Editor: Quýt
Mặc dù Khương Đào nói mình không bị thương nhưng mọi người vẫn không yên tâm, đưa cô và Đường Ngữ Hạ đến bệnh viện kiểm tra.
Đạo diễn Trâu xong việc cũng vội vàng chạy tới bệnh viện.
Mặc dù hắn đã thấy mấy bức ảnh của Trương Sách nhưng vẫn lo nhỡ đâu có tai họa ngầm gì đó.
“Đường Ngữ Hạ này, mắt cá chân bị thương, nhưng không nghiêm trọng, thoa thuốc nghỉ ngơi hai ngày là được, nhưng cô ấy bị kinh hãi quá độ, tôi kê một số thuốc an thần rồi, tốt nhất là nên đưa cô ấy đi tư vấn tâm lý…”
Đạo diễn Trâu gật đầu liên tục: “Vậy… Khương Đào thì sao?”
Bác sĩ cầm sổ khám bệnh của Khương Đào, nhíu mày thật sâu.
Đạo diễn Trâu căng thẳng.
“Tình hình của cô ấy rất nghiêm trọng à?”
Trong lòng hắn đã tính đến khoa chỉnh hình và bệnh viện chỉnh hình nào ở trong nước tốt nhất luôn rồi.
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy hoàn toàn bình thường, đến một vết xước cũng không có.”
“Lần sau kiểu người bệnh này đừng chiếm dụng xe cứu thương có được không?!”
Đạo diễn Trâu: “…”
Hắn không thể tin nổi nhìn báo cáo kiểm tra trên tay.
Nói thật, quá khỏe mạnh.
Nhưng mặc kệ thế nào, đây là một chuyện vui.
Đạo diễn Trâu nhẹ nhàng đi đến phòng bệnh của Khương Đào.
Khương Đào vừa thấy hắn liền bò dậy, hai mắt sáng lên.
“Có thể ăn thịt lợn rừng không?”
Đạo diễn Trâu: “…”
Khương Đào chau mày, lùi bước cầu xin tiếp, “Được rồi, không có thịt lợn rừng thì bữa cơm thịnh soạn cũng được.”
Đạo diễn Trâu: “…”
Khương Đào nheo mắt, lộ rõ vẻ không vui, “Ông đừng có nói với tôi, đến bữa cơm thịnh soạn cũng không có nhé?”
Đạo diễn Trâu rùng mình, lấy lại tinh thần.
Hắn vốn muốn nói lời giải thích, thì miệng lại cua gấp: “Vậy để tôi đi mua cho cô.”
“Vậy còn được.”
Khương Đào nói xong lại vội vàng bổ sung: “Nhưng đây chẳng qua là bồi thường cho thịt lợn rừng thôi, cũng không thể quỵt bữa ăn xa hoa của tôi được.”
Dáng vẻ tính toán chi li từng chút một của cô khiến đạo diễn Trâu cười ra tiếng.
Nỗi sợ hãi không rõ nguồn gốc đã biến mất không dấu vết.
Đạo diễn Trâu giống như một ông bố thỏa mãn mọi yêu cầu vô lý của con gái, dỗ dành nói: “Được, được, được, lần sau sẽ mua bù cho cô.”
Hắn mở điện thoại ra: “Cô nhìn chút, muốn ăn cái gì?”
Khương Đào lướt qua mấy tiệm.
“Cứ gọi tạm cả thực đơn của một nhà hàng trước đi.”
Nụ cười hiền từ của đạo diễn Trâu cứng lại: “Đùa gì vậy?”
-
Lần này Đường Ngữ Hạ hoàn toàn bị dọa sợ, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ hiện ra cảnh lợn rừng lao về phía cô ấy.
Nhưng phía trước cô ấy vẫn luôn có một bóng người mảnh khảnh bảo vệ, khiến cho cô ấy có cảm giác hết sức an toàn.
Vốn dĩ bác sĩ nói Đường Ngữ Hạ phải tĩnh dưỡng nhưng cô ấy vẫn khăng khăng muốn tới xem Khương Đào.
Khi cô ấy đến phòng bệnh, đạo diễn Trâu cũng ở đó.
Chỉ là so với lúc đi thăm Đường Ngữ Hạ, giờ phút này đạo diễn Trâu hai mắt vô thần, bước đi tập tễnh.
Đường Ngữ Hạ luống cuống: “Khương Khương, cậu không sao chứ?”
Khương Đào nấc lên: “Không sao, chỉ là muốn ăn…”
Đạo diễn Trâu siết chặt ví tiền: “Hai người cứ nói chuyện, tôi có việc đi trước đây.”
Đạo diễn Trâu vừa đi, Đường Ngữ Hạ đem giỏ hoa quả mà người đại diện mua cho, vừa cảm kích vừa hổ thẹn nói: “Khương Khương, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
Khương Đào đang muốn ăn chút hoa quả sau khi ăn cơm xong, không nghĩ em gái này biết điều như vậy, cô vui mừng nói: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”
Đường Ngữ Hạ càng xấu hổ hơn.
Lúc trước cô ấy đối xử với Khương Đào tệ như vậy, nếu là người khác, kể cả có cứu cô ấy thì lúc này chỉ sợ cũng mượn cơ hội móc mỉa vài câu.
Nhưng Khương Đào lại rộng rãi như vậy!
Rõ ràng cô chính là một người nhiệt tình, thiện lương lại hào phóng, vậy mà cô ấy lại hiểu lầm Khương Đào là người tâm cơ.
Đường Ngữ Hạ càng nghĩ càng hối hận, nghiêm túc nói với Khương Đào: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ báo đáp cậu!”
Khương Đào ngẩng đầu lên từ giỏ hoa quả: “Hả?”
Biểu cảm mờ mịt của cô hoàn toàn khác xa so với sự nghiêm túc ổn trọng khi đối mặt với lợn rừng khiến Đường Ngữ Hạ phụt cười, sự căng thẳng trong lòng cũng biến mất.
Đường Ngữ Hạ nghiêm túc chào Khương Đào rồi khập khiễng rời đi dưới sự trợ giúp của người đại diện.
Đồng Đồng nghe nói Khương Đào đụng phải lợn rừng, sợ tới mức vọt vào bệnh viện, kết quả thấy chị mình đang ôm giỏ hoa quả ăn ngon miệng.
Đồng Đồng: “…”
Cho dù là thời điểm nào cũng không quên ăn, không hổ là chị của Đồng Đồng.
Khi đi làm thủ tục xuất viện, Đồng Đồng thấy một đám người vây quanh một người đàn ông béo lùn đeo kính đen đi vào phòng bệnh của Đường Ngữ Hạ.
Cô ấy chọc chọc Khương Đào: “Chị, chị có cảm thấy người kia quen không?”
Khương Đào: “Cái gì chín (*)?”
(*) 熟 (shú): vừa có nghĩa là chín, vừa có nghĩa là quen thuộc.
Đồng Đồng: “…”
Thôi đi.
Khương Đào: “Không đi.”
Đồng Đồng: “Làm người phát ngôn thì có thể ăn kem thỏa thích!”
Khương Đào: “Hiện tại lập tức trở về quay!”
Đồng Đồng: “…”
-
Kem Thiên Tuyết là một doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh Tây Nam, trước đây rất có tiếng, là kỷ niệm của không ít người địa phương.
Chỉ tiếc sau đó bởi vì đóng gói tùy ý, marketing không tốt cho nên dần dần bị loại trừ khỏi thị trường.
Mà thật trùng hợp Kỷ Thanh chính là một trong những nam phụ của nữ chính Tô Anh Tuyết.
Thời trẻ Kỷ Thanh từng chịu đả kích lớn suýt tự tử, lúc ấy được nữ chính Tô Anh Tuyết cổ vũ, khích lệ.
Nếu không phải vì đạo đức nghề nghiệp, anh ấy đã muốn chấm dứt hợp đồng ngay tại chỗ.
Trước khi quay chụp, anh ấy vẫn luôn lạnh mặt, kính râm cũng không gỡ xuống, chỉ để lộ ra chiếc cằm gầy guộc.
Hơn nữa bởi vì Kỷ Thanh cực kỳ bận rộn cho nên chỉ cho họ hai ngày quay chụp.
Đồng Đồng nghe xong, mặt mũi trắng bệch.
“Không chỉ như vậy.”
Kỷ Thanh chuyển hướng sang Khương Đào, ngón trỏ kéo kính râm xuống một chút, để lộ ra đôi mắt hẹp dài châm chọc.
“Vì để càng có tính thuyết phục, cô cần phải ăn thật, hiểu không?”
Khương Đào: “!”
Kỷ Thanh cười lạnh nhìn cô.
Chắc là không làm được đúng không?
Cũng đúng thôi, nữ minh tinh vì dáng người mà liều mạng giảm béo, sao có thể ăn loại thực phẩm có nhiều năng lượng như kem được!
Nhưng Khương Đào lộ rõ vẻ mừng rỡ nhìn anh ấy.
“Thật không?”
“Tốt quá đi!”
“Đạo diễn Kỷ, anh đúng là người tốt!”
Kỷ Thanh: “”
Kỷ Thanh tự dưng được phát một thẻ người tốt, ngơ ngác nhìn Khương Đào vui vẻ đi trang điểm.
“Cô… cô ta châm chọc tôi?”
“Không đâu!”
Kỷ Thanh: “!!!”
Mẹ nó sao trợ lý của Khương Đào còn kỳ lạ hơn cả cô vậy!
Anh ấy càng ghét Khương Đào hơn.
Khương Đào rất nhanh đã thay xong bộ đồ thứ nhất với hai búi tóc, chiếc váy hoa nhí thịnh hành vào những năm tám mươi, làn da trắng tuyết tinh tế, đôi mắt hạnh giấu giếm vài phần chờ mong.
Kỷ Thanh định nói mấy câu nhưng cuối cùng không thể nói nên lời. Cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh: “Mang kem lên, chuẩn bị quay.”
Cảnh quay lần này là Khương Đào ăn kem đi từ phía đối diện, đại khái có khoảng năm giây.
“Action!”
Khương Đào cắn kem, có chút tò mò nhìn xung quanh, ai ngờ vừa mới đi một bước đã nghe thấy Kỷ Thanh nói “Cắt.”
Kỷ Thanh ló đầu ra từ sau máy theo dõi, quát: “Bảo cô cắn kem chứ không bảo cô một ngụm nuốt hết!!”
Khương Đào: “À.”
“Tiếp tục.”
Kỷ Thanh tức giận ngồi lại, “Tiểu Triệu, lấy cho cô ấy một cây kem khác.”
Khương Đào nhận kem tiếp, lại bắt đầu lần nữa.
Lúc này đây, lại một bước.
“Cắt!”
“Trạng thái không đúng, lại đổi cây khác!”
“Cắt!”
“Làm lại, ăn một lần nữa!”
“Cắt!”
“Cắt!!”
…
Chỉ một cảnh quay mà Khương Đào quay mười mấy lần, một hộp kem cứ như vậy đã thấy đáy.
Kỷ Thanh lúc này mới tuyên bố thông qua.
Son môi của Khương Đào cũng gần như bị ăn hết luôn.
Kỷ Thanh dựa vào ghế, nửa châm chọc nửa khuyên bảo: “Cô Khương, nếu như không thể đảm nhiệm được, tôi khuyên cô hay là sớm hủy hợp đồng…”
“Tại sao anh lại có ảo giác này?” Khương Đào nghi hoặc khó hiểu nhìn anh ấy.
Kỷ Thanh hừ lạnh một tiếng.
Vịt chết vẫn còn cứng mỏ.
Nhưng thái độ của anh ấy đã dịu hơn rất nhiều so với lúc trước.
Anh ấy là người soi mói nghiêm khắc nổi tiếng trong giới. Đồng thời anh ấy cũng rất tôn trọng những diễn viên chuyên nghiệp.
Lúc trước Kỷ Thanh cho rằng Khương Đào là kiểu người kiêu ngạo ương ngạnh, không có chút chuyên nghiệp nào nhưng hôm nay đã có một cái nhìn hoàn toàn mới đối với cô.
Khương Đào không chỉ chuyên nghiệp mà thiên phú cũng rất cao.
Cô không nói gì vẫn có thể nắm bắt chính xác được thông điệp cần truyền tải – mặc dù thời đại có thay đổi thế nào, tình yêu với kem vẫn trước sau như một.
Sự hợp tác nhiệt tình này chưa bao giờ có đối với kem Thiên Tuyết.
Anh ấy thở dài,
Đáng tiếc thiên phú cao như vậy mà nhân phẩm lại kém.
- -
Kết thúc một ngày quay chụp, Khương Đào sờ sờ bụng: “Oa ~ đói quá đi!”
Đồng Đồng: “…”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy chị ăn nhiều kem như vậy, em đã tin đấy!
Khương Đào trực tiếp kéo Đồng Đồng đến cửa hàng tiện lợi.
Đồ ở đây đều là đồ ăn địa phương, Khương Đào giống như chuột sa chĩnh gạo, vô cùng vui vẻ.
Cô chọn đầy một rổ đồ ăn, định ăn xong sẽ về.
Vào lúc cô đang ăn uống thỏa thích, ăn đến vui vẻ, một cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang do dự đi tới: “Chị… chị là Khương Đào?”
Đồng Đồng lập tức cảnh giác đứng lên: “Cô là ai?”
Cô gái vội vàng kéo khẩu trang xuống: “Em tên là Tiểu Lý, em… em mới xem chương trình của chị, em rất thích chị! Không ngờ có thể gặp chị ở đây!”
Vậy mà lại là fan!
Đồng Đồng ngẩn người.
Lý Hi không nghĩ tới Khương Đào ngoài đời còn đẹp hơn trên TV, bị nhan sắc xinh xắn ở khoảng cách gần đột kích, cô ấy cảm thấy mình sắp ngất rồi.
Cô ấy vội vàng lấy ra một khối socola từ trong túi ra: “Cái này, cái này cho chị!”
Người biết được cô đã bỏ lỡ socola trong chương trình, chắc chắn chính là fan thật!
Khương Đào lập tức cười ngọt ngào: “Cảm ơn em!”
Lý Hi kích động đến nỗi giọng nói có chút run rẩy: “Em… em có thể chụp ảnh cùng chị không? Em, em có thể lấy socola ra đổi với chị!”
Đồng Đồng lập tức từ chối: “Không được!”
Nghệ sĩ của cô ấy đang xuề xòa, tóc búi xộc xệch, khóe miệng còn dính hai hạt vừng. Nếu ảnh lôi thôi thế này mà lọt ra ngoài thì làm sao có thể còn hình tượng thịnh thế mỹ nhân được!
“Đừng nghe em ấy!” Khương Đào lập tức tiến lại gần màn hình Lý Hi.
Cô có cách đổi của riêng mình.
Cô tham gia chương trình lâu mệt mỏi như vậy, cũng chỉ ăn được mấy hộp cơm, hiện tại chỉ cần chụp ảnh cùng cô gái này đã có thể đổi được một khối socola, như vậy thật có lời.
Đồng Đồng: “…”