Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 692: Mất mặt! nại nại phản kích! (10)

Đinh Mộng Á nghe vậy thì trong mắt thoáng qua vẻ đau xót, bà thở dài một hơi.

***

Trang Nại Nại đối mặt với những câu hỏi mang theo sự khinh thường và trào phúng của đám phóng viên thì càng bình tĩnh hơn. Đột nhiên cô cảm thấy những người này đang bị Mino xoay vòng vòng, thực chất bọn họ cũng chẳng được thông minh cho lắm.

Cô hít một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh nói: “Tên tác phẩm này không phải là Đính Uớc.”

Một câu vừa thốt lên khiến cả khán phòng im lặng.

Tất cả các phóng viên đều quay lại nhìn cô một cách khó hiểu. Theo lẽ thường, nếu muốn chứng minh tác phẩm là của mình thì sẽ dựa vào ý nghĩa của đối phương để quán triệt tư tưởng của mình, nhưng bà Tư này lại không làm theo lẽ thường?

Cô ấy muốn phủ nhận thiết kế của Mino?

Cái này khiến không chỉ Mino mà các phóng viên cũng phì cười.

Tên tác phẩm này không gọi là Đính Ước?

Lại tấu hài rồi!!!

Rõ ràng trên bản thiết kế đã ghi tên nó là Đính Ước!

Trang Nại Nại bị ép đến đường cùng cho nên muốn bóp méo ý nghĩa của thiết kế sao?

“Ồ? Vậy bà Tư cảm thấy nên gọi tác phẩm này là gì?” Giọng điệu Mino tràn ngập sự trào phúng cùng chế nhạo.

Đám phóng viên cũng bật cười: “Đúng vậy, không tên là Đính Ước thì chẳng lẽ phải gọi là Tình yêu à? Tình yêu cũng giống cây xanh, biết nảy mầm rồi biết lớn lên sao?”

Có phóng viên nói vặn vẹo như vậy khiến mọi người cùng cười ồ. Cuộc họp báo này càng lúc càng giống như một vở hài kịch.

“Không phải, tên của nó cũng không phải là Tình Yêu.” Giọng nói của Trang Nại Nại vô cùng thành kính, trong mắt lộ ra sự hoài niệm cùng đau buồn, “Nó tên là Chia Ly.”

Chia Ly?

Mọi người sửng sốt nhìn về phía Trang Nại Nại.

Chia Ly và Đính Ước là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau!

Cô thực sự muốn phủ nhận ý nghĩa mà Mino đưa ra.

Các phóng viên đồng loạt nhìn về phía màn hình có hình chiếu tác phẩm. Rõ ràng là màu trắng xanh, khiến người ta cảm nhận được sự tươi mới và tràn đầy năng lượng tích cực, tại sao lại tên là Chia Ly?

Chỉ có một mình Tư Chính Đình nghe được cái tên này thì chấn động, anh lập tức nhìn về phía màn hình. Lúc trước anh không để ý đến tác phẩm này, nhưng hiện giờ Trang Nại Nại nói ra như thế khiến anh phải nhìn kĩ nó. Đôi mắt anh dần trở nên sâu lắng, trái tim cũng như bị ai đó bóp chặt.

Anh hiểu được ý nghĩa của nó.

Trang Nại Nại nói đến đây liền cúi đầu nói, “Nó cũng có thể được gọi là Đính Ước.”

Rõ ràng câu trước đá câu sau, nhưng không một ai trong phòng cười cô cả. Bởi vì trông cô đứng đó rất... tuy cái bụng rất to nhưng bả vai mong manh vẫn lộ ra sự yếu đuối của cô.

Nhưng Mino lại không nhịn được, cô ta lên tiếng châm chọc: “Đính Ước và Chia Ly là hai khái niệm ngược nhau! Cố Khuynh Nhan, rốt cuộc là cô muốn nói gì? Hơn nữa bộ trang phục này có màu sắc tươi mới hướng về tương lai, hướng về điều tích cực.”

Trang Nại Nại nghe vậy thì quay sang nhìn cô ta, “Đó là vì cô không hiểu thiết kế này, không hiểu tôi đặt bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu tâm huyết vào nó! Tác phẩm này vốn là Chia Ly, là vì có một đôi học sinh cấp ba đã khắc tên nhau lên tàng cây trong lễ tốt nghiệp...”