Giang Thiến đứng tại đó, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Chính mình cũng không biết tại sao muốn khóc.
Hộ vệ bên cạnh luống cuống tay chân, muốn an ủi lại không biết nên làm thế nào.
Chủ tiệm bán báo cùng thò đầu ra.
“Cô gái à, tổng giám đốc là tốt, bắt chước câu nói của con gái nhà tôi là trẻ tuổi, đẹp trai, nhiều tiền. Nhưng như thế cũng không phải bất kỳ ai cũng co thể xứng với người như vậy, tôi xem cô Đỗ tiểu thư kia ‘nhất cử nhất động’ đều có vẻ là tiểu thư khuê các, cũng chỉ có người như vậy mới có thể xứng đôi với Tổng giám đốc.”
Nghe được câu nói này, Giang Thiến càng khóc dữ dội hơn.
Bốn phía đều đã có người lui tới, có người còn tới hỏi thăm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Ông chủ tiệm bán báo kia cũng thấy luống cuống, vội vàng lấy ra một tờ báo, vòng qua trước mặt Giang Thiến.
“Cô gái, cần gì phải như vậy chứ. Đây, tờ báo này vốn giữ lại cho con gái tôi, giờ cho cô. Hazz, thanh niên thời nay mà, sao lại luôn mơ mộng những thứ không thực tế như vậy chứ?”
Giang Thiến nhận lấy tờ báo, trên đó là khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời của Giang Triết.
Đỗ Hân Lệ cũng là một bộ dáng nói cười vui vẻ.
Trên ảnh chụp, ngón tay hai người đan chặt vào nhau, đây không phải là biểu hiện hai người bên nhau rất tốt hay sao.
Nước mắt một giọt lại một giọt rơi trên trang báo kia.
Giang Thiến vẫn cho rằng hiện tại hai người tách ra, nhưng sẽ có một ngày họ sẽ hai người bọn họ sẽ cùng nhau ở chung một chỗ, nhưng mà, tấm hình trước mắt này, có phải hay không đang nhắc nhở cô, anh và cô thật sự đã kết thúc rồi, thật sự cứ như vậy thôi.
“Giang Thiến, em ở đây làm cái gì?”
Là Lý Thanh Hàng, anh vừa vặn đi qua chỗ này.
Giang Thiến ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lý Thanh Hàng.
“Anh ấy không cần em nữa.”
Lý Thanh Hàng nhìn tấm hình kia, thâm sâu thở dài.
Anh vươn tay, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ xinh của Giang Thiến.
“Anh ta không cần em, anh sẽ cần em.”
Anh nắm tay cô, giống như nắm tay một cô gái bị lạc đường.
Để cô ngồi vào trong xe, đưa tay lau nước mắt cho cô.
“Giang Triết đã tìm được một người tốt, em nên vui vẻ chứ?”
Anh khẽ thủ thỉ an ủi cô.
Tuy vẫn hi vọng Giang Triết có thể tìm được cho mình một cô gái tốt, như vậy anh mới có cơ hội đi vào lòng Giang Thiến, nhưng mà nhìn Giang Thiến đau lòng, vậy mà trong lòng vẫn mơ hồ âm ỉ đau đớn, thà rằng để cô vui vẻ mà cười.