Diêu Đằng nghe thế thì ánh mắt tối sầm xuống, lắc đầu với bọn họ, “Không”
Tư Tĩnh Ngọc cau mày, “Không sao? Chẳng lẽ chúng ta nghĩ sai rồi? Nhưng ở Bắc Kinh này, ngoài Thường Hinh Dư ra thì còn ai quen Trương Trác? Ai thù hận anh ta đến mức phải giết anh ta?”
Trang Nại Nại gật đầu, “Đúng vậy, ngoại trừ khả năng cô ta và Trương Trác mâu thuẫn với nhau ra thì còn ai được nữa?”
Hai người nghĩ thế nào cũng không thống được.
Lúc này, Diều Đằng lại chợt lên tiếng: “Hai người có từng nghĩ, có lẽ hung thủ là...”
Tư Tĩnh Ngọc quay ngoắt sang nhìn anh ta, “Là ai?”
Vì từ nhỏ đã lớn lên với nhau nên cố cực kỳ tin tưởng Diêu Đằng. Nghe Diều Đằng nói vậy, Tư Tĩnh Ngọc liền vô thức nhìn anh ta, hi vọng anh ta có thể mở một cách nghĩ khác cho bọn họ.
Nhưng không ngờ, Diều Đằng lại nói: “Liệu có phải hung thủ là Lâm Hi Nhi không?”
Tư Tĩnh Ngọc còn chưa kịp nói gì, Trang Nại Nại và Tô Ngạn Bân đứng bên cạnh đã tức giận.
Trang Nại Nại nói thẳng: “Cảnh sát Diêu, không thể nào!”
“Cảnh sát Diêu, không biết gì thì đừng nói linh tinh!”
Tư Tĩnh Ngọc ở bên cạnh không nói gì, nhưng ý lại rất rõ.
Thấy thế, Diêu Đằng liền nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, nghĩ kỹ mà xem. Thường Hinh Dư và Trương Trác hiện giờ vừa ở bên nhau, yêu thương còn chẳng kịp, sao lại giết anh ta được: Cô ta còn chẳng có động cơ giết người! Đừng nghi ngờ vớ vẩn như thế. Hơn nữa, mọi người hiểu rõ Lâm Hi Nhi sao?”
Ba người đang định đáp trả thì Diệu Đằng đã giơ tay lên, cắt lời bọn họ: “Tôi đang nói là hiểu Lâm Hi Nhi bây giờ sao? Đôi khi ngay cả bản thân người mắc chứng trầm cảm sau sinh cũng không biết mình mắc bệnh, không ý thức được áp lực từ sâu trong lòng mình. Sự hận thù của cô ấy dành cho Trương Trác, mọi người thật sự không hiểu sao?”