Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 202: Em Muốn Làm Sư Mẫu Của Các Người!

Video livestream của Thẩm Ngôn ở trên đài truyền hình Tương Nam.
So với thời điểm sáng sớm, hiện tại số lượng người xem đã khôi phục lại không ít, lúc này đã có hơn hai trăm bảy mươi ngàn người đang theo dõi video của hắn, chiếm vị trí thứ nhất ngang với video của Lưu Sư Sư.


Nếu chỉ dựa theo số liệu thống kê về lượt xem thì không nhìn ra Thẩm Ngôn dẫn trước bao nhiêu, giống như giữa tám thành viên không mấy chênh lệch khoảng cách.


Nhưng trên thực tế, nếu tính về số lượng bình luận thì bảy người khác kém xa so với Thẩm Ngôn, nếu không muốn nói phũ hơn là thậm chí cả bảy người cộng lại cũng không bằng một mình hắn.
Trước mắt, trong khung chat trên video của Thẩm Ngôn vẫn đang vô cùng náo nhiệt.


Dù rằng Thẩm Ngôn khác hẳn bảy thành viên còn lại, rất ít khi giao lưu với khán giả thông qua ống kính, không như Đông Lỵ Á hay Tống Tổ Nhi vẫn thường xuyên nhìn thẳng vào màn hình mà nói chuyện với người xem. Thế nhưng cộng đồng mạng vẫn tự mình bình luận sôi nổi cực kỳ.


Bọn họ thích xem kênh của hắn bởi vì họ luôn cảm thấy Thẩm Ngôn sẽ mang đến cảm giác kinh hỉ cho người khác, thậm chí dù hắn chỉ nói một câu bâng quơ nào đó thì đôi khi câu nói đấy cũng mang một ý nghĩa đặc thù, ấy là còn chưa kể lời Thẩm Ngôn phát ra thường xuyên có ẩn ý, mà đa phần là cực kỳ hài hước, kiểu không phải cố tình tỏ ra là ‘tôi đang đùa giỡn’, nhưng cái nét mặt nghiêm túc lại nói ra mấy lời ‘muối mặn’ khiến người ta còn thấy buồn cười hơn.


Thật ra kiểu người như Thẩm Ngôn vốn không phải hiếm lạ gì trong cuộc sống, nhưng thật sự là hiếm lạ ở trong giới giải trí. Cộng đồng mạng đã quen xem các minh tinh vui vẻ, thân thiết với fan và các khán giả, cho nên khi thấy một người bỗng dưng đi đường lối khác hẳn so với các ngôi sao khác thì thấy rất mới mẻ và thú vị.


“Mẹ ôi, tôi thích nhìn ảnh nghĩ gì nói đó giống vậy ghê, lúc ảnh bảo trình độ của mình thừa sức làm sư phụ của người khác rồi ấy, đầu gối tôi cũng muốn khụy xuống, gọi to hai tiếng ‘sư phụ’ ngay và luôn.”


“Đúng là tư duy thẳng nam, người bình thường khó mà theo được. Nhưng như vậy sẽ khiến các cô gái xung quanh tức chết mất.”


“Thôi đi, tôi thì thấy thà cứ như Thẩm Ngôn, đáng sợ nhất là đàn ông miệng lưỡi dẻo quẹo kìa, chẳng biết lúc nào anh ta nói thật, lúc nào không. So ra như thế thì thà người thẳng tính còn hơn.”


“Cảnh báo gấp, nhân viên phía trước xin chú ý, Thẩm lão sư lại bắt đầu mạnh mẽ bức người rồi.”
“Một ngày không nhìn thấy Thẩm lão sư trang bức thì ngày đó em liền khó chịu toàn thân mà.”


“Nghịch tử nhà tôi không ngờ còn có tay nghề xịn như này, thật không uổng công tôi yêu thương nó.”
“Má nó, không ngờ có một ngày tôi không ngủ nướng, mới sáng ra đã ngồi đây chăm chú xem một người đàn ông khác dạy cách làm mì. Đầu óc tôi hỏng chắc rồi.”


“Hoàn toàn nghiêm túc nghe không sót một chữ, thân là người nấu ăn không tệ, em tự nhận thấy mình trình độ nấu nướng của Thẩm ca chính xác là ép chết người mà...”


“Em khác lầu trên, em là một kẻ chỉ biết nấu mì ăn liền, bình thường nấu mỳ sợi làm sẵn em còn lười, thế mà bây giờ cũng không nhịn được ngồi nghiêm túc nghe Thẩm Ngôn giảng. Em chắc chắn là trúng độ của Thẩm lão sư rồi...”


“Dáng vẻ Thẩm Ngôn nấu nướng vô cùng đẹp mắt, đúng là chồng nhà người ta chưa bao giờ khiến tui thất vọng.”


“Mọi người tránh ra, đứng ai tranh với tui. Tui cắm cọc sẵn ở đây rồi, đợi một năm sau Thẩm Ngôn ly hôn xong thì tui nhất định sẽ cầu hôn ảnh, tài khoản tiết kiệm của tui cũng đã để dành đủ rồi.”
“Thẩm lão sư là của tôi, ai cũng không được giành.”
“.....”


Thẩm Ngôn nghiêm túc hướng dẫn nấu ăn cả nửa giờ, các thành viên cũng nghiêm túc nghe suốt nửa giờ. Không có ai cảm thấy chán nản, buồn tẻ, ngược lại thậm chí còn nảy sinh cảm giác kích động, hận không thể tự mình bắt tay vào nhào bột, nấu mỳ chung với hắn luôn.


Bất quá, loại kích động này rất nhanh liền được thay thế, hiển nhiên so với lực hấp dẫn của mỹ vị thì tự tay nấu mỳ gì gì đấy làm sao có thể so sánh.


Canh nấm tươi mát được Thẩm Ngôn dùng các loại rau nấm thiên nhiên nấu xong, rưới lên mặt những sợi mì óng ánh. Canh thơm nồng mà đậm vị, trong vắt mà không nhạt, hương thơm tỏa ra khắp bốn phía....
Rột rột ~!


Không biết bụng ai là kẻ đầu tiên kêu lên, mọi người đều nghe rõ những chẳng ai ồn ào cười chế giễu, bởi vì hiện tại len lén nuốt nước miếng không chỉ có mỗi một người.
Thật thèm!


Sơn hào hải vị quý giá ăn riết cũng phát ngán, bây giờ nhìn thấy mỳ sợi nấu chay với rau nấm thôi lại khiến người ta thèm đến muốn rỏ dãi. Lúc này chẳng phân biệt đâu là minh tinh đâu là người thường, ánh mắt của ai cũng đều sắp hóa thành mèo cả rồi.


Bọn họ nhìn sợi mì mà đôi mắt phát sáng như thể mèo hoang nhìn thấy cá vậy.
Mặc dù chưa được ăn, mới chỉ nhìn bằng mắt, dùng mũi để ngửi thôi là đã biết đây chắc chắn là mỹ vị.
- Anh Thẩm Ngôn, có thể ăn được chưa?
Tống Tổ Nhi háo hức nhìn bát mì sợi trong tay Thẩm Ngôn.


Thẩm Ngôn cười nói:
- Ăn đi, sao phải câu nệ vậy chứ. Tôi nấu là để mọi người cùng ăn mà. Chuẩn bị công phu tới đâu nhưng chẳng đưa ai ăn hay chẳng ai thèm ăn thì nấu nướng kỹ lưỡng còn có tác dụng gì nữa chứ.
- Vậy em ăn ngay đây, không khách sáo nữa!
- Thẩm Ngôn, đưa muỗng chị múc cho.


- Thẩm Ngôn, anh muốn thêm chút hành vô tô được không?
- Oa, không dùng xương hầm mà nước mỳ ngọt ghê.
- Ngon thật đó, Thẩm Ngôn, anh ăn thêm bát nữa nhé!
- Ô, ô...
...


Bảy thành viên của « Hoa Dạng Thiếu Niên » đoàn bắt đầu cắm cúi ăn, khiến cho cư dân mạng đang xem phát sóng trực tuyến nhìn mà khó chịu không thôi.


“Diễn, đều là diễn, tôi không tin một tô mì mà có thể ăn ngon đến như vậy, muốn phản bác ý kiến thì đưa bằng chứng tôi nếm thử, nếu không tôi nhất quyết không tin!”


“Mệnh lão tử thật khổ, nhà có mỗi thằng con duy nhất, tối hôm qua nó phóng độc chưa đủ, vừa sáng sớm lại phóng độc lão già này lần nữa, gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh.”


“Hãy học tập em, em tự biết thân biết phận đi úp tô mỳ tôm ăn rồi nè. Tự dưng thấy ảnh làm mì mà em nhớ nhà muốn chảy cả nước mắt. Thẩm lão sư, bắt đền anh...”
“Nhìn thì thấy rất ngon, nhưng hương vị không nếm thử thì chưa biết như thế nào.”


“Ông xã à, em cũng muốn ăn, có thể làm cơm cho em ăn cả đời được không...?”
"..."


Một nồi mỳ lưng lửng đầy, bị tám thành viên nhanh chóng xử lý sạch sẽ, ngay cả nước dùng cũng không còn thừa. Điều này khiến nhân viên công tác ở một bên vô cùng thất vọng, tối hôm qua thời điểm ăn dê nướng nguyên con, bọn họ đã được nếm qua tài nghệ của Thẩm Ngôn, vì thế sáng nay rất mong đợi được ăn thử mỳ do hắn nấu.


Nhưng hiện tại các khách mời đã ăn hết, một chút cũng không chừa lại để mọi người cùng nếm thử, bảo các nhân viên công tác không thất vọng sao được.


Mấy tiểu hoa luôn tâm tâm niệm niệm bảo trì vóc dáng, uống miếng nước lạnh cũng đều sợ mập như Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát cùng Tống Tổ Nhi mà nay mỗi người cũng hai bát, Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng càng không có tiền đồ hơn, mỗi người đến tận bốn bát, có thể còn mới là lạ.


- Thẩm Ngôn, hiện tại chị đặc biệt nghiêm túc, một chút cũng không đùa, chị muốn bái em làm thầy. Từ giờ khắc này em chính là lão sư của chị có được hay không, Thẩm lão sư?
Ăn xong điểm tâm, trong lúc các cô gái đi rửa bát, Tống Đan Đan bèn lôi kéo tay Thẩm Ngôn, nghiêm túc đề nghị.


- Em đã nói qua rồi mà, chị muốn học thì cứ theo em thôi, em cũng không giấu nghề gì, nhưng chị đừng có kêu em là lão sư, nghe kỳ lắm.
Tống Đan Đan lắc đầu:


- Chuyện này thì có gì mà ngượng ngùng, tay nghề của em làm lão sư cũng quá khiêm tốn rồi, quyết định như vậy đi Thẩm lão sư, ngày hôm nay chị liền theo em học nghệ, chờ khi quay xong trở lại Bắc Kinh sẽ hướng em bổ sung lễ bái sư sau.
- Thẩm lão sư, còn anh nữa, anh cũng muốn bái sư.


Lôi Gia Âm chùi chùi miệng, nhanh chóng đi tới.
Thẩm Ngôn phì cười:
- Anh mà cũng muốn học nấu ăn à? Về nấu cho vợ anh sao?
Lôi Gia Âm ăn ngay nói thật:
- Không phải, anh muốn làm đồ đệ thử thức ăn cho cậu mà.
- Cút!


- Này này, bình tĩnh nói chuyện. Thẩm lão sư, cậu xem có phải cậu đang phân biệt đối xử không? Người dạy đương nhiên quan trọng, nhưng người ăn thử cũng quan trọng không kém mà. Một món ăn ngon hay không không phải còn cần tới chuyên gia nhận định hay sao? Bây giờ cậu có thể chậm rãi bồi dưỡng anh, yên tâm, phương diện này anh đặc biệt có thiên phú.


- Thẩm lão sư, đừng nghe lời Lôi tử.
Nhạc Vân Bằng cũng đi tới kéo tay hắn.
- Về việc ăn uống, xưa nay anh chưa hề ngán bất luận kẻ nào.
Lôi Gia Âm ghét bỏ nói:
- Cậu đã béo thành dạng này rồi mà còn đòi ăn nữa hả, đi đi, đi đi, đừng có khiến cho sư môn bọn tôi bất hạnh chứ.


- Béo như tôi mới là ưu thế, như vậy chỉ cần nhìn vào đồ đệ như tôi thì chẳng cần quảng cáo gì nhiều, người ta cũng có thể nhận ra được ngay là Thẩm lão sư nấu ăn cao siêu cỡ nào.
- Cút đi, cút đi, mau tránh qua một bên lẹ lên.


Hai người kéo tới đẩy lui khiến mọi người nhìn cũng thấy buồn cười.
Tống Đan Đan quay đầu nói với Tống Tổ Nhi:
- Tiểu nha đầu, em không muốn học chung với chị sao?
Tống Tổ Nhi tự dưng đỏ mặt, ánh mắt lúng liếng ngước nhìn Thẩm Ngôn, đoạn hất cằm, ra vẻ kiêu ngạo nói:


- Em mới không thèm làm đồ đệ của ảnh, em là muốn làm sư mẫu của các anh chị kia kìa.
Mọi người nghe vậy đều phá ra cười lớn, chỉ có mỗi ba người Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát là cứng đờ khi nghe câu đùa của cô nàng.


Đùa giỡn qua đi, mọi người liền nhanh chóng thu dọn hành lí, lều vải, đệm chăn, đồ dùng hàng ngày rồi xếp gọn ra sau cốp xe.
Đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » lại sắp sửa tiếp tục một chuyến hành trình du lịch mới.
.................................