hông có thêm một tiếng, người một mắt nhún mình phóng vọt lên, cánh tay đen thùi lùi của hắn vươn ra chụp thẳng vào diện môn của Hàn Ngọc Trác.
Biết đối phương đã liều mạng, Hàn Ngọc Trác mỉm cười không đưa đầu quạt mà lại đưa thân quạt, có lẽ không muốn nặng tay, chỉ làm cho đối phương dội lại...
Thình lình, ngay lúc người một mắt hoảng hốt bật ngửa ra sau lỡ trớn thì từ phía bên trái một tiếng rít xé gió, tiếp theo Hàn Ngọc Trác phát hiện một đường sáng nhỏ như sợi chỉ lân tinh từ chỗ phát ra tiếng rít xẹt tới cuốn vào cây quạt.
Đang đà đưa tới, Hàn Ngọc Trác nhích người lên luôn nữa bước lên xoay chiều cho cánh tay xuôi lại, đồng thời xòe ngay cánh quạt kéo tạt qua một bên, tay trái đặt vào Uyển Mạch của người một mắt, tay phải phất nghiêng cánh quạt hất lùi đường chỉ bạc của đốt phương.
Khi sức tấn công của đối phương bị dội lại, Hàn Ngọc Trác mới có thì giờ nhìn về phía bên trái, nơi đây không biết bao giờ đã có thêm năm người nữa. Cả năm người đều mặc áo choàng đen, thành ra không làm sao biết được bên trong đường chỉ bạc như lân tinh chính ở người con gái đó phát ra.
Hai người áo đen giao đấu với Hàn Ngọc Trác vừa thấy người con gái là lật đật lao mình tới cúi đầu cung kính.
Hàn Ngọc Trác nhướng mắt:
- Phương giá là...
Người con gái không lên tiếng, bàn tay cô ta đặt nhẹ đường chỉ bạc thay vì cuốn vào cây quạt của Hàn Ngọc Trác, vụt thẳng lên và đầu dây ghim thẳng vào giữa mặt của hắn.
Tưởng đối phương đã dừng tay không ngờ cô ta lại tấn công thình lình. Hàn Ngọc Trác vội nghiêng mình đưa ngang cây quạt...
Sợi chỉ bạc của cô gái như thun lại thật nhanh, không thấy cuốn lại mà đã thụt mất vào cánh tay áo rộng.
Giọng của cô gái lạnh như băng:
- Thảo nào ngươi lại chẳng dám mạo danh Tàn Khuyết môn để tạo ra vụ án, trong thiên hạ này chưa một kẻ nào đón được Linh Điện Phi Sương của ta... Ngươi là...
Hàn Ngọc Trác đáp ngay:
- Hàn Ngọc Trác
Người con gái bao mặt sửng sốt:
- Hàn Ngọc Trác?
Hàn Ngọc Trác như đã thấy cái lạ về sự sửng sốt của cô gái nhưng hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên.
- Đúng, tại hạ tên Hàn Ngọc Trác.
Cô gái bao mặt cau mày như nói một mình:
- Hàn Ngọc Trác... Cái tên quen quá, hình như đã có nghe...
Và cô ta bỗng giật mình:
- Các hạ và Trường Bạch thế gia có quan hệ thế nào?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Chủ nhân Trường Bạch thế gia là phụ thân của tại hạ và tại hạ là người con thứ ba trong gia đình đó.
Cô gái buột miệng kêu lên:
- Tiểu Mạnh Thường!
Hàn Ngọc Trác không gật đầu cũng không phủ nhận hắn chỉ bảo lại:
- Hàn Ngọc Trác.
Người con gái bao mặt:
- Thảo nào mà ta nghe qua quen tai... Tiểu Mạnh Thường Hàn Ngọc Trác danh chấn trong thiên hạ, chẳng những văn võ kiêm toàn mà nhân phẩm lại cái thế...
Cô ta cười nhẹ và nói luôn bằng một giọng nói nửa đùa nửa thật.
- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!
Đã ngưỡng mộ từ lâu câu nói tuy là sáo ngữ, nhưng cũng được thường dùng trong trường hợp đối với người mình ngưỡng mộ thật tình, nhưng từ cửa miệng của cô gái này, Hàn Ngọc Trác cảm nghe như có chút gì như ngạo mạn. Hắn nói:
- Tùy thiên hạ muốn gọi sao cũng được, nhưng người được mang danh diệu đó chưa bao giờ dám tự xưng.
Cô gái cười lạt:
- Nghe danh không như gặp mặt, từ lâu vốn đã ngưỡng mộ nhưng không ngờ Tiểu Mạnh Thường cũng chỉ là kẻ mạo danh người để làm chuyện mờ ám vô sỉ như thế ấy.
Tuy nghe lời lẽ thật là vô lễ, nhưng nghĩ rằng đây chỉ là chuyện hiểu lầm, nên hắn vẫn một mực điềm đạm:
- Phương ái mở miệng là đã mắng người chớ không chịu hỏi kỹ càng câu chuyện, như thế không sợ người ta bảo mình là kẻ hồ đồ. Vả lại, khi đặt một vấn đề đáng lý cô nương cũng nên nghĩ đến thanh danh của kẻ khác, cái thanh danh đó không phải mua bằng tiền mà có.
Người con gái bao mặt lạnh lùng:
- Tòa hạ Nhị sứ phụng lịnh của ta truy kẻ mạo nhận danh xưng Tàn Khuyết môn để làm chuyện tồi bại, bây giờ các hạ lại cùng Nhị sứ của ta gây sự tại đây, làm sao ta lại không quả quyết các hạ là bọn đã mạo phạm danh nghĩa của ta?
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Thế tại sao cô nương lại không chịu hỏi Nhị sứ của cô nương rồi hãy hành động?
Cô gái bao mặt quay lại hỏ nhỏ người sứt mũi, hắn trả lời cũng nhỏ nên Hàn Ngọc Trác không nghe.
Cô gái quay lại hỏi:
- Các hạ bảo đã có gặp bọn người mệnh danh Tàn Khuyết môn?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Đúng như thế.
Người con gái bao mặt gặn lại:
- Làm sao ta có thể biết lời lẽ của ngươi không phải là hoa ngôn xảo ngữ.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Vừa rồi, Nhị sứ của cô nương đã sục sạo khắp trong khu rừng này vẫn không ra được một vết tích gì, khi hai người sắp sửa bỏ di, chính tại hạ đã mời dừng lại, điều đó chẵng lẽ Nhị sứ của cô nương lại không nói lại hay sao?
Người con gái lạnh lùng:
- Có nói, nhưng bao nhiêu đó đâu đủ để chứng minh...
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Con người không sợ sai lầm, chỉ sợ thấy biết sai lầm mà không chịu sửa. Tại hạ không cần biết cô nương có tin hay không, bởi bì chính tại hạ đang tìm kiếm Tàn Khuyết môn, đối với Tàn Khuyết môn là địch chớ không phải là bạn.
Người con gái bao mặt hỏi:
- Các hạ tìm Tàn Khuyết môn có chuyện gì? Tàn Khuyết môn cùng với các hạ đã có chuyện ân oán với nhau chăng?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Không có ân oán gì với tôi cả, tôi chỉ vì bằng hữu mà hành động. Bởi vì Tàn Khuyết môn đã bắt cóc Tuần phủ Hà Nam Triệu đại nhân khi đang ngồi trên xe của Lương gia tiêu cục, hãm hại trung lương, giá họa cho người lành, chuyện đó, đối với ta cũng đã được coi như có điều ân oán.
Người con gái bao mặt nhích lên một bước:
- Hàn Ngọc Trác ngươi không được ngậm máu phun người, chẵng lẽ ngươi không nghe ta vừa nói rằng bọn ta chính đang đi tìm cái bọn giả danh Tàn Khuyết môn đó hay sao?
Hàn Ngọc Trác chầm chậm gật đầu:
- Nghe thì đã có nghe rồi, nhưng làm sao tại hạ có thể biết đó lại chẳng phải là một lối hoa ngôn xảo ngữ để mà bắt người khác?
Người con gái bao mặt khựng lại:
- Ngươi... ngươi muốn lặp lại lời nói của ta phải không?
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Cô nương đã có thể nói như thế được, tại hạ lại bị cấm hay sao? Một khi mình nói oan cho người khác thì chắc chắn mình cũng phải được thưởng thức cái oan uổng là mùi vị như thế nào mới được chớ.
Người con gái bao mặt giận run:
- Hay lắm, Hàn Ngọc Trác, ăn miếng trả miếng như thế là hay lắm, nhưng ngươi là kẻ trượng phu, ngươi không sợ làm hoen ố thanh danh Tiểu Mạnh Thường của ngươi sao.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Người ta vô cớ nói oan cho mình, chẳng lẽ mình lại cúi đầu nhận mạng chịu thua hay sao?
Cô gái bao mặt gặn lại:
- Các hạ không chịu nghĩa là bảo ta phải chịu thua phải không?
Thiếu chút nữa đã bật cười. Cô gái này coi dáng cách khá hung hăng, nhưng lối nói chụp lên đầu người lại giống như một cô bé không hơn không kém...
Hắn cố nhịn cười nghiêm mặt:
- Tại hạ cần được nói chuyện nghiêm chỉnh với cô nương.
Cô gái hất mặt:
- Không ai có thừa thì giờ để đi nói chuyện đùa với ngươi cả.
Hàn Ngọc Trác cau mày:
- Tại hạ xin thỉnh giáo, chẳng hay cô nương đây là...
Cô gái bao mặt nói dặt một:
- Ta là ai, chuyện đó không can hệ đến ngươi.
Hàn Ngọc Trác chưa kịp nói thì cô ta lại nói luôn:
- Ngươi không cần nói gì nữa cả, ta cũng không cần biết ngươi đại diện cho ai mà ra mặt, ta chỉ nói Tàn Khuyết môn của chúng ta không hề bắt cóc Hà Nam tuần phủ. Nếu muốn tìm thì ngươi hãy tìm cái số người đã làm chuyện đó mà hỏi. Nhưng ta cũng khuyên, muốn tìm thì hãy cố gắng tìm cho được trước bọn ta, bằng không để cho bọn ta tìm được họ rồi thì ngươi có gặp cũng không làm sao thấy được một cái thây nguyên vẹn chớ đừng nói chuyện truy cứu cho mất công. Và sau cùng ta cũng cho ngươi biết rằng Tàn Khuyết môn của chúng ta đã ẩn mật thì không bao giờ chúng ta ra mặt. Xong rồi đó ngươi có thể đi đi.
Hàn Ngọc Trác làm thinh.
Cô gái này kể ra cũng khá lanh lợi, từ chỗ bị dộng biến thành chủ động. Hàn Ngọc Trác cũng biết đối đáp hơn người nhưng câu nói của cô gái khiến cho hắn sững sờ:
- Có trước được hay không thì tại hạ cũng không dám chắc.
Nói xong, hắn quay mình đi thẳng.
Cô gái bao mặt quát:
- Hãy khoan!
Hàn Ngọc Trác quay lại:
- Cô nương cần chuyện chi?
Cô gái trầm ngâm:
- Các hạ có thể tin ta à?
Hàn Ngọc Trác gặn lại:
- Cô nương muốn chỉ về chuyện chi?
Cô gái bao mặt nói:
- Tàn Khuyết môn hãm hại trung lương, giá họa hào kiệt đã từ trong tay của Lương gia tiêu cục bắt cóc Tuần phủ Hà Nam.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Dáng vẻ của chư vị có hơi giống người của Tàn Khuyết môn mà tại hạ đã có nghe, lại có phần hơn những người mệnh danh Tàn Khuyết môn mà tại hạ đã gặp, cả về thái độ và công lực, thêm vào đó tình hình tìm kiếm của chư vị chính mắt tại hạ cũng đã thấy, tại hạ có thể tin dược chuyện thật là như thế. Cô nương có thỏa mãn lời nói của tại hạ hay không?
Cô gái bao mặt có hơi thay đổi thái độ, giọng cô ta cũng bớt lạnh lùng:
- Đa tạ.
Giọng nói thật nhỏ, nhưng Hàn Ngọc Trác vẫn nghe và thật rõ ràng.
Hắn nhận ra sự thay đổi thái độ của cô gái và hắn cũng dịu giọng:
- Xin cô nương không nên khách sáo, nếu cả đến chuyện thị phi mà cũng không thể phân biệt được thì làm sao tại hạ dám xưng mình là tử đệ của họ Hàn.
Cô gái bao mặt cúi đầu:
- Vừa rồi tôi có thất ngôn, xin Tam thiếu gia lượng thứ.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Cô nương nói hay quá, tại hạ đâu dám như thế. Hồi nãy cô nương đã có bảo dầu gì tôi cũng là bậc trượng phu kia mà.
Cô gái như cười, nhưng vì tấm lụa đen không làm cho ai nhìn thấy.
Hàn Ngọc Trác vòng tay định nói nhưng cô gái đã đưa tay:
- Tam thiếu gia có thể nán lại một chút được chăng?
Hàn Ngọc Trác ngạc nhiên:
- Cô nương còn có điều chi dạy bảo?
Cô gái bao mặt nói:
- Có một chuyện, tôi muốn thỉnh giáo cùng Tam thiếu gia.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Kính trọng là tuân lịnh, nếu có điều chi thì xin cô nương cứ nói, trừ trường hợp không thể biết, ngoài ra tại hạ không hề dám che giấu bất cứ một điều nào.
Cô gái bao mặt nói:
- Xin đa tạ Tam thiếu gia. Nơi đây, giữa đồng hoang núi vắng, nhà cửa cũng không, một cái ghế xiêu vẹo cũng không thể tìm ra, vậy xin phiền Tam thiếu gia đã nghĩ tình lưu lại thì cũng niệm tình tạm ngồi... ở tại đây.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Cô nương ngồi được thì tại hạ sao không ngồi được, tại hạ là kẻ giang hồ chớ đậu phải vương hầu khanh tướng chi đâu.
Không thấy được vẻ mặt của cô gái bộc lộ ra sao, nhưng chắc chắn là nàng cảm kích, bởi vì bất cứ người nào cũng đều thích được nghe những lời như thế, nhất là lời nói đó phát xuất từ của miệng của vị Tiểu Mạnh Thường của Trường Bạch thế gia.
Hai người vừa ngồi xuống thì sáu người mặc áo choàng đen bước tới.
Cô gái bao mặt đưa tay ra hiệu:
- Sáu vị hãy ra mắt Tam thiếu gia.
Sáu người mặc áo choàng đen bước tới vòng tay.
Hàn Ngọc Trác nghiêng mình đáp lễ:
- Không dám, tại hạ xin kính chào chư vị.
Cô gái bao mặt nói:
- Tam thiếu gia, đây là Lục sứ của Tàn Khuyết môn và cũng là những người trong bản Môn còn lại đến ngày đó.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Tuy chỉ có sáu người nhưng mỗi người mà võ công đã cao lại đầy kinh nghiệm thì cũng bằng phân nửa giang hồ nhập lại.
Cô gái bao mặt cười ra tiếng:
- Tam thiếu gia quá khen, sau này nếu còn may mà gặp nhau trên bước giang hồ, chúng tôi vẫn còn mong được Tam thiếu gia giúp đỡ.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Cô nương khách sáo quá.
Cô gái bao mặt đưa tay vuốt tóc, bàn tay như ngọc chuốt của cô ta thật không ai có thể nghĩ đó là một nhân vật có vết tích đáng tiếc theo nguyên tắc nhập môn của tổ chức này.
Hàn Ngọc Trác bỗng có ý muốn nhìn được mặt, hắn rất biết những con người của Tàn Khuyết môn không làm sao còn nguyên vẹn, nhưng không hiểu sao hắn bỗng thấy muốn đây là trường hợp... ngoại lệ.
Như đoán được ý người đối diên, cô gái bao mặt nói:
- Vì qui củ của bản môn nên tôi không thể để mặt thật tiếp kiến Tam thiếu gia, mong Tam thiếu gia lượng thứ.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Không dám.
Cô gái bao mặt nói:
- Môn quy đã như thế từ lâu, người Môn chủ khi lấy tư cách Môn chủ mà gặp người thì không có quyền để mặt thật, trừ trường hợp lấy tư cách khác. Tuy nhiên, đã là người Tàn Khuyết môn thì chắc chắn mặt thật chẳng đẹp gì đâu. Không dùng mặt thật để tiếp người như thế mà có lẽ là hay.
Hàn Ngọc Trác vòng tay:
- Ban đầu tôi cũng có phần nghi và quả thật bây giờ chính cô nương đây là Môn chủ của quý môn, tại hạ có lời xin lỗi vì thất kính.
Cô gái bao mặt lắc đầu:
- Tam thiếu gia không nên khách sáo. Đã đành tôi là Môn chủ của Tàn Khuyết môn, nhưng làm sao lại có thể so sánh với Trường Bạch thế gia.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Cô nương mới bảo tại hạ đừng khách sáo thế mà bây giờ cô nương lại cũng khách sáo hơn ai hết.
Cô gái bao mặt lắc đầu:
- Không phải khách sáo mà đó là lời nói thật tình của tôi.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Nếu thật tình thì đó chẳng qua là cô nương quá tự khiêm.
Cô gái bao mặt lại lắc đầu:
- Tôi không tranh biện với Tam thiếu gia về chuyện đó. Trước khi thỉnh giáo Tam thiếu những điều mà tôi muốn biết, tôi xin báo cho Tam thiếu hiệp một chuyện mà tôi tin chắc Tam thiếu cũng như nhiều người khác nếu không muốn biết thì cũng mang nhiều thắc mắc. Đó là chuyện tại sao Tàn Khuyết môn đột nhiên tuyệt tích giang hồ và tại sao ngày hôm nay lại thình lình xuất hiện trở lại...
Hàn Ngọc Trác nói:
- Mấy năm trước, tại sao quí môn xuất hiện điều đó tại hạ có thể đoán được đôi phần, còn như chuyện đột nhiên ẩn khuất thì thật tình cả giang hồ cũng đều thấy là chuyện đến ngày nay vẫn còn hoàn toàn bí mật.
Cô gái bao mặt hỏi:
- Và ngày nay, Tàn Khuyết môn lại đột nhiên xuất hiện thì Tam thiếu gia nghĩ...
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Có thể nói vì có người mạo danh quí môn để làm chuyện bất minh, như cô nương đã nói?
Cô gái bao mặt cười:
- Cũng có đúng nhưng đó chỉ là đúng một phần.
Hàn Ngọc Trác “a” một tiếng ngăn ngắn:
- Thế còn phần mà tại hạ chưa biết?
Cô gái bao mặt nói như gằn từng tiếng:
- Một phần nữa về nguyên nhân xuất hiện của Tàn Khuyết môn là tôi cần phải tìm kiếm thân phụ của tôi.
Hàn Ngọc Trác mở tròn đôi mắt:
- Cô nương cần kiếm lệnh tôn?
Cô gái bao mặt gật đầu:
- Nói tắt như thế thì không một ai hiểu nổi, muốn cho Tam thiếu gia biết rõ thì có lẽ phải kể từ đầu, nhưng chỉ ngại câu chuyện lòng vòng quá dài làm cho Tam thiếu ngồi đến mỏi.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Cô nương có muốn cho nghe thì nói bằng không thì thôi, chớ được một biết chuyện quan trọng trong giang hồ, dính líu đến một môn phái lạ lùng thì dẫu phải mất ba ngày đêm ngồi như thế này, không riêng về tại hạ, mà tin chắc ai cũng bằng lòng.
Cô gái bao mặt nói:
- Nếu đã là cần như thế thì mong Tam thiếu cố nghe, nhưng nhớ rằng đây không hoàn toàn là chuyện riêng rẽ của gia đình tôi, cũng không phải hoàn toàn quan hệ đến võ lâm, của hai phương diện chỉ dính líu ít nhiều.
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Cô nương không nói, tại hạ cũng đã biết điều đó. Không có một thế gia võ lâm nào sống đơn thuần cả, vì đã là người trong võ lâm thì cuộc sống của họ phải có dính líu đến võ lâm, nhiều hay ít là tùy từng trường hợp, thế thôi.
Cô gái bao mặt nói:
- Trong giang hồ ai cũng nghĩ rằng Tàn Khuyết môn sáng lập hơn sáu mươi năm về trước và chỉ hoạt động đôi ba năm rồi ẩn mất. Sự thật không phải là như thế. Tàn Khuyết môn hoàn toàn ly khai võ lâm nay mới chỉ hai mươi mấy năm thôi...
Hàn Ngọc Trác trố mắt:
- Hai mươi mấy năm? Thế tại sao...
Cô gái bao mặt nói:
- Nhưng sự hoạt đông của Tàn Khuyết môn sau đó đã thay đổi phương thức, từ ngày sáng lập cho đến khoảng ba năm sau đó là rút vào bí mật. Năm mươi năm trước, đệ nhất Đại môn chủ là Ngoại bà của tôi, và sau đó, đệ nhị đại Môn chủ là mẹ của tội. Nhưng vì phạm giới tính nên mẹ tôi bị Ngoại bà của tôi triệu hồi, từ đó Tàn Khuyết môn mới hoàn toàn xa lánh võ lâm.
Hàn Ngọc Trác cau mặt:
- Trong câu nói của cô nương có mấy tiếng “phạm giới tính” làm cho tôi lấy làm lạ, vì Tàn Khuyết môn đâu phải là một tôn giáo.
Cô gái bao mặt mỉm cười:
- Phải, Tàn Khuyết môn không phải là một tôn giáo, nhưng lại có giới luật, giới luật do Ngoại bà của tôi đặt ra khi chấp chưởng ngôi vị Môn chủ. Bà đã không cho phép bất cứ người nào trong Tàn Khuyết môn, nhất là vị Môn chủ được tư tình với người ngoài. Thế nhưng sau khi chấp chưởng Môn chủ chưa được bao lâu thì mẹ tôi lại gặp cha tôi, chung tình của hai người đã gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng cho đến khi mẹ tôi bị triệu hồi thì người đã mang thai và đứa bé của mối tình ngang trái ấy là tôi.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm:
- Xin cô nương cho thứ tại hạ đường đột. Cứ vào sự mô tả của cô nương thì tuy mối tình giữa lệnh tôn và lệnh đường tuy chưa được sự chấp thuận của gia đình, nhưng hai người đã tư tình dẫn đến nghĩa vợ chồng, do đó đáng lý bậc là cha mẹ phải thấy chớ lý đâu lại đang tâm chia cách như thế?
Cô gái bao mặt lắc đầu:
- Tam thiếu còn có chuyện chưa biết. Năm mươi năm trước đây, khi còn đang chấp chưởng Môn chủ Tàn Khuyết môn, chính Ngoại bà của tôi đã gặp một biến cố, đó cũng là lý do kiến cho Tàn Khuyết môn phải rút hoạt động vào bí mật và cũng chính vì biến cố đó đã làm cho Ngoại bà của tôi thay đổi tánh tình, gần như cổ quái. Ngoại bà của tôi đã cho rằng tất cả đàn ông trên thế gian này đều là giống bạc tình, ác nhân ti tiện...
Hàn Ngọc Trác cắn môi gục gật đầu:
- Tại hạ biết rồi, như thế phải chăng vì lệnh Ngoại bà đã có một tâm sự bị thương...
Cô gái bao mặt gật đầu:
- Đúng như thế, tâm sự bi thương đó đã làm cho Ngoại bà của tôi chịu thống khổ suốt đời, mang chứng bệnh trầm kha ngót mười năm... bao mặt.
Ngọc Trác cau mặt:
- Như thế cũng chẳng trách vì người đã chán ngán về chuyện tình ái trong nhân thế và dĩ nhiên chỗ thống hận tất cả đàn ông. Chỉ có điều rất tiếc là vì quá đau khổ nên người lại không nhận thấy rằng con người không phải rập khuôn, có người thiện kẻ ác...
Cô gái bao mặt thở dài:
- Tam thiếu yên lòng, đó là chuyện thuộc về dĩ vãng. Tôi cũng biết đó chỉ là vì quá đau buồn nên phát sinh tâm tánh như thế chớ không phải cả dòng họ tôi đều có thiên kiến...
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Thế còn lệnh đường hiện nay...
Cô gái bao mặt đáp:
- Chuyện đó xảy ra, đã khiến cho mẹ tôi đau khổ mang bệnh, và ẩn mặt vào tận thâm sơn cùng cốc. Sau đó, hình như Ngoại bà của tôi cũng có ăn năn vì chuyện làm của mình làm cho con phải khổ. Chỉ có điều thói quen đã biến thành cố tánh, bà đã không chịu vãn hồi tình thế. Cho đến bây giờ, bổn phận làm con, không nỡ ngồi nhìn mẹ mình phải chịu dằn vặt suốt đời, nên nhân cơ hội, tôi cho Tàn Khuyết môn tái xuất giang hồ để cố gắng tìm kiếm cho được cha tôi, chỉ mong phân nửa cuộc đời còn lại của mẹ tôi được có chút đền bù.
Hàn Ngọc Trác chắc lưỡi:
- Cô nương thật đã làm cho người cảm động vì lòng hiếu kính. Tại hạ tin rằng với tất cả lòng thành đó, cô nương nhất định sẽ tìm gặp được lệnh tôn ông.
Cô gái bao mặt đáp.
- Đa tạ Tam thiếu, thật sự thì tôi và Tam thiếu gia chỉ mới có một lần diện kiến, mà người ta lại thường nói “quen hãy còn quá ít không thể nói nhiều”. Thế nhưng bằng vào trực giác, tôi biết Tam thiếu là con người có nhiều nghĩa cử. Tôi chỉ mong trên bước đường gian lao trong chốn giang hồ mờ mịt, sẽ được Tam thiếu đem cái hiểu nhiều biết rộng mà giúp đỡ đôi phần...
Hàn Ngọc Trác cúi mặt làm thinh.