong trời cao đừng phụ lòng người cho tôi tìm được cha tôi. Để cho mẹ tôi trong khi luống tuổi còn được an ủi đôi phần, thì cho tôi gặp phải gian lao hiểm trở trong cuộc đời tôi cũng cam tâm.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Nhân sanh bá hạnh hiếu vi tiên, lòng hiếu của người tôi tin sẽ cảm động đến trời xanh, nhất định chuyện tìm tông tích lệnh tôn của cô nương sẽ có thành tựu.

Có lẽ vì hi vọng có nhiều nỗi vui mừng làm cho cô gái bao mặt bật cười thành tiếng và nàng vội nói:

- Thật là thất thố, xin Tam thiếu lượng thứ cho.

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Không đâu, con người là phải có khi buồn khi vui, đó là chuyện nhất định. Bất cứ ai có tình là phải bộc lộ và đó cũng là điểm chứng tỏ lòng thành thật của cô nương, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ.

Cô gái bao mặt nói:

- Tam thiếu gia lại khách sáo nữa rồi.

Như nhớ ra chuyện của chính mình, nàng vội hỏi:

- Tam thiếu đã gặp những người mệnh danh là Tàn Khuyết môn, nhưng chẳng hay Tam thiếu thấy họ là nguời thế nào?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Thật khó mà ước định, tuy nhiên muốn tìm họ cũng không phải khó. Vì tại hạ đã gặp được một vài người của họ không bao mặt mà cũng chẳng hóa trang, như gã thầy bói và Tần Đức Nghĩa, người thân tín của Triệu đại nhân. Chỉ cần tìm hai người đó thì sợ gì không ta được bọn người kia.

Cô gái bao mặt nói:

- Tần Đức Nghĩa và tên thầy bói hiện tại...

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Họ không có chỗ ở nhất định.

Cô gái bao mặt trầm ngâm:

- Người thân tín của Triệu đại nhân lại làm chuyện như thế, tất nhiên chúng đã có sự an bày...

Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Lương gia huynh đệ đều là người kinh nghiệm giang hồ, nếu chúng không an bày như thế thì khó lòng bắt cóc được Triệu đại nhân.

Cô gái bao mặt nói:

- Triệu đại nhân là một vị quan tốt, trung can lương trực, hơn nữa đang trên đường phó nhậm mà mất tích, dân chúng ở Hà Nam như rắn không đầu. Nếu chẳng may Triệu đại nhân có mệnh hệ nào thì chẳng những bá tánh mà cả triều đình cũng bị tổn thất. Xin Tam thiếu cố gắng tìm cho kỳ được.

Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Cô nương nói đúng, chính tại hạ đã ăn ngủ không yên về chuyện đó.

Cô gái bao mặt nói:

- Tam thiếu gia hôm nay đến đây mục đích có chuyện chi?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Chư vị Lương gia tiêu cục bị người bắt mất một cách bí ẩn. Theo chỗ biết của tôi thì chuyện đó do Đông Xưởng làm và nhờ theo dấu nên đến đây tìm kiếm, hi vọng tìm được những vị đó trước.

Cô gái bao mặt hỏi dồn:

- Tại sao Đông Xưởng lại bắt chư vị Lương gia huynh đệ?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Chỉ bằng vào một cái tội “cấu kết với cường đạo” trong vụ Triệu đại nhân mất tích là cũng đủ cho triều đình buộc tội rồi. Huống chi, Đông Xưởng vốn là một cơ quan hành động vô cùng bá đạo, họ không khi nào chịu nghe lẽ phải. Chuyện đó chắc cô nương cũng đã có nghe? Mãn triều văn võ còn phải sợ họ thì đối với bọn thảo dân, họ đâu có coi ra nghĩa lý gì?

Cô gái bao mặt do dự một chút rồi thấp giọng:

- Tôi có một chuyện cần nói nhưng không biết có nên nói ra không?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Xin cô nương cứ tự nhiên, tại hạ nguyện nghe và nếu có gì cần thiết tại hạ sẽ thật tâm báo lại.

Cô gái bao mặt nói:

- Chuyện Tam thiếu gia tìm cứu chư vị Lương gia tiêu cục, thật tình tôi không dám cản ngăn. Tuy nhiên theo thiên kiến, so với Triệu đại nhân thì chuyện đó phải được coi là thứ yếu. Và nếu Tam thiếu có thể tin được thì xin hãy giao nhiệm vụ ấy lại cho tôi, tôi sẽ tìm Đông Xưởng để đưa chư vị Lương gia trở về.

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Bất tiện lắm, vì nếu cô nương thay tại hạ làm chuyện ấy thì cái tội danh cấu kết với kẻ bất lương của chín anh em họ Lương vô tình lại thành sự thật thì sao?

Cô gái bao mặt nói:

- Chuyện đó tôi cũng đã có nghĩ qua, nhưng hành vi của Đông Xưởng từ trước đến nay đâu phải vì trung lương của triều đình hay dân thứ? Điều đó chắc chắn Tam thiếu gia cũng đã biết dã tâm của họ. Huống chi chuyện cấu kết phỉ đồ của anh em họ Lương bây giờ dưới mắt họ cũng đã thành như đinh đóng, có hơn hay kém cũng chỉ thế thôi. Cứu chư vị Lương gia tiêu cục nhất định không phải có thể làm chuyện “minh oan” bằng lời nói, chắc Tam thiếu gia cũng đâu phải không thông chuyện đó.

- Đa tạ cô nương chỉ giáo. Chính tôi cũng đã từng nghĩ có thể Đông Xưởng đã cùng với Tẫn Đức Nghĩa cấu kết bắt Triệu đại nhân, cố phao tin Tàn Khuyết môn để che mắt người khác và nhất là cố gán cái tội đó cho Lương gia huynh đệ. Vả lại, trước kia tôi cũng được nghe Tần Đức Nghĩa nói đây là thuần về chuyện ân oán quan trường. Cho nên bây giờ cứ lần theo Đông Xưởng thì chắc chắn sẽ có nhiều manh mối.

Cô gái bao mặt gật gật đầu:

- Đúng rồi, Tam thiếu gia nghĩ được cách đó quả là cơ trí. Như thế để cùng một lúc cho nên việc vậy. Tam thiếu gia cứ theo dõi Đông Xưởng, còn tôi sẽ nỗ lực tìm Tần Đức Nghĩa và bọn người kia. Cả hai hợp lại chắc chắn sẽ mau có thành tựu, Tam thiếu gia thấy như thế có tiện không?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Đó là chuyện tại hạ không biết nhờ ai, chỉ có điều như thế sợ phải phiền đến cô nương và chư vị đây nhiều quá.

Cô gái bao mặt nói:

- Thiếu gia không nên nói như thế, tôi cũng là phần tử của quốc gia, góp công được với triều đình trong hành động có lợi cho dân cho nước thì đâu phải là chuyện vô ích và cũng không thể cho đó la chuyện phiền hà.

Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Cô nương đã nói thế, tại hạ không dám có ý kiến thêm. Vậy tại đây xin tạm cáo từ.

Hắn đứng dậy vòng tay. Cô gái bao mặt cũng vòng tay:

- Đại sự không nên chậm trễ, tôi không dám làm mất thì giờ Tam thiếu. Bọn Đông Xưởng người nào thân thủ cũng không phải tầm thường, tuy đối với Tam thiếu không phải là chuyện đáng ngại, nhưng cũng mong Tam thiếu thận trọng.

Hàn Ngọc Trác nghiên mình:

- Đa tạ cô nương, xin cô nương dọc đường cũng phải bảo trọng lấy mình.

Hắn vừa quay đi nhưng sực nhớ chuyện Cẩm Y Thị Vệ nên quay trở lại:

- Còn một việc nữa may chút đã quên. Triều đình đang phái sáu Đô thống mang Cẩm Y Thị Vệ tra cứu chuyện Triệu đại nhân mất tích. Vị Đô thống đó họ Vệ, hình như là con người minh chính, võ công cũng không phải tầm thường. Mục tiêu của họ là nhắm vào Tàn Khuyết môn, xin cô nương hãy để ý hành vi của họ.

Cô gái bao mặt vòng tay:

- Đa tạ Tam thiếu, tôi sẽ hết sức lưu ý và thận trọng.

Hàn Ngọc Trác đi xa rồi mà cô gái bao mặt vẫn đứng nhìn theo, bên trong làn vải che mặt không biết đã có biến đổi gì, nhưng thân hình cô ta bất động...

° ° ° ° °

Dương Cốc huyện thuộc Hoàng Hà phụ cận, muốn ngược về Bắc là phải theo ngõ Vận Hà. Vận Hà không rộng như Hoàng Hà nhưng nước chảy khá mạnh, từ đó nhìn qua tả ngạn là thuộc Sơn Đông tỉnh. Đứng tại bến Vận Hà nhìn ra khơi, buổi sáng cũng như buổi tối chỉ nhìn thấy cánh buồm lố nhố, nhất là tại đầu bến người tấp nập. Sự mua bán về thương thuyền ở đây thật là phồn thịnh, vì từ miệt Sơn Đông đổ về hướng Bắc, trục giao thông vận chuyển đổ dồn cả về đây.

Hàn Ngọc Trác đứng trên bờ nhìn chăm chăm vào một chiếc đại thuyền đang đậu cách bờ ba bốn trượng. Dưới sông, khoảng cách giữa đại thuyền và trên bờ lại có một chiếc thuyền nhỏ, có lẽ nó dùng để vận chuyển người cũng như hàng hóa.

Vì hai chiếc thuyền lại có một tấm đòn dài bắt liền nhau.

“Đòn dài” là môt tấm ván khá rộng, người đi rất vững vàng. Phía đầu thuyền chỗ cây đòn dài đó có một người trung niên ăn vận theo lối thương buôn, chỉ có điều đôi mắt của hắn thật sáng và láo liên. Thỉnh thoảng hắn ném tia nhìn lên bờ, ngay chỗ Hàn Ngọc Trác.

Từ phía sau Hàn Ngọc Trác chợt có một gã trung niên lùn mập xớn xa đi tới, khi ngang qua thình lình Hàn Ngọc Trác chụp lấy tay hắn và kêu nho nhỏ:

- Lưu lão đại!

Gã họ Lưu hơi khựng lại, nhưng rồi hắn cười:

- Phải, phải... tiểu ca...

Hàn Ngọc Trác nhìn chiếc đại thuyền và hỏi tiếp:

- Chiếc thuyền đó của anh phải không?

Gã trung niên lùn mập chớp mắt:

- Phải, phải... tiểu ca là...

Hàn Ngọc Trác chận ngang:

- Có phải thuyền đến kinh sư không?

Thấy Hàn Ngọc Trác có vẻ uy phong, gã họ Lưu chưa biết hắn là người gì nên vội gật:

- Phải rồi, chẳng hay...

Không để hắn hỏi, Hàn Ngọc Trác hỏi dồn luôn:

- Bao giờ đi vậy?

Gã họ Lưu đáp:

- Trời tối là bắt đầu rời bến.

Hàn Ngọc Trác cau mặt:

- Tối! Tại sao lại không đi ban ngày?

Gã họ Lưu ngập ngừng:

- Cái đó... à, tại vì khách thuê cần vào thành mà chưa trở lại, vì thế nên phải đợi...

Hàn Ngọc Trác hỏi:

- Họ bao thuyền này à?

Gã họ Lưu gật đầu:

- Đúng rồi, nhưng nếu tiểu ca muốn đi thì tôi sẽ giới thiệu cho thuyền khác.

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Thấy thuyền anh là tôi không muốn đi thuyền nào nữa. Anh cứ bảo có người họ Hàn thân thích của Đề đốc Đông Xưởng bảo họ nhường thuyền một chuyến.

Gã họ Lưu nhìn sững:

- Vị họ Hàn đó ở đâu?

Hàn Ngọc Trác chỉ vào ngực mình:

- Tôi đây.

Gã họ Lưu tái mặt:

- Dạ... dạ... tôi sẽ đi ngay.

Vừa nói hắn vừa cóm róm dông tuốt xuống thuyền. Hàn Ngọc Trác nhìn theo, thấy hắn xuống thuyền nói chuyện với gã đại hán áo xám đứng chỗ đầu cây đòn dài khi nãy. Tên này vừa nói vừa quắc mắt lên bờ.

Hàn Ngọc Trác thong dong phe phẩy cây quạt trên tay, cứ tên áo xám nhìn hắn thế nào, hắn cũng nhìn lại thế ấy làm như cả hai người cùng một bọn với nhau.

Sau mấy câu nói với gã họ Lưu, tên đại hán áo xám quày quả trở vô khoang. Hàn Ngọc Trác biết hắn vào thỉnh thị cấp trên. Quả nhiên chỉ một phút sau, gã đại hán từ trong khoang trở ra. Gã họ Lưu lại được hắn nói mấy câu rồi mới trở lên bờ.

Hàn Ngọc Trác vẫn không ngó tới, cho đến khi hắn bước tới trước mặt vòng tay mới quay lại, gã họ Lưu thở dài nói:

- Hàn thiếu gia, xin thỉnh xuống thuyền.

Hàn Ngọc Trác trao cho hắn một đĩnh bạc và nói:

- Thuyền chưa đi ngay bây giờ, vậy phiền anh vào thành mua giùm cho tôi hai cái rương, còn lại bao nhiêu anh lấy nhậu chơi nghe.

Một đĩnh bạc có hơn một lượng mà chỉ mua một vật có mấy tiền, đúng là mười năm mới gặp người rộng rãi. Gã họ Lưu hai tay tiếp lấy quay đầu đi thẳng. Mệt một chút mà có được số bạc to, giá như ngày nào cũng mệt như thế nhất định hắn cũng chẳng chối từ.

Hàn Ngọc Trác nhìn theo dáng dấp lam lũ làm ăn của gã họ Lưu và khẽ mỉm cười. Hắn đâu có cần chi hai cái rương, nhưng lửa đã sắp cháy đến bên thành rồi, những con cá vô tội cũng nên cho thoát trước. Những con người chỉ biết bỏ mồ hôi ra để đổi lấy bát cơm như thế ấy, không nên để dây họa lây.

Chờ cho gã họ Lưu đi xa rồi, Hàn Ngọc Trác xếp cây quạt lại và chầm chậm bước xuống đòn dài. Hắn đi thật thong dong và cũng không thèm ngó tới tên đại hán đang chăm chú nhìn mình, cho đến khi bước xuống mũi thuyền rồi hắn mới đưa mắt nhìn xung quanh.

Hàn Ngọc Trác vừa ước lượng được phương hướng thì tên đại hán áo xám cũng đã bước tới vòng tay:

- Kính chào Hàn thiếu gia.

Hàn Ngọc Trác vẫy nhẹ cây quạt và không thèm nói với tên đại hán câu nào, cứ thong dong đi thẳng vào khoang thuyền. Đây là loại thuyền lớn hai buồm, khoang sau đã rộng lại dài, từ trước đến sau ván cầm đánh bóng không một chút bụi, đừng nói ngồi mà cho dù có nằm cũng còn sạch hơn những ngôi nhà không lát gạch.

Bên cạnh bậu cửa sổ bên trái, có lót một cái bàn. Bên cạnh có một người mặc áo hồng đang ngồi bưng chén trà nhấm nháp. Bình trà, chén trà toàn bằng sứ Giang Tây, mùi trà bay ngạt mũi. Hàn Ngọc Trác bước vào, người ngồi uống trà không hề ngước mắt, chỉ có tên đứng bên là chiếu tia mắt âm thầm theo dõi.

Tên này cũng mặc áo xám như tên ở ngoài kia.

- Ngươi họ Hàn?

Lão già áo đỏ vẫn không ngẩng mặt lên, giọng hỏi của ông ta thật nặng.

Không đáp mà Hàn Ngọc Trác hỏi lại:

- Các hạ là “Vô Địch Sát Thủ” Phí Sở Thiên?

Đôi mảy rậm của Phí Sở Thiên cau lại:

- Ngươi biết ta?

Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Tại hạ có nghe nói, một trong ba người cầm đầu Đông Xưởng là “Vô Địch Sát Thủ” quyền thế lớn, võ công cao, tính cách thâm độc, mãi đến hôm nay mới có dịp gặp mặt, phải nói là hạnh ngộ.

Phí Sở Thiên biến sắc, nhưng lão lấy lại bình tĩnh thật nhanh, lão cười cười:

- Bao nhiêu năm nay, có lẽ ngươi là người thứ nhất dám nói ta như thế. Bằng vào một điểm đó, ta cho ngươi một chỗ ngồi.

Lão hất tay lên:

- Mời.

Hàn Ngọc Trác mỉm cười:

- Đa tạ!

Hắn bước tới ngồi xuông bên chiếc ghế dựa ngay cửa sổ, phong cách của hắn vẫn ung dung từ trước đến sau.

Chờ cho Hàn Ngọc Trác ngồi xong, Phí Sở Thiên lên tiếng:

- Cát Trường Giang, châm trà.

Tên áo xám đứng bên ứng tiếng và mang chén rót ra đặt trước mặt Hàn Ngọc Trác.

Liếc nhanh vào chén trà của Hàn Ngọc Trác, Phí Sở Thiên tự tay rót cho mình một chén nâng lên uống:

- Uống một chén rồi nói chuyện.

Hàn Ngọc Trác dùng ngón tay cái và ngón tay giữa nhón nhẹ chung trà, trên mặt gỗ lim thật cứng của cái bàn có một vòn tròn giống như thợ chạm dùng vật bén chạm sâu xuống cả phân. Công lực của Cát Trường Giang quả thật kinh người, hắn bất quá là một viên Trưởng đội của Đông Xưởng, thế mà khi đặt chung trà xuống, mặt gỗ lim cứng gần như sắt bị khu chén ấn sâu. Chén trà hắn rót thật đầy, cho dầu người có công lực nhấc lên được nhẹ nhàng vẫn không làm sao cho nước khỏi trào ra, nhưng Hàn Ngọc Trác thì không.

Hắn chỉ dùng hai ngón tay nhón nhẹ, cái chung y như chưa bị ấn dính vào, nước phẳng lặng như không.

Cát Trường Giang tái mặt. Cái làm cho hắn khủng khiếp, không phải vì nội trong việc đó.

Khi đặt cái chung xuống, Cát Trường Giang đã ngấm ngầm vận công bóp cái chén nứt ra, bất luận người nào, có nâng cái chén được nhẹ nhàng cũng không làm sao giữ cho nguyên vẹn. Vậy mà Hàn Ngọc Trác chỉ bằng hai ngón tay đã không làm cho nước trào ra mà lại còn giữ cho cái chén được nguyên vẹn, không chỉ bằng vào nội lực mà còn bằng vào sự thông minh nhìn thấy trước khi nâng chén.

Đó là cái làm cho Cát Trường Giang khiếp đảm. Nhấp một ngụm trà nhỏ, Hàn Ngọc Trác mỉm cười, bây giờ hắn mới tỏ ra lễ độ:

- Đa tạ Phí đại nhân.

Chung trà được đặt trở xuống mặt bàn như một cái chén chưa từng bị hai lần vận kình lám cho nứt rạn, cả đến những đường nứt do Cát Trường Giang làm ra bây giờ cũng bị ép lại khít rịt, không thấy nước rịn ra ngoài.

Cát Trường Giang lại thêm một lần tái mặt.