Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 262: Lão thủ trưởng.

Trên xe, bầu không khí lúc này có chút yên tĩnh.
Thẩm Ngất lúc này đang bí mật truyền âm với Thẩm Ngôn.
- Chủ nhân, không phải ngài cũng phục vụ trong quân đội sao? Vụ này nếu lấy danh nghĩa của chủ nhân ra mặt, mọi chuyện không phải dễ dàng hơn sao?


Ngồi bên cạnh, Thẩm Ngôn nhìn lấy khung cảnh hoa lệ phía bên ngoài, truyền âm nói.


- Thẩm Nhất cậu không biết, loại hình của tôi trong quân đội là một loại đặc thù, càng ít người biết càng tốt, tôi không thể mạo hiểm nói ra điều này cho bọn họ biết được, ai biết đám người cường hóa sẽ có tay trong trong quân đội đâu? Đến lúc đó tôi và cả những người vợ của tôi sẽ chịu phải nguy hiểm!


Ánh mắt Thẩm Ngôn trở nên nghiêm nghị.


- Hơn nữa cậu phải biết, lần này chúng ta đến là chữa bệnh cho lão thủ trưởng, ông bị ám toán bởi đám người cường hóa, cậu nghĩ xem bây giờ tôi phá hư chuyện của chúng, bọn chúng sẽ không hận lên đầu tôi sao? Nên đi bước nào phải cẩn thận bước đó.


Nói đến, Thẩm Ngôn cũng phải cảm ơn tên Hỏa Sào kia, nếu không có tên đó, Thẩm Ngôn cũng không có chiếm được tiện nghi này rồi.


Mấy ngày trước, sau khi dọn dẹp bang phái của Hỏa Sào, Thẩm Nhất từ trong đống giấy tờ của hắn tìm ra được sấp tài liệu này. Trong tài liệu nói về vết thương của lão thủ trưởng.


Lão thủ trưởng là tên thân mật mà mọi người thường gọi, tên thật của lão là Tần Chính, một nguyên lão từ thời lập quốc còn sống đến bây giờ, có thể nói Hoa Hạ này có bờ cõi như ngày hôm nay đều là do một tay ông dùng xương máu của mình giành lấy, địa vị của lão là không thể bàn cãi.


Lão hiện tại là người đứng đầu Tần gia, Tần gia là gia tộc có uy thế nhất trong giới quân đội cũng như ở thủ đô này. Con của lão là Tần Tử Mặc, bộ trưởng bộ Quốc Phòng, nằm trong tay quyền cao chức trọng.


Áp Dương gia của Dương Mật cùng Hàn gia một đầu, phải nói Hàn gia gặp phải Tần gia chẳng khác nào Tiểu Vu gặp phải Đại Vu.


Chuyện lão thủ trưởng bị thương là trong một lần gia đình Tần Chính ra ngoài nghỉ mát, bọn họ bất ngờ phải tập kích của một đám người cường hóa, dù có sự bảo vệ của đông đảo võ giả, nhưng vì đám này là đám tử sĩ. Bọn chúng liều chết làm bị thương đến Tần Chính cùng vợ của Tần Tử Mặc.


Kết quả hai người này bị ám tật hành hạ đến hiện tại, Tần Chính thì càng ngày càng suy yếu, đã gần đất xa tời, mà Tần phu nhân thì trực tiếp không thể sinh nở, đây chẳng khác nào cho Tần gia tuyệt tử tuyệt tôn cả, ác độc vô cùng.


Lúc này, bên phía Tần gia đã dùng mọi cách để chữa trị nhưng không thể nào chữa được thương thế của hai người. Bất đắc dĩ bọn họ phải nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài, Đông Y đến Tây Y, võ giả cho đến bác sĩ nổi tiếng, nhưng tất cả đều là vô vọng.


Tài liệu này là trong một lần Hỏa Sào cướp giết một tên bác sĩ mà thu được, dù sao hắn cũng là võ giả, định bụng đi tới xem sơ múi được gì không, bất quá chưa kịp đi đã bị Thẩm Nhất chơi chết rồi.
Tiện nghi này rốt cục rớt xuống đầu Thẩm Ngôn.


Hiện tại tình hình của Tần Chính là cực kỳ xấu, nên tâm trạng Thẩm Ngôn cũng có chút thấp thỏm, cũng không dám chắc 100% chữa được loại này.
Bởi vì Tần Chính cùng Tần phu nhân không phải bị thương bình thường, mà là bị bọ ký sinh.


Bọ ký sinh là những con bọ máy siêu nhỏ, có kích thước chỉ vài nanomet, trải qua chụp X-Quang cùng các biện pháp y học, đám người biết được trong não hãi của Tần Chính cùng vợ của Tần Tử Mặc đang có hàng chục ngàn con bọ ký sinh trong đấy, bám chi chít vào từng sợi nơ-ron thần kinh của hai người.


Đám bọ này không ngừng ăn mòn nơ-ron, hấp thu dịch não của Tần Chính, bọn chúng miễn dịch với linh lực của võ giả, miễm nhiễm thuốc kháng sinh.


Vì thế mà Thẩm Ngôn mới quyết đoán nhận vụ này, bởi hắn cũng là người cường hóa, những việc đám võ giả không làm được, nhưng Iris lại có thể dễ dàng giải quyết.

Cùng lúc đó, trong Thủ Đô Biệt Uyển, một tòa nhà tứ hợp viên cỡ lớn đang có hàng tá quân nhân qua lại canh giữ.


Nơi phòng ngủ của căn biệt phủ đó, phía bên ngoài là một tên nam nhân thân mang quân trang, mày kiếm mắt sáng, gương mặt cương nghị nhưng lúc này lại thể hiện rõ sự lo lắng.


Trong phòng ngủ, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, hai ba y tá đang bận túi bụi chăm sóc cho một lão nhân gầy trơ xương bộ dáng đang hấp hối, giờ giờ khắc khắc đều có thể nhắm mắt xuôi tay.
- Bác sĩ Vương, cha của tôi sao đột nhiên lại té xỉu, tình hình ông ấy thế nào rồi?


Người nói chính là Tần Tử Mặc, hắn hiện tại vô cùng lo lắng cho an nguy cha của mình. Mà đứng đối diện với hắn, bác sĩ Vương hiện lên vẻ cười khổ.


- Tần bộ trưởng, thầy thuốc lòng cha mẹ, tôi so với ngài càng gấp, lão thủ trưởng đã có tuổi, thân thể vốn là không được, nay đám bọ ký sinh kia sau một lần kích thích, đã ngày càng điên cuồng hút lấy sinh mệnh lực của lão nhân gia, e rằng…


Bác sĩ Vương mặt lộ vẻ bi thương, trên mặt còn mang theo từng giọt mồ hôi nhỏ.


- Tôi….tất cả đều do tôi bất cẩn, nếu không phải tôi bí quá hóa liều, cho một tên cường hóa đến đây chữa trị, không ngờ bệnh của cha không thuyên giảm, ngược lại bị tên khốn đó kích thích, sinh mệnh càng là ngàn cân treo sợi tóc!


Tần Tử Mặc đứng ở một bên, song quyền nắm chặt, gân xanh hằn lên, trên mặt treo đầy hối hận, trong mắt tràn đầy tự trách.
- Tần bộ trưởng, thứ tôi nhiều chuyện, nhưng mà đối phương có phải là cố ý không?


Bác sĩ ngập ngừng nhỏ giọng hỏi Tần Tử Mặc, hắn nghe vị bác sĩ nói thế, mắt hiện ra tia hàn quang, nhưng rất nhanh áp chế xuống, lắc đầu nói.


- Đụng chạm đến Não Nguồn ấy, quan hệ quá rộng, tôi những tưởng dựa vào quan hệ sâu xa với chính phủ mà đám đó sẽ chữa cho lão nhân gia, kết quả tôi đã lầm, bất quá bây giờ phải lo chuyện cứu chữa trước đã, mớ sổ sách kia tính sau!


Tấn Phu Nhân từ trong phòng ngủ của Tần thủ trưởng bước ra, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tần Tử Mặc mà một trận đau lòng, viền mắt đều có chút ướt át.
- Tử Mặc, anh đừng tự trách nữa, cha khẳng định không muốn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh đâu!


Tần Tử Mặc thấy vợ mình đi ra, vội vàng đi đến đón đỡ, ân cần nói.
- Em cũng đã mệt mỏi nhiều, mau về phòng nghỉ ngơi, anh sẽ tìm mọi cách để chữa trị cho cha cùng em, dù phải có bán cả Tần gia này!
Tần phu nhân lắc lắc đầu, mỉm cười dựa vào lòng Tần Tử Mặc.


- Em không sao, đời này có anh em đã hạnh phúc lắm rồi, chỉ tiếc…
Tần phu nhân lấy tay sờ sờ lên bụng mình, điều tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này của nàng là không thể sinh con cho Tần gia, nghĩ đến đây nàng cảm thấy mình thật tội lỗi.
Nàng khó khăn ngước nhìn Tần Tử Mặc, nói.


- Nếu không…anh cưới thêm một….
- Không! Cuộc đời này anh chỉ yêu em! Một mình em mà thôi!!!
Tần Tử Mặc nào không hiểu ý vợ mình chứ, hắn yêu thương ôm chặt lấy nàng vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Tần phu nhân nhìn về phía bác sĩ Vương, lo lắng hỏi.


- Bác sĩ Vương…không có cách nào cứu cha tôi sao?
- Tần phu nhân, tâm tình của bà tôi có thể hiểu, nhưng lão thủ trưởng thân thể đã già yếu, cộng thêm đám bọ đó phá hoại từ bên trong…đến tuổi này, ai rồi cũng phải đến ngày đó…


Nghe vậy, hai vợ chồng Tần Tử Mặc viền mắt dĩ nhiên ướt át, hai hàng ước mắt theo mặt chữ quốc của hắn chảy xuôi mà xuống.
Đều nói nam nhi không dễ rơi lệ.
Chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
...
..
Lúc này, bên ngoài khu biệt uyển, một chiếc xe đã dừng lại, Thẩm Nhất cũng Thẩm Ngôn bước xuống xe.


Nhìn theo bóng lưng chiếc xe rời đi, Thẩm Ngôn nói với Thẩm Nhất.
- Cậu đứng ngoài đây chờ tôi, dù sao cậu cũng là tồn tại ‘đặc thù’ để đám quân đội biết được cũng không tiện!
- Dạ!


Iris của Thẩm Ngôn là loại đặc thù không có bị đám võ giả phát hiện, nhưng Thẩm Nhất thì khác, chỉ cần là cường giả, một khi thần thức phòng ra đều có thể phát hiện ra dòng năng lương trong người hắn, vì thế hắn cho Thẩm Nhất chờ phía ngoài thì hơn.
.................