Diêu Đằng nói xong, mấy người kia liền nổi giận đùng đùng.
Trang Nại Nại lạnh lùng nói thẳng: “Cảnh sát Diệu, anh đã nói thế thì tôi cũng không còn cách nào khác. Cảnh sát biểu đã không giúp, xem ra chúng tôi phải dựa vào chính mình rồi!”
Nói xong, cô liền bế Viên Viên đi.
Tô Ngạn Bần cũng hừ lạnh, “Cảnh sát Diêu, anh không quên Lâm Hi Nhi nên tôi không có ý kiến về việc anh nói cô ấy như thế. Nhưng xin anh, đừng hòng thuyết phục chúng tôi! Tôi tin Lâm Hi Nhi bị oan. Mấy năm trước, trong nước cũng từng có vụ án xử sai như thế. Có lẽ Lâm Hi Nhi sẽ trở thành vụ thứ hai! Tôi mong cảnh sát Diêu sẽ làm tròn chức trách. Mặt khác, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Hi Nhi phải ngồi tù!”
Nói xong, anh ta nhìn Diệu Đằng chằm chằm rồi bỏ đi.
Vẻ mặt Diều Đằng trở nên vô cùng khó coi.
Tư Tĩnh Ngọc đứng bên cạnh nhìn, cũng hiểu lần này Diêu Đằng thật sự không thể làm gì được. Cô muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến tính cách Diều Đằng xưa nay công ty rõ ràng, khẽ gật đầu với anh, sau đó cũng bỏ đi theo hai người kia.
Diều Đằng nhìn theo bọn họ, đôi mắt sâu thẳm lại trầm xuống, ẩn hiện chút cảm xúc mà không ai nắm bắt được.
Tiếp đó, nhóm Trang Nại Nại bắt đầu tiến hành điều tra kỹ bản án của Lâm Hi Nhi.
Nhưng qua mấy ngày mà bọn họ vẫn không thu được gì cả.
Dù sao cũng không phải chuyên gia, bọn họ quả thật khó mà tìm được chứng cứ.
Nhưng Bạch Tưởng lại phát hiện ra một vấn đề, bèn gọi cho Tư Tĩnh Ngọc, “Tôi đã hỏi chuyên viên điều tra dấu vân tay, họ nói trên hung khí tổng cộng có năm dấu vân tay, nhưng sao trong báo cáo từ phía viện kiểm sát lại nói kể cả Lâm Hi Nhi thì cũng chỉ có bốn người?”
Bốn người?
Vậy tức là thiếu đi một người?
Bọn họ đã hỏi thăm, bình thường không có ai động vào thanh sắt kia, chỉ có mấy đứa trẻ ở gần đó cầm chơi. Nhưng hôm đó mấy đứa trẻ đó đều không có mặt ở hiện trường. Huống chi, trẻ con thì sao giết người được?
Chẳng lẽ cái người bị thiếu này chính là hung thủ?
Nếu viện kiểm sát che giấu hung thủ mà không báo lên thì chuyện này có cơ hội thay đổi rồi!
Tư Tĩnh Ngọc liền gọi cho Diêu Đằng, anh ta nghe xong thì nói, “Để anh hỏi thử
Tư Tĩnh Ngọc vui sướng gật đầu.
Một lát sau, Diêu Đằng gọi lại, “Anh đã gọi cho đồng nghiệp ở phòng điều tra dấu vân tay, bọn họ nói đã nhớ nhầm, chỉ có bốn dấu vân tay thôi, còn một người kia là trùng hợp thôi.”
Tự Tĩnh Ngọc liên thấy thấy vọng: “Vậy bây giờ anh có bằng chứng gì khác không?”
Diều Đằng thở dài, “Không, anh đã nhờ người của anh đi xem rồi”
Còn cách phiên tòa kháng án chẳng được bao lâu nữa nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì. Đừng nói Trang Nại Nại và Tô Ngạn Bân, ngay cả Tư Tĩnh Ngọc cũng bắt đầu thấy căng thẳng hẳn lên.
Thi Cẩm Ngôn thấy Tư Tĩnh Ngọc như thế thì mím môi, nghĩ lại thật kỹ rồi nói với cô: “Anh phát hiện ra một chuyện khác thường!”