Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1108: Hai anh em sinh đôi thông minh (3)

Trên mặt chú Lý lộ ra vẻ khổ sở, ông cúi đầu nói: “Phu nhân ở trên lầu.”

Phu nhân?

Không phải chú Lý đã đổi cách gọi Ms. Đinh thành tiểu thư sao?

Tại sao lại quay lại gọi phu nhân rồi?

Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn lên lầu, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài. Thân làm con cháu, cô không thể khuyên bọn họ điều gì, hơn nữa cô không rõ chuyện trước đây. Cô chỉ biết là mình không muốn để Ms. Đinh và chú Lý sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.

Vì vậy, ra khỏi biệt thự, Trang Nại Nại gọi điện thoại cho Tiêu Mộ Thanh.

Trong khoảng thời gian Tiêu Mộ Thanh quay lại nhà họ Tiêu, bà có gặp Đinh Mộng Á mấy lần. Bạn thân lúc trẻ gặp lại nhau nhưng không nói chuyện gì nhiều, bởi vì chủ đề chung quá ít. Ký ức lúc trẻ lại tràn đầy đau thương, ngọt ngào quá ít, hai người đều ăn ý không nhắc lại. Dù vậy, hai người vẫn thân thiết như xưa, chơi cờ cả một buổi chiều cũng không cảm thấy buồn chán. Hơn nữa, Tiêu Mộ Thanh cũng hay tới thăm hai cháu ngoại.

Điện thoại kết nối, giọng nói uể oải của Tiêu Mộ Thanh vang lên.

“A lô. Nại Nại, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ có rảnh đến thăm mẹ chồng con không ạ?”

Trang Nại Nại kể lại chuyện vừa xảy ra cho bà nghe.

Nghe xong, Tiêu Mộ Thanh im lặng một chút rồi mới nói: “Để mẹ gọi điện cho bà ấy. Hôm nay mẹ có chút việc, không đi được.”

Trang Nại Nại “vâng” một tiếng, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà cúp điện thoại.

Sau lưng vang lên tiếng còi ô tô, Tư Chính Đình dừng xe cạnh cô: “Lên xe đi!”

Ra khỏi phòng con, sắc mặt của anh lại trầm xuống, chắc là có tâm sự.

Hai người im lặng cả một đoạn đường.

Trong đầu Trang Nại Nại hiện tại đều là dáng vẻ bất đắc dĩ của chú Lý. Còn Tư Chính Đình thì nhìn chằm chằm phía trước.

Tư Chính Đình đột nhiên dừng xe ở ven đường. Trang Nại Nại quay sang nhìn anh.

Ở đây là vùng ngoại thành.

Phía Tây Bắc Kinh có rất nhiều núi, từng ngọn núi uốn lượn lên xuống, lộ ra vẻ hoang vắng vô tận.

Trang Nại Nại cảm giác được sự hiu quạnh từ trên người Tư Chính Đình. Cô nắm lấy tay Tư Chính Đình. Lúc anh nhìn cô, cô nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay anh.

Anh chậm rãi nói: “Anh nhớ ông ta bỏ anh đi vào năm anh sáu tuổi.”

Ánh mắt của anh rơi vào ký ức xưa cũ, “Năm đó, anh vừa lên tiểu học. Lúc tan học về nhà, anh thấy mẹ lén khóc một mình. Anh núp sau cửa, nghe mẹ và ông ta nói chuyện.”

“Bọn họ không nói gì nhiều, sau đó ông ta bỏ đi. Anh bảo tài xế chở anh bám theo ông ta. Đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, có một thằng nhóc chập chững chạy ra gọi ông ta là ba, ông ta vui vẻ ôm thằng nhóc đó… thằng nhóc cười rất vui vẻ.”