Lúc Thi Cẩm Ngôn ở Los Angeles, do có vấn đề về giao thông nên chuyến bay bị hoãn lại. Đến đảo Bali, sân bay bị mất một con chó, tất cả máy bay đều bay trên bầu trời để đề phòng máy bay rơi xuống xảy ra tai nạn.
Ở trên không một thời gian, còn phải xếp hàng để đi xuống. Xuống sân bay, anh lập tức bắt taxi tới đây. Sau đó phải đi ca nô ra đảo. Hòn đảo được bao trọn hai ngày nên không có chuyến ca nô nào cả, anh dứt khoát bao luôn một chiếc ca nô.
Lúc anh bước lên bờ, hôn lễ đã bắt đầu rồi.
Anh chạy như điên về phía trước, rất sợ sẽ muộn giờ. Nhưng khi thật sự đến nơi tổ chức hôn lễ rồi, anh lại ngây ngẩn cả người.
Anh bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn khung cảnh lãng mạn tràn đầy hoa hồng trước mặt, bỗng nhiên nhớ đến lúc anh và Tư Tĩnh Ngọc kết hôn…
Bọn họ chỉ đăng kí kết hôn, anh muốn tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng nhưng lại không dám nói với cô. Bởi vì lúc đó, trạng thái tinh thần của cô không tốt.
Lúc đó, anh nghĩ đợi đến khi bọn họ có tình cảm, đến khi cô yêu anh hoặc là quên Diêu Đằng rồi, anh sẽ bù lại cho cô một hôn lễ cũng được. Nhưng không ngờ, một chữ đợi này dài đằng đẳng cho tới bây giờ.
Anh vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc vì sao mà bọn họ lại đi đến bước đường này?
Rõ ràng khi mới kết hôn, bọn họ sống rất an yên. Sau nửa năm, tình cảm của bọn họ dần được vun đắp nhiều hơn.
Cô vẫn luôn mang dáng vẻ tao nhã ung dung, không nóng không lạnh, nhưng anh có thể cảm giác được cô có chút tình cảm với anh.
Lòng của anh trầm xuống cũng chỉ vì “chuyện đó”, anh đột nhiên phát hiện, trong cuộc hôn nhân của bọn họ, chỉ có một mình anh tự nguyện.
Anh bước chậm lại, không biết mình đi tới nơi này là đúng hay sai.
Cô và Diêu Đằng ở bên nhau, hai người là thanh mai trúc mã. Thời đại học, mọi người đều nói Diêu Đằng là bạn trai của cô. Lần sinh nhật cô, Diêu Đằng nói anh ta là bạn trai của cô, cô không phản bác, xem như là ngầm đồng ý.
Cô tìm anh ta đã nhiều năm, cuối cùng cũng được ở bên nhau. Anh cần gì phải tới ngăn cô lại?
Không nên làm như vậy!
Tình yêu không thể ích kỷ, anh cần phải để cô được hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, trái tim Thi Cẩm Ngôn thắt lại.
Phải để cô được hạnh phúc…
Hạnh phúc của cô không có anh, anh không vĩ đại như vậy!
Anh bước lại gần hội trường hôn lễ, hoa hồng xung quanh ngày càng nhiều. Sau đó, anh nghe lời cha xứ nói, anh không biết mình nghĩ như thế nào, chỉ biết khi nghe câu “Trước khi tôi tuyên bố hôn lễ của hai người kết thúc, nếu ở đây có bất cứ ai muốn ngăn cản sự tác hợp của hai người thì xin hãy lập tức đứng ra, còn không thì hãy im lặng vĩnh viên” thì trong lòng đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.
Nếu lúc này anh không đứng ra phản đối, không đứng ra cố gắng vì bản thân mình thì anh sẽ phải im lặng mãi mãi.