Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 261: Vụ làm ăn.

Thẩm Ngôn nghe vậy thì rất cảm động, nhưng hắn vẫn quyết định như cũ:


- Không sao đâu, ông ta đã nói vậy thì em cứ yên tâm nhận đi. Trương Chí Toàn người này. . . khá được. Sau này ghi hình, anh sẽ nỗ lực thể hiện bản thân tốt hơn chút nữa, coi như đáp trả lại cho bọn họ. Cũng không phải là đại sự gì mà.


- Được rồi, vậy nghe theo lời anh. Ha ha, vẫn là chồng em lợi hại nhất. Người khác phải liều mạng kiếm tiền, chồng em thì còn chẳng thèm nhận tiền người khác cất công mang tới đưa anh nữa là.
Thẩm Ngôn phì cười, sủng nịch lấy lòng cô vợ nhỏ nhà mình:


- Lợi hại khi nào, anh chỉ có chút sức lực thôi, chủ yếu là dựa vào vợ mình có tiền nên mới thoải mái mạnh miệng như thế, vợ, vợ nhất định phải nuôi anh đó.
- Ha ha ha, yêu chồng chết mất!
Dương Mật cười không ngừng, sau đấy như sực nhớ ra điều gì, nàng cẩn thận nói với hắn.


- Đúng rồi, sau khi trở lại Kinh Thành, em với Tố Tố tỷ đã về nhà cha mẹ của em ở mấy ngày, có một việc hệ trong em cần nói với anh…
Thẩm Ngôn ngạc nhiên, lão nhạc phụ tiện nghi của hắn từ biên cương đã về rồi sao, xem ra bên kia rất mong ngóng gặp được con rể tương lai rồi.
Hắn mỉm cười nói.


- Không sao, hai em cứ ở đó, em nhớ chiếu cố cho cô ngốc mông bự kia giùm anh nhé, ngày mai anh sẽ đến tận nhà bái phỏng!
Bên kia thoáng trầm mặc giây lát, rồi nói.
- Không phải chuyện đó, Tố Tố tỷ thì anh yên tâm, em chiếu cố tỷ ấy rất tốt, chuyện em muốn nói là chuyện của…Hàn gia!


Thẩm Ngôn nghe đến lúc này, sắc mặt trầm xuống hỏi.
- Bên kia gây khó cho gia đình em à?


- Không phải! Gia tộc em và Hàn gia có địa vị ngang nhau trong quân đội, nên bên này cũng không làm khó dễ gì bên kia. Ba ngày nữa sẽ có một buổi lễ hội đấu gia, Hàn gia muốn dựa vào việc này để móc nói em với Hàn Phong! Gia gia dù không muốn em gả cho Hàn Phong, nhưng vì vấn đề mặt mũi của đôi bên, nên cũng đồng ý cho em tối hôm đó đi gặp hắn!


Thẩm Ngôn nghe vậy thở dài, không có chuyện gì là tốt rồi, còn chuyện tiệc tùng, hắn đến phá không được sao?
- Em yên tâm đi, ba ngày nữa anh sẽ đón em đi dự cái lễ hội đó! Anh sực nhớ anh còn có một số chuyện cần xử lý trước!
- Vậy được, em với Tố Tố tỷ chờ anh đến! Yêu chồng, moaz!!


Cúp điện thoại xong, nét mặt Thẩm Ngôn vốn đang âm trầm nay trông càng băng lãnh, hắn chắc 8 phần chuyện đột kích hắn ở khách sạn đêm trước là từ cái Hàn gia này phái ra rồi.


Chuyện nhập cảnh trái phép mấy chục người, trang bị vũ khí tận răng với thế lực bình thường là không thể nào, chỉ có thể loại một tay che trời như Hàn gia mới có thể làm ra loại chuyện này.
Thẩm ngôn nhanh chóng liên lạc cho Thẩm Nhất, ‘mối làm ăn’ cần phải cấp tốc đẩy nhanh.


- Chủ nhân có gì phân phó?
- Anh chuẩn bị một chiếc xe tại sân bay cho tôi, sau khi xuống máy bay chúng ta sẽ trực tiếp đi đến chỗ ‘làm ăn’ đó!
- Dạ rõ!


Cắt đứt liên lạc, đôi mắt Thẩm Ngôn lấp lóe, thời gian càng ngày càng cấp bách, nếu vụ này thành công, hắn sẽ có cái đùi to để ôm, còn sợ cái gì Hàn gia nữa.

Đi chưa được mấy bước, điện thoại của Thẩm Ngôn lại vang lên, lần này là Địch Lệ Nhiệt Ba gọi tới.


Hai người bọn họ lại thân mật hàn huyên hơn nửa ngày, thẳng đến khi trên loa vang lên âm thanh nhắc nhở các hành khách di chuyển lên máy bay, thấy chuyến của mình đã tới giờ, Thẩm Ngôn mới luyến tiếc treo điện thoại.
- Thẩm lão sư, Nha Nha, Tiểu Nhạc Nhạc, lên đường bình an, mấy ngày nữa gặp lại.


Chuyến bay của Lôi Gia Âm là trễ nhất, anh ta là người cuối cùng trong Hoa Thiếu đoàn còn ngồi lại ở phòng chờ, nhìn từng thành viên lần lượt rời đi trước.
Trên máy bay, ba người Thẩm Ngôn dựa theo số ghế trên vé tìm được chỗ ngồi của mình.


Thẩm Ngôn cùng Nhạc Vân Bằng ngồi ở hàng ghế trước, vị trí của hắn là sát cửa sổ, còn Tiểu Nhạc thì ngồi cạnh lối đi. Còn Đông Lỵ Á thì ở ngay sát phía sau hai người.


Bọn họ mới vừa ngồi xuống, Đông Lỵ Á liền chồm người tới, cánh tay trắng nõn chống lên trên thành ghế của Thẩm Ngôn, cô nàng không nói lời nào, cứ như vậy chăm chú ngước nhìn sườn mặt Nhạc Vân Bằng.
Nhạc Vân Bằng bị nhìn đến nỗi nổi cả da gà, dở khóc dở cười nói:


- Không phải chứ, sư mẫu à, em đây là. . . Như vậy không tốt đâu, Thẩm lão sư vẫn còn đang ngồi bên cạnh anh đó. Vả lại anh cũng có vợ rồi, em thì có chồng, hai chúng ta như thế là không hợp với lẽ thường, quá thiếu đạo đức đấy.
- Anh cút đi!
Đông Lỵ Á cười mắng một câu.


- Anh xem anh đang ngồi đâu, em đang ngồi đâu nè. Một chút nhãn lực cũng không có, em nên kêu chồng em trục xuất anh ra khỏi sư môn mới được.
- Hả? À, ha ha ha, em xem, đây là lỗi của anh, lỗi của anh ha ha, sư mẫu, em mau lên đây ngồi đi.


Nhạc Vân Bằng cười cười đứng dậy nhường chỗ, lúc đi ngang qua chỗ Đông Lỵ Á còn bị nàng nghịch ngợm đá một cước.
Đông Lỵ Á vui vẻ đi lên ngồi cạnh Thẩm Ngôn. Vừa ngồi xuống nàng liền ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào bả vai đối phương.


Thẩm Ngôn lắc đầu cười, kéo qua cánh tay ôm lấy eo nàng.
Trong lòng nàng thấy hạnh phúc không chịu nổi, thật là đại ngộ của Thẩm phu nhân có khác.


Hai con hàng ôm ôm ấp ấp suốt cả một chuyến bay. Thỉnh thoảng còn hôn lên má nhau một cái, làm cho Nhạc Vân Bằng ngồi phía sau một trận tâm phiền ý loạn, chỉ sợ ăn cơm chó nghẹn chết.


Máy bay hạ cánh, Thẩm Ngôn theo đoàn người bước ra khỏi cầu ống lồng, hắn hít một hơi thật sâu không khí nơi đây, trong lòng không khỏi cảm thán, lúc bọn họ lái xe đi từ Kinh Thành đến Mãn Châu, trừ bớt thời gian nghỉ ngơi ra thì cũng phải tốn hết mấy ngày đường. Hiện tại ngồi máy bay từ Mãn Châu về Kinh Thành lại chỉ tốn khoảng hai tiếng đi đường.


Tài xế riêng của Đông Lỵ Á đã sớm đợi bọn họ bên ngoài.
Trợ lý của Nhạc Vân Bằng thì vào thẳng bên trong khu vực đón đợi anh ta. Vừa thấy người, Nhạc Nhạc liền tạm biệt bọn họ rồi rời đi trước.
- Em về nhà trước đi! Anh có chút việc cần xử lý, tối nay chúng ta đi chơi nhé!


Thẩm Ngôn vuốt má Đông Lỵ Á nói, tuy trong lòng nàng có chút buồn nhưng nàng vẫn là người phụ nữ hiểu chuyện, mỉm cười hôn hắn một cái rồi lên xe của mình về nhà.
Hắn vẫy tay tạm biệt nàng, rồi đi từ từ ra bãi xe, nơi đó Thẩm Nhất cùng một tên quân nhân đang đứng chờ sẵn.


Thẩm Ngôn đi tới, gật đầu với Thẩm Nhất một cái rồi giơ tay chào với người quân nhân theo kiểu quân đội.
Hắn mỉm cười hỏi người chiến sĩ.
- Cậu là vị kia phái tới sao?
Người chiến sĩ hòa nhã nói.


- Đúng vậy, biết được Thẩm tiên sinh đã trở về, ngài ấy rất là mong chờ! Nhưng trước khi đi, không biết tiên sinh có thể…
Người thanh niên dừng lại giữa chừng, mắt nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cười ha ha nói.
- Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi!


Một tay Thẩm Ngôn đặt lên vai tên chiến sĩ, một tia khí tức Kết Đan sơ kỳ truyền vào thể nội của hắn.


Mắt tên quân nhân co rụt, mặc dù đã xem qua hồ sơ, nhưng hắn vẫn không thể nào tin được một người mới 20 tuổi như Thẩm Ngôn lại có tu vi khủng bố cỡ đó, nên biết tên chiến sĩ này đã 25 tuổi, nhưng mới chỉ là Luyện Khí đỉnh phong a…


Tu tiên ở nơi có linh khí yếu kém như Trái Đất là khó khăn bậc nào.
Người này đúng là thiên tài.
- Sao, tôi qua khảo nghiệm rồi chứ?
Thẩm Ngôn cười hỏi.
- Xin lỗi vì làm mất thời giờ tiên sinh!
Tên quân nhân đứng nhgiêm mở cửa xe cho Thẩm Nhất cùng Thẩm Ngôn bước vào.


…………………………