Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 693: Mất mặt! nại nại phản kích! (11)

Cô còn chưa nói xong thì Mino đã cắt lời.

“Không ngờ cô lại muốn phản biện từ phương diện này? Nhưng cô nghĩ chúng tôi đều là kẻ ngu sao? Tốt nghiệp cấp ba rồi xa nhau? Đúng là một chủ đề rất hay! Có phải cô còn đang định nói màu xanh này là cái cây đó?”

“Không phải.” Trang Nại Nại lắc đầu, sau đó nheo mắt nói, “Nếu nói đến cây thì màu xanh trên chiếc váy chính là cái cây lúc cô “Đính Ước”. Vậy tôi hỏi cô, cái cây này là cây gì?”

Là cây gì?

Mino bị hỏi như vậy liền ngẩn người, một mảng xanh lục thế kia thì sao mà biết được đó là cây gì?

Thế nhưng cô ta không dám trả lời tùy tiện, sợ sẽ trúng kế của Trang Nại Nại cho nên nhìn thật kỹ tác phẩm một lần nữa. Cô ta hoàn toàn không nhận ra đây là lá cây gì! Cái khó ló cái khôn, cô ta nói: “Xin lỗi, tôi không biết đến nhiều loại cây cho lắm, hơn nữa thời gian trôi qua lâu quá rồi, tôi đã quên.”

“Thế nhưng trong thiết kế của tôi lại nó rõ cho mọi người biết đó là cây gì!” Nói xong, cô dùng bút laser chiếu lên ảnh chụp trên màn hình, “Chỗ họa tiết màu xanh này rõ ràng có sự bén nhọn góc cạnh, đây không phải là vì để phối màu mà đây chính là lá cây. Lá cây tùng!”

Lá cây tùng?

Mino nhìn những mảnh xanh lục đan xen nhau, trước đây khi cô ta nhìn thấy thì chỉ cảm thấy nó đẹp chứ không nghĩ nhiều, không ngờ nó lại là lá cây tùng?

Lúc này nếu cô ta mà đổi giọng thì chắc chắn sẽ khiến người khác hoài nghi, nên cô ta cố đấm ăn xôi nói: “Không ngờ cô lại tìm trọng tâm câu chuyện ở chỗ này. Đáng tiếc, đây không phải là lá cây, nó chỉ là bóng cây đổ xuống mà thôi.”

Trang Nại Nại cong môi, phất tay với Quý Thần, anh ta vội vàng phóng lớn ảnh chụp.

Sau khi được phóng to, hình ảnh tuy có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng những mảnh nhỏ màu xanh lục xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp.

“Nếu như là bóng cây, như vật đây cũng chắc là bóng của cây tùng ha?” Trang Nại Nại cười nói.

Mino nhíu mày.

“Cố Khuynh Nhan, cô không thể gian lận ở chút chi tiết nhỏ này, cô...”

Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người, Mino quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy trong bóng cây loang lổ kia có một mảng màu xanh đậm hơn. Sau khi phóng to lên thì lại biến thành một chữ, nếu nhìn một cách cẩn thận sẽ phát hiện chữ đó chính là chữ: Tư!

Chữ “Tư” này được tầng tầng lớp lớp bóng cây che lại, giống như là chữ viết bị mài đi.

Trang Nại Nại chỉ vào chữ “Tư” nói: “Vậy cô nói cho mọi người biết đi, chuyện này là sao?”

Chuyện này là sao?

Làm sao mà cô ta biết được!

Lúc này Mino chỉ muốn gọi mẹ!

Nhiều năm trước, cô ta đã cẩn thận kiểm tra kĩ tác phẩm này, sau khi xác định Trang Nại Nại không để lại bất cứ chữ ký hay kí hiệu đặc biệt nào mới nộp lên. Nhưng tại sao chỗ này phóng to lên lại biến thành chữ?

Điều này không khoa học!

Trang Nại Nại chậm rãi nói: “Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết chữ Tư này là để chỉ ai, tôi với Chính Đình là bạn học từ hồi cấp ba, chuyện này mấy người điều tra một chút là rõ, thế nhưng...” Trang Nại Nại quay đầu nhìn Mino, một lát sau mới nói: “Cô đừng nói với tôi, tình đầu của cô cũng họ Tư nhé!”

Nói xong, cô lại nhìn xuống phóng viên bên dưới nhún vai nói: “Tôi thấy cái họ Tư này cũng khá hiếm đấy chứ nhỉ?”