Trời xui đất khiến anh bước qua vòng hoa, nhìn bóng lưng cô dâu chú rể trên đài.
Khi ba chữ “chờ một chút” khiến tất cả mọi người sửng sốt, anh mới ý thức được là chính mình nói ra.
Lúc này, tất cả tâm trí của anh đều đặt lên người cô dâu, hoàn toàn quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Đinh Mộng Á nhíu mày, từ từ quay đầu lại. Bà mang khăn voan che mặt, khuôn mặt của bà lại tương tự Tư Tĩnh Ngọc, còn Thi Cẩm Ngôn đứng ở xa nhìn lại nên anh chưa phát hiện ra cô dâu không phải là Tư Tĩnh Ngọc.
Đinh Mộng Á và quản gia Lý nhìn nhau, sau đó nhìn về phía anh, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả mọi người trong hội trường hôn lễ đều rơi vào trạng thái “mơ hồ”.
Mọi người đều là người trong cùng một giới, tất nhiên biết “chồng trước” của Tư Tĩnh Ngọc. Cha mẹ vợ của anh kết hôn, anh đột nhiên chạy tới hét “chờ một chút” để làm gì?
Tư Tĩnh Ngọc sợ ngây người, tuy Trang Nại Nại nói đã gửi thiệp mời cho anh rồi, nhưng sáng hôm nay anh không tới nên cô nghĩ rằng anh sẽ không tới thật. Không ngờ anh lại tới vào giây phút cuối cùng thế này.
Nhìn bộ dáng thở gấp của anh liền biết anh vừa xuống ca nô là chạy tới đây. Anh đã tới muộn, còn bảo người ta “chờ một chút” để làm gì?
Tư Tĩnh Ngọc dở khóc dở cười.
Người biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhất ở đây là Trang Nại Nại. Cô vốn đang lo lắng cho mẹ của mình, nhưng khi thấy Thi Cẩm Ngôn chạy đến, lại không nhịn được bật cười.
Cô chỉ vào Thi Cẩm Ngôn, muốn nói gì đó, nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn Đinh Mộng Á, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tư Tĩnh Ngọc, cười ầm lên.
Những nơi như hôn lễ thế này không thể cười ra tiếng, nhưng cô thật sự không nhịn được.
Tư Chính Đình nhìn Thi Cẩm Ngôn, lại nhìn Đinh Mộng Á, sau đó thấy vợ mình đang cười ngặt nghẽo liền biết ngay chuyện này là sao.
Kể từ khi biết chị và anh rể ly hôn là anh có thành kiến với Thi Cẩm Ngôn. Vì vậy, anh sẽ không nhắc nhở anh ta.
Hôn lễ này là một cuộc vui, cho nên để Thi Cẩm Ngôn phá một chút cũng không sao.
Tư Chính Đình mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng yên tại chỗ.
Những người còn lại ngây người nhìn Thi Cẩm Ngôn.
Thi Cẩm Ngôn chạy bộ cả một đoạn đường tới đây nên hơi mệt. Anh thở dốc từng cơn, sau đó bình tĩnh nhìn Đinh Mộng Á, có cảm giác... hôm nay Tĩnh Ngọc có gì đó khác ngày thường.
Nhưng trong mắt anh vẫn chỉ có một mình cô.
Cha xứ cũng ngây người. Thật ra những lời đó chỉ là hình thức bên ngoài. Người tới dự hôn lễ không phải bạn của chú rể thì là bạn của cô dâu, sẽ chẳng có ai gây chuyện trong trường hợp này cả.
Thanh niên bên dưới đột nhiên chạy tới đây làm gì?
Sao anh ta lại nhìn cô dâu bằng ánh mắt nóng bỏng như thế?