Đôi khi người ta quên mất thế nào là sự cảm thông mà chỉ nhăm nhăm chỉ trích bạn về mọi việc, cả những việc bạn trót làm do không biết đó là sai. Khi tôi giải thích chuyện gì đã xảy ra ở ngôi nhà thì việc đầu tiên Sử Trùng Minh muốn biết là liệu tôi có gây nguy hiểm gì cho cuộc tìm kiếm của ông không? Rằng tôi có buột miệng nói cho ai biết về những gì ông đang theo đuổi hay không? Ngay cả khi tôi kể lại cho ông lần nữa, với các lời giải thích gần xa về những hành động của Jason tối hôm đó và việc anh ta dẫn mụ Y Tá tới nhà thì Sử Trùng Minh vẫn không tỏ ra cảm thông như tôi mong đợi. Ông muốn biết nhiều hơn nữa.
“Sao bạn cô lại làm chuyện kỳ quặc thế. Anh ta nghĩ gì không biết nữa?”
Tôi không trả lời. Nếu tôi kể cho ông nghe về Jason, về những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi thì sẽ lại giống như ngày xưa ở bệnh viện, người ta lại bắt đầu thắc mắc về những hành vi của tôi, nhìn tôi và liên tưởng tới cảnh những kẻ mọi rợ, bẩn thỉu đang giao phối trong rừng.
“Cô có nghe tôi nói gì không?”
“Xem này,” tôi nói và đứng dậy. “Tôi sẽ giải thích mọi chuyện một cách kỹ càng.” Tôi bước lại gần cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn mưa, những giọt nước mưa rỏ xuống từ cành cây thấm đẫm những hình nộm mục tiêu bằng rơm trong khu bắn cung. “Việc mà ông yêu cầu tôi làm là một việc rất, rất, rất nguy hiểm. Một trong hai chúng ta có thể chết vì nó, tôi không hề phóng đại đâu. Giờ tôi sẽ kể cho ông nghe một chuyện rất quan trọng...” Tôi khẽ rùng mình rồi xoa lên cánh tay đang nổi da gà. “Chuyện này nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì ông có thể tưởng tượng ra. Tôi đã có những phát hiện. Những phát hiện khó tin.” Sử Trùng Minh ngồi bất động bên bàn, lắng nghe tôi nói, mặt cau lại vì căng thẳng. “Có những câu chuyện,” tôi hạ thấp giọng, “về việc người ta cắt rời các bộ phận trên thi thể người chết để dùng làm thuốc chữa bệnh, uống nó. Ông có hiểu tôi đang nói gì không? Ông có hiểu không?” Tôi lấy hơi. “Ăn thịt người.” Tôi đợi một lúc để ông tiêu hóa được từ này. Ăn thịt người. Ăn thịt người. Bạn có thể cảm thấy những từ này tự nó vang lên, sinh sôi trên bốn bức tường, nhung nhúc và nhơ nhuốc trên tấm thảm lót sàn. “Ông sẽ bảo là tôi bị điên. Tôi biết là ông sẽ nói thế nhưng tôi đã quá quen với điều đó rồi và tôi thật sự chẳng quan tâm vì tôi đang nói với ông rằng: cái thứ mà ông tìm hiểu bấy lâu nay ấy, giáo sư Sử ạ, chính là thịt người.”
Một vẻ bất an chậm rãi lan dần trên gương mặt Sử Trùng Minh. “Ăn thịt người,” ông nói giọng sắc lạnh, những ngón tay di chuyển tới lui trên bàn. “Đó là ý cô muốn nói à?”
“Đúng vậy.”
“Một phỏng đoán khác thường.”
“Tôi không mong đợi ông tin tôi, ý tôi là, nếu cái công ty ở Hồng Kông nghe được tin này, họ sẽ...”
“Nếu cô có bằng chứng thì đưa nó cho tôi.”
“Đó chỉ là những điều tôi nghe được. Fuyuki từng cai quản một khu chợ đen. Ông có bao giờ nghe nói tới zanpan không? Tất cả mọi người ở Tokyo đều nói rằng cái món thịt hầm bán ở chợ này là…”
“Nhưng cô tận mắt thấy được những gì? Hừm? Cô có thấy Fuyuki uống máu không? Người ông ta có bốc mùi khủng khiếp hay da ông ta có màu đỏ không? Đó là những dấu hiệu để nhận biết một kẻ ăn thịt người, cô có biết không?” Trong giọng ông ta có cái gì đó đầy cay đắng. “Tôi tự hỏi, liệu căn hộ của ông ta có cái gì đó giống như những gian bếp kinh hoàng trong truyện Thủy Hử? Với chân tay người treo lủng lẳng khắp nơi. Da người thì căng ra khắp tường, sẵn sàng để bỏ vào nồi.”
“Ông đang cười nhạo tôi.”
Chân mày ông lấm tấm mồ hôi và yết hầu nơi cổ họng ông lên xuống liên tục dưới lớp cổ áo.
“Xin đừng chế giễu tôi,” tôi nói. “Xin đừng chế giễu.”
Ông hít một hơi dài, hơi nghiêng người trên ghế. “Không, tất nhiên là tôi sẽ không làm thế.” Ông đẩy chiếc ghế đứng dậy và tiến về phía lavabo, vặn vòi nước và táp vào miệng. Rồi ông đứng đó một lúc nhìn nước chảy, quay lưng lại phía tôi. Cuối cùng ông khóa vòi nước, trở lại ghế của mình và ngồi xuống. Mặt ông đã dịu lại một chút. “Tôi xin lỗi.” Ông nhìn vào đôi bàn tay mảnh dẻ của mình trên bàn. Chúng đang xoắn vào nhau như thể chúng có cuộc sống của riêng mình. “Vậy đấy,” cuối cùng ông nói. “Ăn thịt người, đúng không? Nếu cô tin như thế thì cô sẽ mang tới cho tôi bằng chứng về chuyện đó.”
“Cái gì cơ? Ông không thể đòi hỏi hơn được. Tôi đã làm tất cả mọi thứ. Tất cả những gì ông yêu cầu.” Tôi nghĩ tới ngôi nhà, tới những cửa sổ và cửa ra vào bị đập phá, tới số tiền đã bị cướp đi. Tôi nghĩ tới bóng của mụ Y Tá in trên Tòa nhà Muối, đang làm những gì với Jason? Con quái vật có hai lưng... “Ông đã không giữ lời. Ông đã nuốt lời. Và giờ lại nuốt lời thêm một lần nữa!”
“Chúng ta có một thỏa thuận. Tôi cần có bằng chứng chứ không phải những lời nói suông.”
“Ông không hề nói thế.” Tôi tiến tới chiếc máy chiếu phim, kéo nó ra khỏi góc tường, giật tung lớp nylon bọc ngoài, lật nắp ra để tìm chỗ giấu cuộn phim. “Tôi cần cuộn phim đó.” Tôi lại gần giá sách, rút các quyển sách ra khỏi ngăn, ném nó xuống sàn, thò tay vào những cái hốc đằng sau. Tôi đẩy đống tài liệu rơi tung tóe, giật tấm màn che cửa sang một bên. “Ông giấu nó ở đâu? Ở đâu?”
“Làm ơn ngồi xuống và chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Không, ông không hiểu. Ông là một kẻ lừa đảo.” Tôi nắm chặt hai tay lại và hét lên. “Ông là kẻ lừa đảo.”
“Cuộn phim đã được cất giữ cẩn thận. Tôi không có chìa khóa ở đây. Dù muốn thì giờ tôi cũng không thể lấy nó ra được.”
“Đưa nó cho tôi.”
“Đủ rồi đấy!” Ông đứng dậy, thở dồn, mặt đỏ bừng và chĩa cây gậy về phía tôi. “Đừng,” ông nói, ngực phập phồng. “Đừng có xúc phạm tôi khi cô chưa hiểu cô đang đối mặt với chuyện gì. Giờ thì ngồi xuống.”
“Cái gì cơ?” Tôi nói, đột nhiên trở nên mất cảnh giác.
“Ngồi xuống. Ngồi xuống và nghe cho kỹ.”
Tôi im lặng nhìn ông chằm chằm. “Tôi không hiểu nổi ông nữa.” Tôi thì thào, lấy ống tay áo chùi mặt và chỉ vào mặt ông. “Ông. Tôi không tài nào hiểu nổi ông.”
“Tất nhiên là cô không hiểu rồi. Giờ thì ngồi xuống.”
Tôi ngồi xuống nhìn ông ta gườm gườm.
“Giờ thì làm ơn.” Sử Trùng Minh đẩy chiếc ghế lùi ra phía sau rồi ngồi xuống, thở một cách nặng nhọc, cố lấy lại bình tĩnh, kéo lại hai tà áo khoác và vuốt phẳng như thể hành động đó sẽ giúp xua đi cơn giận dữ trong ông. “Hãy làm ơn... Cô nên biết rằng đôi khi phải trả giá khi suy xét những vấn đề vốn nằm ngoài sự nhận thức tức thời của mình...” Ông lấy khăn mùi soa dấp dấp mồ hôi trên trán. “Giờ để tôi thú nhận với cô chuyện này.”
Tôi sốt ruột thở hắt ra. “Tôi không cần sự thú nhận của ông, tôi cần...”
“Hãy lắng nghe,” ông giơ hai cánh tay run rẩy lên. “Tôi muốn thú nhận rằng, cô đã nói đúng. Hay chính xác hơn là cô gần đúng. Khi cô đoán là, khi cô đoán là Fuyuki đã dùng...” Ông đút chiếc khăn mùi soa vào túi, đặt hai tay lên bàn, hết nhìn tay này lại sang tay kia như cố lấy lại sự tập trung. “Khi cô đoán là...” Ông dừng lại, rồi nói tiếp bằng giọng đều đều, “... ăn thịt người, cô đã gần đúng.”
“Không phải là ‘gần đúng’! Tôi có thể đọc thấy điều đó trên nét mặt của ông. Tôi đã đúng, có phải thế không?”
Ông lại giơ hai tay lên. “Cô đã đúng ở một số điểm. Nhưng không phải là tất cả. Có thể cô đã đúng về những lời đồn đại rùng rợn rằng thịt người được bán trong các khu chợ ở Tokyo. Các thần linh từng chứng kiến những chuyện khủng khiếp mà yakuza đã làm trong thời gian xảy ra nạn đói ở thành phố này và vào thời điểm đó thì ở Tokyo, tìm thấy một xác chết không phải là chuyện khó. Nhưng ăn thịt người để chữa bệnh à?” Ông nhặt một chiếc ghim và vặn, xoắn nó một cách máy móc. “Đây lại là một chuyện khác hẳn. Nếu nó đang tồn tại trong thế giới ngầm ở Nhật thì có nghĩa là nó đã xuất hiện trong một tầng lớp xã hội nào đó ở Nhật từ nhiều thế kỷ trước và tái hiện lại vào những năm bốn mươi, sau cuộc chiến tranh Thái Bình Dương.” Chiếc kẹp giấy giờ đã được xoắn thành hình một con sếu. Sử Trùng Minh đặt nó lên bàn và nhìn nó chăm chú. Sau đó ông nắm chặt hai tay lại với nhau và quay sang nhìn tôi: “Và đây là lý do tại sao cô cần phải lắng nghe. Tôi sẽ nói cho cô biết đích xác lý do tại sao tôi vẫn chưa thể trao cho cô cuộn phim đó.”
Tôi lầm bầm trong họng rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại. “Ông biết không, cái giọng nói của ông làm tôi bực mình. Nhiều lúc tôi ghét phải nghe nó.”
Sử Trùng Minh nhìn tôi một lúc lâu. Đột nhiên gương mặt ông sáng lên, một nụ cười thoáng qua khóe miệng. Ông vứt chiếc kẹp ghim hình con sếu vào sọt rác, đẩy chiếc ghế lùi lại rồi đứng lên và lôi ra một chùm chìa khóa từ chiếc hộp trên bàn. Ông mở ngăn kéo và lấy ra một quyển sổ ghi chép có lớp bìa da mỏng, được cột lại bằng dây, trông có vẻ cũ kỹ. Ông tháo dây ra, những trang giấy vàng úa rơi xuống bàn. Trên đó chi chít những chữ Trung Quốc nhỏ li ti và rất khó đọc. “Nhật ký của tôi,” ông nói. “Vào thời gian tôi ở Nam Kinh.”
“Ở Nam Kinh?”
“Cô nhìn thấy gì?”
Tôi nhoài người ra phía trước, băn khoăn, liếc nhìn những dòng thư pháp nhỏ xíu và cố đoán ra ý nghĩa của một từ hay một câu nào đó.
“Tôi hỏi là cô nhìn thấy gì?”
Tôi ngước nhìn ông. “Tôi thấy một quyển nhật ký.” Tôi định thò tay ra để chạm vào nó thì ông giật nó lại và giữ chặt lấy.
“Không, cái cô nhìn thấy không phải là một quyển nhật ký. Nhật ký chỉ là một khái niệm, giống như một câu chuyện. Cô không thể nhìn thấy một câu chuyện.” Ông vuốt ve trang đầu tiên của quyển sổ. “Cái này là cái gì?”
“Giấy. Tôi có thể đọc nó ngay bây giờ không?”
“Không. Thế trên giấy có gì?”
“Thế ông có định cho tôi mượn không?”
“Nghe này. Tôi đang cố gắng giúp đỡ. Trên giấy là cái gì?”
“Chữ viết, mực.”
“Chính xác.” Ánh sáng xám nhạt hắt từ cửa sổ khiến khuôn mặt của Sử Trùng Minh gần như trong suốt. “Cô nhìn thấy giấy và cô nhìn thấy mực. Nhưng rồi một ngày chúng không còn chỉ là giấy và mực nữa, chúng đã trở thành một cái gì đó quan trọng hơn thế nhiều. Chính những suy nghĩ và đức tin của tôi đã chuyển hóa chúng. Chúng đã trở thành nhật ký.”
“Tôi không biết gì về nhật ký và mực hay giấy,” tôi nói, mắt vẫn dán vào quyển nhật ký. “Nhưng tôi biết là tôi đúng. Fuyuki đang làm những thí nghiệm về ăn thịt người.”
“Tôi quên mất là người phương Tây không hiểu về nghệ thuật lắng nghe. Nếu cô lắng nghe một cách cẩn thận với cái kiểu bớt phương Tây đi một chút thì cô sẽ biết là tôi không hề phản đối những quan điểm của cô.”
Tôi đứng ngây ra nhìn ông định buột miệng hỏi thêm nhưng rồi tôi bắt đầu hiểu ra ý của ông. “Ôi, ôi, tôi nghĩ là...” Tôi yếu ớt thốt lên.
“Cô nghĩ?”
“Tôi...” Tôi ngồi xuống ghế, chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, đầu nghiêng sang một bên, miệng mấp máy không thành tiếng. Trong đầu tôi hiện ra một loạt hình ảnh về những cậu bé ở Poro, Liberia, đang ngồi chồm hỗm trong bụi cây trên kẻ thù của mình một cách dữ tợn, về Hiệp hội Người-Báo, về tất cả những kẻ từng ăn thịt kẻ thù trên thế giới này, một thứ gì đó mà ý niệm và đức tin của họ đã chuyển hóa. Chữ năng lượng mà tôi vẽ bằng chữ kanji tối hôm trước quay trở lại trong đầu tôi. “Tôi nghĩ,” tôi nói một cách chậm rãi. “Tôi nghĩ, thịt người cũng có thể được chuyển hóa, đúng không? Thịt của một số người có thể có một, một thứ năng lượng nào đó...”
“Đúng vậy.”
“Một thứ năng lượng, nó có thể được chuyển hóa bởi... bởi một quá trình? Hay bởi...” Tôi chợt hiểu ra tất cả. Tôi nhìn ông. “Không phải ăn thịt ai cũng được. Mà phải là một người nào đó rất đặc biệt. Một người nào đó có ý nghĩa đặc biệt đối với Fuyuki, có đúng thế không?”
Sử Trùng Minh xốc lại quyển nhật ký rồi buộc nó bằng sợi dây thun, miệng mím lại. Ông nói mà không nhìn tôi. “Đó chính là điều cô cần phải tìm ra.”