Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 443: Anh không muốn lại bỏ lỡ thêm năm năm nữa. (1)

Ngay cả một chút tôn trọng cũng không có, anh chưa từng trưng cầu ý kiến của cô.

Rốt cuộc anh xem cô là gì? Vì thích nên có thể tùy tiện lừa gạt và giấu giếm sao?

Rốt cuộc anh có biết những ngày qua, cô mất ăn mất ngủ vì chuyện bản thiết kế thế nào không? Nếu không được làm sáng tỏ thì cô sẽ vẫn phải ngồi tù?

Rốt cuộc anh có để tâm đến lời của cô hay không? Cô nói muốn ly hôn với anh là vì cô muốn hôn nhân của họ thành thật hơn, tin tưởng hơn chứ không phải giấu giếm duy trì thế này.

Chỉ cần anh nói với cô rằng anh yêu cô, anh sẽ tin tưởng cô vô điều kiện thì cô sẽ ở lại vì anh mà!

Nước mắt của Trang Nại Nại dâng lên, cô cũng muốn được níu kéo nhưng không phải theo cách này.

Trong lòng Trang Nại Nại vừa cảm động nhưng lại vừa tức giận. Trái tim vốn đang do dự lại trở nên rối bời hơn, không thể an tĩnh lại được.

Cô phải làm thế nào bây giờ?

Trang Nại Nại ôm đầu ngồi xuống ghế sofa trong thư phòng.

Cuộc hôn nhân này rốt cuộc còn cần phải tiếp tục hay không?

Khuôn mặt Trang Nại Nại hiện vẻ chát chúa, sau đó ánh mắt cô bỗng trở nên kiên quyết. Bất kể thế nào thì cô cũng phải đi tìm mẹ. Lúc này, nếu ngay cả bản thân cũng đã không thể hiểu rõ lòng mình thì có lẽ bọn họ nên xa nhau một thời gian, bình tĩnh lại rồi hẵng suy nghĩ đến vấn đề này.

Cô bèn cầm hộ chiếu của mình xông thẳng vào phòng ngủ cho khách, tùy tiện thu dọn vài bộ đồ rồi liền chạy ra ngoài.

Quản gia nghi hoặc hỏi, “Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?”

Trang Nại Nại cũng không quay đầu lại, “Mỹ!”

Cô phải đi tìm mẹ! Cô vô cùng nhớ nhung người mẹ luôn cho cô năng lượng, lúc nào cũng chỉ dăm ba câu đã có thể chỉ dẫn cho cô rõ ràng.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!” Quản gia theo sát sau lưng Trang Nại Nại, ngăn cô lại, “Thiếu phu nhân, cô định đi đâu thế? Cô… đã nói chuyện này với cậu chủ chưa? Cô không nói thì tôi không dám để cô đi!”

Trang Nại Nại nhìn ông, “Cháu nói cho chú biết thì chú sẽ để cháu đi sao?”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân.”

“Vậy cháu nói cho chú biết, nhưng chú không được nói với Tư Chính Đình!”

“Vâng!”

“Nếu chú nói cho anh ấy biết thì chú chính là con cún, là lão già ẻo lả nữa!”

“… Vâng.”

“Cháu phải sang Mỹ tìm mẹ cháu, bây giờ chú tránh đường được rồi chứ?”

Quản gia còn định nói thêm điều gì, Trang Nại Nại đã dứ nắm đấm ra, “Chú Lý, chú lớn tuổi rồi, cháu không muốn dùng đến vũ lực với chú, chú đừng ép cháu!”

“Tôi nào dám ngăn cô! Tôi chỉ hỏi rõ ràng để biết cô đi đâu là được rồi.” Quản gia cười nói.

Nói rồi, ông tránh đường để Trang Nại Nại đi qua.

Trang Nại Nại liền khoác balo lên vai rồi chạy ra ngoài đón taxi, đi thẳng tới sân bay.

Thời gian qua đi làm ở Đế Hào, cô ít nhiều cũng đã nhận được một khoản tiền, Tư Chính Đình sợ cô không có tiền sẽ túng thiếu nên đã phát tiền lương cho cô. Bây giờ, số tiền đó chắc đủ mua được một vé bay sang Mỹ.

Trang Nại Nại vừa đi, quản gia đã không chút do dự cầm điện thoại gọi, “Trợ lý Quý, mau nói với cậu chủ, thiếu phu nhân muốn sang Mỹ, bây giờ đã ra sân bay rồi!”

Cúp điện thoại, quản gia mặc niệm trong lòng: Thiếu phu nhân, tôi không nói với cậu chủ, nên tôi không phải lão già ẻo lả.