Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1128: Chị, chúng ta tâm sự một lát? (1)

Trang Nại Nại đi vào phòng khách, Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt hai người có chút khó coi.

Thấy Trang Nại Nại, tròng mắt Tiêu Thái Bạch lóe lên tia độc ác.

Trang Nại Nại thật sự có tài, còn có Tư Chính Đình giúp đỡ, lại thêm việc thi đấu diễn ra trong nước, Tiêu Thái Bạch không nắm chắc phần thắng nên mới nghĩ ra cách trộm ý tưởng của Trang Nại Nại. Có điều cô ta không ngờ, cuối cùng lại tự lấy đá đập chân mình. Cô ta nhớ tới lần cô ta khiêu khích Trang Nại Nại ở quán cafe thì càng thêm tức giận. Báo cáo tài chính hôm nay giống như một bàn tay tát mạnh vào mặt cô ta.

Trang Nại Nại thấy bộ dạng tức tối của Tiêu Thái Bạch thì nhếch môi một cái, không nói gì mà cầm báo cáo đi lên lầu.

Thư phòng của Tiêu Khải.

Xem báo cáo của hai người xong, Tiêu Khải ném hai bản báo cáo lên bàn.

Tiêu Thái Bạch cắn môi, cúi đầu. Tiêu Cốc Vân ở bên cạnh không nói câu nào.

Ánh mắt của Tiêu Khải lướt qua từng người, cuối cùng dừng trên người Trang Nại Nại.

Hai mắt cô sáng lên, dáng vẻ trông chờ khen ngợi giống hệt như một con mèo nhỏ đang lấy lòng chủ. Tiêu Khải cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt lại vô cùng nghiêm túc. Con bé này, mới có chút thành công mà đã thể hiện hết ra ngoài rồi.

Tiêu Khải gõ lên bàn vài cái, rồi nhìn Tiêu Thái Bạch, “Báo cáo tài chính của Nại Nại tốt hơn.”

Sắc mặt Tiêu Thái Bạch tái nhợt.

Tiêu Khải hừ lạnh nói, “Rút hết lại âm mưu quỷ kế của mấy đứa đi. Đây là trong nước, không phải là nước ngoài, đừng tưởng không ai biết mình đang làm gì!”

Tiêu Thái Bạch siết chặt tay, khuôn mặt nóng bừng.

Tiêu Khải nhìn bọn họ, không nhịn được phất tay ra hiệu, “Thôi, đi hết đi!”

Tiêu Thái Bạch vừa định đi thì nghe Tiêu Cốc Vân hỏi Tiêu Khải: “Ba, bây giờ ba ở trong nước suốt thế này, công ty ở nước ngoài phải làm sao?”

Đây xem như là một loại thăm dò.

“Không phải có con quản lý sao?” Tiêu Khải thản nhiên trả lời.

Tiêu Cốc Vân nở nụ cười, “Mộ Thanh đã trở về rồi. Ba xem, có thể bàn giao chuyện ở nước ngoài cho Mộ Thanh không?”

“Không cần.” Tiêu Khải rũ mắt xuống, “Em con xa nhà nhiều năm, cái gì cũng không hiểu, con cứ tiếp tục quản lý ở nước ngoài đi.”

Tiêu Cốc Vân: “Vâng, thưa ba.”

Trang Nại Nại tiễn mẹ con Tiêu Cốc Vân ra khỏi thư phòng. Vừa mới mở cửa, đã thấy Tiêu Mộ Thanh đang đứng ngoài hành lang chờ bọn họ.

Cơ thể Tiêu Cốc Vân cứng đờ, vô thức nhìn vào phòng Tiêu Khải.

Tiêu Mộ Thanh cười với Tiêu Cốc Vân, “Chị, đã lâu không gặp, chúng ta… tâm sự một lát?”

Khuôn mặt Tiêu Cốc Vân căng lên, Tiêu Thái Bạch đứng cạnh phát hiện sự thay đổi đó thì chạm vào người bà ta một cái mới khiến bà ta mới bình tĩnh lại.

Thấy Tiêu Mộ Thanh bước đi trước, Tiêu Cốc Vân nói với Tiêu Thái Bạch: “Con lên xe chờ mẹ.” Sau đó đuổi theo Tiêu Mộ Thanh.

Tiêu Thái Bạch nhìn Trang Nại Nại với ánh mắt hung ác, “Đừng tưởng quý này cô thắng thì sẽ thắng cả trận thi đấu. Tôi nói cho cô biết, còn rất nhiều thời gian. Cô cứ đợi đấy!”