Sau khi ra cổng Ha Tu Ngột phất tay, bộ dạng của họ thay đổi.
Không còn màu mắt xanh thẳm và mái tóc rực rỡ của gia tộc Ha Tu Ngột, thay vào đó là hình ảnh có thể lẫn vào dám người bất cứ lúc nào.
Nhìn người đối diện không quen thuộc họ mỉm cười.
Ánh sáng trăng đêm chiếu vào hai người tạo nên khung cảnh ấm áp kì lạ.
————-
Đi trên đường Mặc Cách nhìn bộ dáng quen thuộc của Ha Tu Ngột mà hỏi ” Ngươi hay ra ngoài như vậy?”
” Không, là do đế đô Huyết tộc nấy trăm năm không thay đổi ”Thanh âm truyền tới Mặc Cách mang nỗi buồn khó tả.
Không đổi là không tốt sao?
Mặc Cách nghi hoặc.
Không đổi là bình an không phải mọi người đều muốn vậy sao?
” Món ăn Phúc Ức lâu rất ngon không thua gì trong thành có muốn thử không?
Đi tới một nơi bề ngoài rất thu hút Ha Tu Ngột đột nhiên hỏi >
Mặc Cách nhìn đội ngũ bên ngoài mà nói ” Thôi đi “‘
Ha Tu Ngột cùng ynhifn hàng ngũ đó mà hỏi ” Có vấn đề sao?”
” Đội ngũ lớn như vậy sẽ đem chúng ta lột sạch!”
Ha Tu Ngột không nói gì kéo tay y hướng Phúc Ức lâu, Mặc Cách chưa kịp làm gì đã dứng trước cửa rồi.
Sau đó y kinh ngạc mà nhìn bồi bàn hướng mình nịnh hót, hậu tri hậu giác mà cười nhẹ – Đây là quyền lực của quý tộc sao?
Tại vị trí cao nhất của Phúc Ức lâu, Ha Tu Ngột nhìn Mặc Cách mà hỏi ” Tiểu Mặc thông minh như vậy biết vì sao mà chúng ta ngồi chỗ này không?”
” Địa vị ”
” Không sai, địa vị giúp ta ngồi chỗ này, nhưng địa vị này không phải dễ dàng mà có!”
” Con không phải vừa sinh ra đã có địa vị sao?”
Ha Tu Ngột hai mắt lòe sáng nhìn y ” Con hiểu ý ta mà “đây vốn là câu khẳng định không phải là câu nghi vấn.
Mặc Cách cười nhẹ không rõ vui buồn chỉ biết có chút bất đắc dĩ cùng bi thương.
Y nói ” Đúng muốn người khác thật sự tôn trọng mình chỉ có thể tự thân cố gắng “
Khi Mặc Cách nói Ha Tu Ngột nhìn chằm chằm y.
Rất đẹp.
Nụ cười này hé ra sẽ thu hút đông đảo Huyết tộc.
Ha Tu Ngột nhìn xuống lầu có nhiều người đang hướng lên nhì Mặc Cách.
Thật muốn đem y giấu đi không cho ai nhìn thấy.
Ha Tu Ngột bị ý nghĩ của ình dọa sợ rời tầm mắt.
Vị trí này tốt lắm có thể qua sát được mọi việc ở đường cái vì thết đây là nơi hắn thường ngồi.
Vừa rồi kì thật hắn đã dặn bồi bàn sau này Mặc Cách đến có thể ngồi vị trí này.
Cho nên vị trí đó sau này là dành cho hai người họ.
Đường cái náo nhiệt.
Do mặt trời tắt nắng nên Huyết tộc có vẻ đông đảo hơn.
Từ khi người Sói biến mất Huyết tộc cường đại chỉ sợ ánh mặt trời >
Không biết tin tức của Jessyca là đúng hay sao, nếu nhưn nhũng kẻ biến mất ngàn năm đó lại xuất hiện liệu con dân sống trong an ổn ngàn năm có khả năng thích ứng hay không?
Ha Tu Ngột có chút lo lắng >
Đột nhiên hắn thấy trong đám người xuất hiện thay đổi.
Mặt bị mũ che khuất nhưng mái tóc đỏ đó không hề có trong Huyết tộc.
Vì vậy hắn nói Mặc Cách ” Ngồi yên đó, cha đi một chút ”sau đó biến mất.
Mặc Cách chưa kịp định thần khi nhì đến hắn đã – Không thấy bóng dáng
Chờ y phản ứng lại Ha Tu Ngột đi xa rồi.
Phục vụ lên hỏi Mặc Cách cần gì.
Mặc Cách cúi đầu con mát xoay tròn sau đó dũng cảm ” Đem tất cả món ngon lên đây “
Bồi bàn bị thanh âm trẻ con này làm giật mình vội nói ” Bàn hạng nhất “
——————-
Bên này Ha Tu Ngột cũng tìm được kẻ kì lạ kia sau đó đua hắn đến một nơi hẻo lánh thuần túy là ngoại ô.
Người bị bát không phản kháng làm hắn cau mày.
Sau khi kéo khăn trùm ra một mùi kinh khủng khiến hắn càng nhíu chặt mi ” là bệnh ách nhĩ .
Ha Tu Ngột không may mắn gặp qua mấy người như vậy nên nhớ kĩ >
Mà thứ hắn nhớ nhất là thứ mùi này nên vội cho kẻ kia đội mũ lại.
Người này che đậy là do bị mùi này.
mà tên này trùm vậy cũng rất khó lây bệnh cho người khác Ha Tu Ngột định ra về sau đó lại hiếu kì mà hỏi ” Sao ngươi ra ngoài?”
” Cái kia đại nhân tha mạng ta vốn ở nhà nhưng có người đem ta ra ”
Có người!
Không xong rồi!
Khi Ha Tu Ngột trở lại Phúc Ức lâu người vốn nên ngồi đó đã biến mất.