Thật ra thì hôm nay là ngày mở phiên tòa, cho tới trưa đã xếp đầy chật hai vụ án.
Lý Thanh Hàng có lúc thậm chí chán ghét công việc của mình, mặc dù ban đầu đó là sự lựa chọn của anh.
Tựa như giờ phút này, rõ ràng muốn ở bên cạnh cô, trêu chọc cô vui vẻ, nhưng mà, điện thoại bên kia cứ gọi hết lượt này đến lượt khác.
Giang Thiến vẫn cúi đầu ngồi bên cạnh vị trí lái, đã ngừng khóc, nhưng mà, tâm trạng rõ ràng không tốt, ngồi ở đây nhưng lại không biết đang nghĩ gì.
"Anh đi với em đi dạo một chút?"
Giang Thiến lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên Giang Triết ra mặt tuyên bố chuyện tình của anh và người yêu, nói không chừng gần đây anh thăng quan tiến chức rất thuận lợi, có khi nào mình đi ra ngoài sẽ đụng phải anh không.
"Vậy em muốn làm cái gì? Anh đi cùng em có được không?"
Lý Thanh Hàng tiếp tục hỏi.
Điện thoại di động lại bắt đầu vang lên, Lý Thanh Hàng đột nhiên buồn bực, lập tức tắt máy.
Chuyện bốc đồng như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Hàng làm.
Anh không còn là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi vắt mũi chưa sạch, anh làm việc từ trước tới nay luôn thận trọng, đây cũng là nguyên nhân anh nhận được nhiều vụ án như vậy, rất nhiều người tình nguyện xếp hàng dài, đơn giản chỉ muốn được anh giúp đỡ.
Nhưng mà, hôm nay nhìn Giang Thiến trước mặt mình đau lòng muốn chết, anh thật rất muốn mình tùy hứng một lần, vì người phụ nữ mình yêu tùy hứng một lần.
Cái thế giới này nếu không có mình, nó vẫn xoay tròn, nhưng mà, nếu giờ phút này, nếu mình không ở bên cạnh Giang Thiến, những thống khố chất chứa trong lòng cô sẽ vĩnh viễn không thể giải tỏa được.
Anh đột nhiên nghĩ tới một nơi rất tốt, ngồi vào ghế lái.
"Lý tiên sinh, xin hỏi anh định mang tiểu thư đi đâu?"
Là hộ vệ, anh ta rốt cuộc cũng không yên lòng.
"Nếu như anh không yên tâm, có thể đi theo tôi."
Lý Thanh Hàng nói xong, khởi động xe, hướng về phía trước chạy đi.
Giang Thiến vẫn cúi đầu, căn bản cũng không nhìn đường phía trước.
Giờ phút này, tâm tư cô rất rối loạn, đối với cô mà nói, bất kể Lý Thanh Hàng có mang cô tới nơi nào đi nữa, cũng không còn là chuyện quan trọng nữa rồi.
Cho đến khi tới nơi, Lý Thanh Hàng để cô xuống xe, Giang Thiến ngẩng đầu nhìn thấy bốn chữ to trước mặt, không khỏi lặng người.
Cô quay đầu nhìn Lý Thanh Hàng, trong đôi mắt có vài phần không dám tin.
Người phía sau mỉm cười, gật đầu với cô một cái.
Sự thật chứng minh, Lý Thanh Hàng đã chọn đúng nơi đến.
Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ, cho nên người tới khu vui chơi thiếu nhi không nhiều lắm, Giang Thiến lúc đầu còn có chút thờ ơ không để ý đến mà chơi từng trò chơi một, sau càng chơi lại càng hăng.
Cô hăng hái chơi hết trò này tới trò khác.
Càng về sau, dường như đã quên hết tất cả những thống khổ trong lòng, chỉ là lớn tiếng sợ hãi kêu lên.
Lý Thanh Hàng không chơi, anh mỗi lần mua vé cho Giang Thiến xong, sẽ đứng sang một bên nhìn cô.
Anh biết, đứa nhỏ này không phải là cần có người bên cạnh, mà là cần một nơi để phát tiết*.
(Phát tiết*: trút bỏ nỗi lòng)
Mỗi người đều có lúc khó chịu trong lòng, muốn đi vào thung lũng không cần phải có người khuyên giải hay an ủi, mà là, chính bản thân họ phải tự mình tìm ra cách đi như thế nào.
Lúc hai người đi vào đây mới chỉ có hơn chín giờ sáng, nhưng đợi đến khi chơi xong trò chơi cuối cùng đã là