Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 203: Cái tay hư. (H--)

Giống như ngày hôm qua, vẫn là Lôi Gia Âm, Nhạc Vân Bằng, Tống Đan Đan và Tống Tổ Nhi ngồi cùng một chiếc xe, dẫn đầu đi ở phía trước.
Một nhà bốn người Thẩm Ngôn thì đi xe phía sau.
Thời điểm mọi người lên xe chuẩn bị rời đi, Đông Lỵ Á đột nhiên nói với Thẩm Ngôn ở ghế trước:


- Thẩm Ngôn, anh ngồi đằng sau đi, nhờ Sư Sư lái hộ một lát, tôi đau bụng quá, không chịu được, anh giúp tôi xoa bụng một lát được không?
Lưu Sư Sư nghe vậy liền hỏi:
- Đau bụng à, sao thế?
Đông Lỵ Á nhíu chặt mày, nét mặt khó giấu vẻ đau đớn:


- Không sao, tớ tới tháng thôi, nhưng bụng đau lắm ấy.
Cổ Lệ Na Trát đang ngồi ở ghế lái, ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:
- Thế cậu chườm túi ấm thử xem có đỡ hơn không, bảo Thẩm Ngôn xoa bụng làm gì, không lẽ anh ấy còn trị được cái này sao?
- Ừm, hồi khuya Thẩm Ngôn giúp tớ xoa, giảm đau hẳn mà.


Đông Lỵ Á lời nòi vừa nói ra, để cho bên trong xe lâm vào tĩnh lặng quỷ dị. Cổ Lệ Na Trát nheo mắt nhìn lấy Thẩm Ngôn.
- Vụ này là gì đây?
- Tối hôm qua chẳng phải cậu ngủ với tớ sao? Sao có Thẩm Ngôn nữa?
Lưu Sư Sư cũng chen lời.


- Gần sáng tôi nghe Lỵ Á rên lên đau đớn nên mới qua giúp đỡ thôi!
Thẩm Ngôn quan hệ với Cổ Lệ Na Trát đã thống nhất với nhau xưng hô như lúc trước, tránh hấp dẫn sự chú ý từ đám khán giả, chỉ khi có không gian riêng, hai người mới anh anh em em mà thôi.


Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư nghe thế thì nhìn về phía hắn đầy ám muội.
Thẩm Ngôn không có quan tâm mà gỡ đai an toàn ra, thuận miệng hỏi:
- Rất đau sao?
Đông Lỵ Á gật đầu, khó nhọc đáp:
- Đau lắm, nhói thành từng cơn, cực kỳ khó chịu.


Thẩm Ngôn vội xuống xe, mở cửa sau ra rồi nói với Lưu Sư Sư:
- Vậy cô lên trước lái một lúc nhé.
Lưu Sư Sư ừm một tiếng, đổi ca cho Thẩm Ngôn.
Ở hàng ghế sau.


Thẩm Ngôn đưa tay định xoa bụng cho Đông Lỵ Á, kết quả cô nàng lại đột nhiên vén vạt áo lên, trực tiếp kéo tay Thẩm Ngôn đặt lên trên vùng bụng bằng phẳng của mình, sau đó kéo vạt áo che tay hắn lại, đồng thời lấy cái áo khoác phủ lên người mình.


Thẩm Ngôn hơi khó hiểu, định nói việc xoa bụng này đâu giống như massage, không liên quan gì đến huyệt vị hay kinh mạch, cách quần áo cũng không có vấn đề gì, nhưng thôi đã lỡ rồi, hắn cũng không muốn nói nhiều lời.
Bụng nhỏ của Đông Lỵ Á được xoa tới xoa lui rất thoải mái.


Thẩm Ngôn giúp Đông Lỵ Á xoa xoa bụng, trong xe cũng dần rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Lưu Sư Sư chuyên tâm lái xe, kỹ thuật lái xe của nàng không tệ, lái xe rất ổn, tốc độ không chậm, vẫn luôn theo sát xe của bên Lôi Gia Âm.


Cổ Lệ Na Trát ngồi ở vị trí phó lái, dường như tâm tình không tốt lắm. Nàng cởi giày ra, ngồi khoanh đùi lên ghế, nét mặt không chút cảm xúc, chỉ yên lặng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


Đông Lỵ Á ngửa đầu ra gối tựa cổ, nhắm mắt dựa lưng vào ghế ngồi, mí mắt khẽ nhúc nhích, nhìn như chợp mắt, kỳ thực... Kì thực nội tâm đã hoảng thành chó.


Đông Lỵ Á hiện tại rất khẩn trương, tâm cũng rất loạn. Thật ra ban nãy nàng chỉ giả vờ mà thôi, bụng cũng không đau tới độ này, chỉ là nàng cũng không biết rõ vì sao đột nhiên lại nóng đầu, mở miệng đề nghị Thẩm Ngôn giúp mình xoa bụng.


Chẳng lẽ là bởi vì thấy Thẩm Ngôn cúi người cài dây an toàn cho Cổ Lệ Na Trát cho nên mới nổi tâm tranh đua một lần? Mục đích là muốn Thẩm Ngôn cũng quan tâm nàng nhiều hơn một chút?


Nàng thật không nghĩ mình là kẻ ích kỷ như vậy, thế nhưng nàng không thể phủ nhận được một chuyện, ấy chính là ban nãy, thời điểm Thẩm Ngôn giúp Cổ Lệ Na Trát thắt dây an toàn, nàng quả thật rất rất không vui.


Bất quá bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, hiện tại Đông Lỵ Á chỉ đang lo lắng, ngộ nhỡ Thẩm Ngôn đem việc này nói ra thì làm sao?
Nàng khẳng định hắn sẽ không thích phụ nữ giả dối.


Chắc chắn là như vậy, mà cũng không riêng gì Thẩm Ngôn, trên đời này chẳng có người đàn ông nào lại thích phụ nữ nói dối.


Chỉ mong hắn không phát hiện ra, hẳn là vậy. Dù sao có đau hay không thì chỉ có chính nàng mới cảm nhận được, hắn là người ngoài thì làm sao biết rõ? Thẩm Ngôn cũng đâu phải con giun trong bụng nàng, hơn nữa cũng chưa từng phải trải nghiệm cơn đau bụng của phụ nữ như vậy...


Thẩm Ngôn vẫn thuận tay xoa bụng cho Đông Lỵ Á, nhưng hàng lông mày đã nhíu chặt lại từ khi nào.
Đông Lỵ Á cầu nguyện không thành, Thẩm Ngôn hiển nhiên đã phát hiện cô nàng này là đang giả bộ đau bụng.


Thân là một thầy thuốc cấp Tông sư, việc giả bộ bệnh ở trước mặt hắn quả thật không khác gì múa rìu qua mắt thợ.


Chẳng cần chuyên môn sâu xa gì, chỉ đơn giản nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy. Nếu như một người thật sự đau đớn, thế thì thân thể của người nọ chắc chắn sẽ có phản ứng khác hẳn người đang khỏe mạnh bình thường.


Ví dụ như anh ta sẽ bị chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cơ bắp kéo căng... Đây đều là phản ứng hết sức bình thường, không tính những người đã qua luyện tập để cố gắng chịu đựng, thì phần lớn mọi người đều sẽ có các phản ứng y hệt như thế khi bị đau đớn.


Hoặc như khi bạn bị cảm sốt, không thể nào có chuyện chỉ vì bạn có ý chí vững mạnh thì nhiệt độ cơ thể của bạn có thể hạ xuống, đây căn bản là chuyện bất khả thi. Bởi vì phát sốt là một trạng thái cơ thể báo bệnh, dù muốn dù không nhiệt độ cơ thể vẫn sẽ tăng cao tùy theo bệnh tình của người đó.


Thẩm Ngôn liếc nhìn Đông Lỵ Á, khí sắc nàng vô cùng khỏe mạnh, mặt mày trắng hồng tươi tắn, cái bộ dáng này làm gì giống người đang phải chịu cơn đau bụng hành hạ?
Hắn cúi sát người gần với nàng, nói nhỏ:
- Cô là đang đùa tôi sao?
Ba ~


Thẩm Ngôn vỗ nhẹ lên trên cái bụng trắng nộn của Đông Lỵ Á một cái.
- Ừm…có vẻ vẫn còn chưa hết đau nha!
Thẩm Ngôn nở nụ cười tà, bàn tay di chuyển tới bờ eo của Đông Lỵ Á, nhẹ nhàng xoa nắn.
- Sắc lang.


Khuôn mặt Đông Lỵ Á đỏ bừng, vừa rồi trên bụng truyền tới cảm giác đau đớn, lúc này trong nháy mắt trở nên tê dại. Ánh mắt không còn bình tĩnh được nữa, trong lòng nhảy dựng lên, thế nhưng nàng lại không giãy dụa, ngược lại càng dán sát vào người Thẩm Ngôn.


Nhìn thấy Đông Lỵ Á như vậy, sắc tâm Thẩm Ngôn lập tức nổi lên, nhẹ nhàng xoa bóp, từ bờ eo chậm rãi di chuyển.


Đông Lỵ Á lập tức khẽ kêu lên một tiếng, một cỗ cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân nàng. Thân thể như nhũn ra, khuôn mặt lúc này đỏ bừng vô cùng kiều diễm.


Xúc cảm mềm mại khiến cho Thẩm Ngôn ngày càng làm càn, cái tay hư đã luồn qua lưng quần nàng mà tiến về vùng tam giác thần bí kia…


Lúc này Đông Lỵ Á triệt để mềm nhũn, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp. Nàng chưa từng trải qua việc nam nữ, giờ phút này có chút tê dại, cũng không biết phải làm sao, tùy ý để cho Thẩm Ngôn làm gì thì làm.


Lúc này Thẩm Ngôn cũng có có cảm giác sắp không nhịn được. Bàn tay hắn xuyên qua lớp qυầи ɭót, lướt qua nơi gò mu cao cao rậm rạp cỏ đen, chạm đến hai mép thịt béo múp, non mượt của Đông Lỵ Á.


Vì nửa người dưới của Đông Lỵ Á được che bởi một lớp áo khoác nên đám khán giả chỉ tưởng Thẩm Ngôn là đang xoa bóp cho Đông Lỵ Á mà thôi, chứ không thể ngờ hai con hàng này lại sắc đảm bao thiên như vậy, cư nhiên trước mặt mọi người mà ‘âu yếm’ nhau như thế.
Bất quá…


Khụ…khụ..
Hai tiếng ho nhẹ vang lên, như tiếng trời gõ vào cái đầu nóng của Thẩm Ngôn hai cái.
Hắn xoay người nhìn lại, thì ra Cổ Lệ Na Trát thông qua kính chiếu hậu đang mặt đỏ tai hồng trừng trừng nhìn xem hắn, hai con hàng này tằng tịu với nhau làm sao thoát khỏi con mắt của nàng.


Thẩm Ngôn đúng là sắc đảm bao thiên a…
Biết sự tình ăn vụn bị bại lộ, Thẩm Ngôn quay về vẻ tiên phong đạo cốt, nếu có chòm râu chắc hắn cũng vuốt đi lên mấy cái rồi, hắn ân cần hỏi Đông Lỵ Á.
- Còn đau sao?
- Không... Không, hết đau rồi!


Đông Lỵ Á dè dặt ngồi thẳng người dậy, đỏ mặt nhìn lấy Cổ Lệ Na Trát, một tay vô thức níu chặt lấy góc áo, gương mặt cúi gằm, bộ dáng sợ hãi giống như một cô bé đang ăn vụng kẹo thì bị bố mẹ bắt được vậy.


Nàng cảm thấy bản thân thiệt xui xẻo, mình thật đang thoải mái thế mà bị chị em phát hiện ăn mảnh rồi.
Đông Lỵ Á le lưỡi phồng má chọc tức Na Trát. Thẩm Ngôn nuối tiếc rút tay ra ngoài, trên ngón tay hắn vẫn còn vương một tia hương khí thập phần mê người.


- Dừng lại bên đường phía trước kia đi, tôi lên lái cho!
Thẩm Ngôn nói với Lưu Sư Sư, sự việc đã bại lộ, nên an phận thủ thường mà làm người.
- Không sao đâu, tôi lái thêm một chút nữa cũng được, anh cứ nghỉ ngơi chốc lát đi.
Lưu Sư Sư ở phía trước đáp.
Thẩm Ngôn nói:


- Tôi có làm gì đâu mà cần nghỉ ngơi, cô cứ dừng xe đi.
- Ừm! Để tôi tấp vào.
Lưu Sư Sư gật đầu, nhanh chóng tấp xe vào lề rồi cùng Thẩm Ngôn đổi chỗ.
- Cậu khá hơn chút nào chưa?
Lưu Sư Sư vừa ra băng sau đã không tim không phổi hỏi thăm cô bạn mình.


Đông Lỵ Á chu miệng nhỏ, nhẹ gật đầu, cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Thế nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần, Đông Lỵ Á cầm một bình nước khoáng ở ngăn sau lên, vặn sẵn nắp bình ra rồi đặc biệt ôn nhu hỏi Thẩm Ngôn:
- Chồng ơi, anh có muốn uống nước không? ~


- Đã qua ‘dạy dỗ’ đúng là ngoan nha!
“...”
Cái eo hắn lại là nạn nhân bị Cổ Lệ Na Trát vặn nát, đúng là họa từ miệng mà ra.
Lưu Sư Sư kinh ngạc quay đầu nhìn Đông Lỵ Á, biểu cảm hoàn toàn không thể tin vào tai mình. Mới rồi Nha Nha cậu ấy gọi Thẩm Ngôn là chồng ư?


Mà Cổ Lệ Na Trát ngồi phía trên thì hoàn toàn ‘không để ý’ tới việc đó, Thẩm Ngôn vừa quay về ghế lái, tâm tình nàng ấy liền tốt hơn hẳn.


Bàn chân nhỏ đang gác trên ghế lập tức thu về, còn không tự chủ được lắc lư theo nhịp. Nàng cũng không nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ nữa mà là tập trung nhìn về phía trước, trong miệng vui vẻ ngân nga một bài hát.
Chính là ca khúc mà Thẩm Ngôn vừa hát tối qua:《Hồng Nhạn》


Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, lúc sáng sớm rõ ràng là còn nắng chói chang, vậy mà bây giờ mới qua chừng mười giờ thì mây đen đã dày đặc, sắc trời tối đến dọa người.
- Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn, nghe rõ không?
Bộ đàm đặt bên trên thành ô tô bỗng truyền đến tiếng của Lôi Gia Âm.


- Nghe rõ. Thế nào?
- Nhìn trời chắc là sẽ mưa lớn, tổ tiết mục nói trước tiên chúng ta tìm chỗ nào đậu lại cho an toàn đã, chờ tạnh mưa hoặc tình huống tốt hơn chút hẵng tiếp tục đi, cậu thấy sao?
Thẩm Ngôn nghe vậy bèn nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu lên quan sát bầu trời.


Mây đen càng ngày càng dày, gió thổi cũng càng lúc càng mạnh, chắc chắn lát nữa sẽ có một trận mưa rất lớn.
- Vậy thì chờ đi, nhưng chúng ta đợi ở đâu vậy, cũng không thể dừng ở ngay trên đường cao tốc mà.


Thẩm Ngôn không phải là mấy thằng nhóc choai choai thích thể hiện, thế nên đương nhiên sẽ không nóng đầu mà đòi chạy xe trong thời tiết này, vả lại chạy xe trên đường cao tốc trong lúc mưa lớn quả thật rất nguy hiểm.
- Phía trước có một lối quẹo đi xuống đường nhỏ, cậu cứ đi theo xe anh đi.


- Được! Tôi biết rồi.
Thẩm Ngôn bẻ tay lái, nhanh chóng đuổi theo xe Lôi Gia Âm.
............................
Cám ơn quý đại lão:
druai
tuhuyphat
.ÁcQUỷ.
taladen
kk980
Đã luôn quan tâm và theo dõi bộ truyện, cám ơn tất cả mọi người.