Lâm Hi Nhi khóc lóc kêu to, Tư Tĩnh Ngọc cũng khó chịu theo.
Năm nay Lâm Hi Nhi chỉ mới hai lăm tuổi, ngoại trừ ly hôn, cô ấy chưa từng trải qua chuyện gì bấp bênh cả. Lúc này cô ấy hoảng loạn như thế cũng là bình thường.
Tư Tĩnh Ngọc vỗ tay Lâm Hi Nhi, an ủi cô ấy, “Em nghĩ kỹ lại xem, hôm qua em có gặp Trương Trác không?”
Lâm Hi Nhi khóc lóc gật đầu, nghẹn ngào nức nở, nắm chặt tay Tư Tĩnh Ngọc như giữ lấy ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Thấy cô ấy như vậy, Tư Tĩnh Ngọc biết cô đang sợ hãi. Từ lúc cô ấy bị bắt đến bây giờ đã được bốn, năm tiếng rồi.
Tư Tĩnh Ngọc rút khăn giấy trên bàn ra, đưa cho Lâm Hi Nhi lau nước mắt rồi hỏi, “Hôm qua em có gặp Trương Trác à?”
“Vâng, Trương Trác gọi cho em... Em không muốn nghe máy... nhưng anh ta nhắn tin cho em bảo muốn đến thăm Viên Viên... Chị Tĩnh Ngọc, em không nên gặp anh ta! Từ lúc ly hôn đến bây giờ, anh ta chưa từng đến gặp con. Em nghĩ có thể Viên Viên cũng muốn gặp ba nên mới đồng ý. Đáng ra em không nên gặp anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là ba của Viên Viên. Em không biết đã xảy ra chuyện gì...”
Tư Tĩnh Ngọc nghe lời kể rối loạn của cô ấy thì bèn dẫn dắt: “Các em hẹn mấy giờ, ở đâu?”
“Ở gần nhà mẹ em, trong một con ngõ, lúc mười rưỡi tối”
“Sao lại đến ngõ mà không vào nhà?”
“Mẹ em không thích Trương Trác, chỉ hận thấy anh ta lần nào là đánh anh ta lần đó. Em không muốn trong nhà ầm ĩ gà bay chó sủa, bèn giả vờ dẫn con gái đi ra ngoài chơi. Vừa khéo buổi chiều Viên Viên ngủ nhiều nên tối mãi không ngủ được, thế nên bọn em ra ngoài”
“Có ai thấy em gặp anh ta không?”
Lâm Hi Nhi tiếp tục lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa.
Tư Tĩnh Ngọc lại hỏi: “Giữa các em đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hi Nhi lại khóc nấc lên: “Không có chuyện gì cả, chỉ là Trương Trác xin lỗi, mong em cho anh ta một cơ hội. Em không đồng ý, anh ta cũng không ép em. Sau đó em thấy Viên Viên mệt, bèn dẫn con bé về nhà. Em cũng không biết sao từ sáng sớm bọn họ đã đến bắt em! Mẹ em sợ đến mức bệnh tim tái phát, phải vào viện rồi, em mới gọi cho Nại Nại. Hu hu, Viên Viên còn chưa cai sữa, không biết con bé thế nào rồi nữa? Thật sự không phải em giết Trương Trác đâu! Anh ta là ba của con em mà!”
Nói xong cô ấy lại khóc òa lên.
Thấy thế, Tư Tĩnh Ngọc thở dài, coi như đã hiểu sơ bộ.
Có lẽ cũng chẳng hỏi được gì từ Lâm Hi Nhi nữa, Tư Tĩnh Ngọc đánh nhìn viên cảnh sát bên cạnh, “Có thể nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy được không?”
Viên cảnh sát kia tỏ ra khó xử, “Không được. Bây giờ nhân chứng vật chứng đủ cả, về cơ bản thì cô ấy đã bị định tội rồi, nên...”
Tư Tĩnh Ngọc cau mày, “Có thể cho tôi biết vật chứng là gì được không?”
“Không thành vấn đề. Chị chờ một lát để em đi lấy!”