Thị Cẩm Ngôn đứng bên cạnh mà sa sầm mặt. Câu “chị dâu” kia khiến anh cực kỳ không thoải mái.
Tư Tĩnh Ngọc cảm nhận được tâm trạng của anh, cũng nghiêm mặt nói, “Tôi không phải chị dâu gì cả. Đồng chí cảnh sát, anh đừng xưng hô như vậy!”
Cảnh sát kia ngẩn người rồi quay sang nhìn Thị Cẩm Ngôn, cau mày, sau đó cười cười, “Em biết rồi, vậy chị dâu ngồi đây đi, em đi xem xem!”
Nói xong cậu ta liền đi ngay.
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Thị Cẩm Ngôn lúc này quả thật sắp phát điên rồi!
Chị dâu cái gì, Tự Tĩnh Ngọc là vợ anh!
Nếu không phải vì nơi này là đồn cảnh sát thì anh đã nổi trận lôi đình từ lâu rồi!
Lúc Thị Cẩm Ngôn đang bực bội thì nhân viên cảnh sát kia quay lại, cười nói, “Chị dâu, cô ấy ra rồi. Đi thôi, để em dẫn chị đi gặp”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy giờ có giải thích thêm cũng chẳng ích gì. Cậu cảnh sát này hoàn toàn không để tâm đến lời cô nói. Tư Tĩnh Ngọc đành phải đứng dậy, đi theo cậu ta vào trong.
Thi Cẩm Ngôn cũng đi theo Tư Tĩnh Ngọc, nhưng mới đi được mấy bước đã thấy cậu cảnh sát kia cười tủm tỉm nói với mình, “Thưa ngài, vì lý do đặc thù nên chúng tôi chỉ có thể dẫn một mình chị dâu vào, ngài đứng chờ bên ngoài đi!”
Thị Cẩm Ngôn: “!!!”
Nói xong câu đó, viên cảnh sát kia liền cười nhạt, dẫn Tự Tĩnh Ngọc vào phòng hỏi cung.
Cậu ta đã sớm thấy người đàn ông này có lòng với chị dâu rồi. Đội trưởng không ở nhà, cậu ta phải trông chừng giúp đội trưởng!
Bất kể người này có phải bạn gái của đội trưởng hay không. Bao nhiêu năm qua, đội trưởng không gần phụ nữ bao giờ, nay lại vì người này mà gọi về, chứng tỏ đội trưởng thích người này!
Hơn nữa, cậu ta đã từng thấy ảnh Tư Tĩnh Ngọc trong phòng của đội trưởng.
Cảnh sát kia lập tức vui vẻ, nịnh nọt trò chuyện với Tư Tĩnh Ngọc: “Phòng hỏi cung này không phải phòng bọn em thường dùng. Lúc đội trưởng gọi về có dặn dò là sức khỏe chị dâu không tiện nên không được dẫn vào phòng nào u ám. Đây vốn là phòng họp, bọn em tạm thời đưa Lâm Hi Nhi đến đây
Nghe thế, Tư Tĩnh Ngọc thầm than Diêu Đằng cẩn thận, đồng thời lại cảm thấy không thoải mái lắm. Diều Đằng càng tốt với cô thì cô càng áy náy. Vì thế cô thầm ra quyết định, chờ Diêu Đằng về rồi, bất kể thế nào thì cô cũng phải nói rõ với anh.
Lúc đi Lệ Giang, cô không muốn anh đi cùng nhưng anh ta lại tự đến, cố đuổi cũng chẳng đi.
Trước khi hoàn toàn quên Thị Cẩm Ngôn, cô không thể mở lòng, tiếp tục một mối quan hệ khác được. Như thế là vô trách nhiệm với cả bản thân mình lẫn Diêu Đằng.
Nghĩ kỹ những chuyện này, Tư Tĩnh Ngọc cúi mặt xuống. Cảnh sát kia cẩn thận lót đệm trên ghế cho cô. Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó hai người cảnh sát đi vào, dẫn theo Lâm Hi Nhi.
Tóc tại Lâm Hi Nhi rối bời sau gáy, mặc áo phạm nhân, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt đầy căng thẳng. Lúc bị đẩy vào, cô ấy thoáng bối rối, nhưng thấy Tư Tĩnh Ngọc thì mắt sáng rực lên.
“Chị Tĩnh Ngọc!” Lâm Hi Nhi kêu to.
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, bảo cô ấy ngồi xuống rồi vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại bị bắt?”
Viền mắt Lâm Hi Nhi đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má: “Em không biết, em không biết!”