Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 348: Người chuyên hố người sẽ luôn bị người hố lại

Trong rừng mưa rậm rạp, um tùm, những tán cây nối liền nhau như tạo thành một mảng lớn. Ánh sáng chói chang cũng chỉ có thể đầy tủi hờn mà lách mình, xuyên qua những kẽ lá giữa các cành cây. Đến khi chiếu xuống đến mặt đất, luồng sáng cũng chỉ mờ nhạt đến mức dường như không còn độ ấm nào. Tầm nhìn trong rừng mưa không mấy khoáng đạt, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé mờ ảo lướt qua lướt lại như gió bay.

Đoàng!

Một tiếng súng bỗng vang lên, bóng dáng nhỏ bé như đã bị một đòn công kích mạnh mẽ nào đó tấn công. Đáng tiếc do tốc độ vọt lên phía trước quá nhanh, cô bé không thể ngay lập tức đổ xuống dưới. Cả người cô bé ngã bay ra do lực quán tính mạnh mẽ, cả người rơi xuống một lớp cành cây và lá khô mục nát rất dày. Sau đó, cô bé trượt cả một khoảng cách dài rồi mới nằm im trên mặt đất không động đậy được.

Đôi mắt cô bé nhắm chặt lại, hô hấp yêu ớt, mỏng manh đến mức không thể nghe rõ, mái tóc đen tuyền bị mồ hôi làm cho ướt đẫm dính bê bết trên gương mặt. Khuôn mặt trắng bệch cho thấy tình trạng sức khỏe của cơ thể cô bé lúc này không mấy lý tưởng. Cô bé cứ yên tĩnh nằm trên mặt đất, hô hấp càng ngày càng yếu đi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp bỏ mạng.

Rừng mưa yên lặng, tĩnh mịch giống như đã mất đi sự sống, không chút âm thanh, không chút hơi thở.

Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, một bóng dáng con người lén lút xuất hiện từ nơi sâu thẳm của cánh rừng. Anh ta mang súng bắn tỉa, cẩn thật từng li từng tí cúi khom người, ánh mắt từ đầu đến cuối đều quan sát bóng người đang nằm trên đất, không hề động đậy qua bộ phận ngắm bắn. Đồng thời, lỗ tai anh ta cũng dựng thẳng lên nghe ngóng, chú ý thật kỹ hoàn cảnh xung quanh mình.

Theo từng bước chân tiến lại ngày một gần của anh ta, tình trạng thương tích của người bị thương cũng dần dần được bày ra trước mắt. Nhìn thấy màu đỏ sẫm nơi phần ngực của bộ quần áo thể thao trắng, bóng người không khỏi cong khóe miệng lên, theo bản năng buông lỏng tinh thần cảnh giác của mình. Anh ta xách lấy khẩu súng, bước nhanh chóng lên phía trước, khom người, vươn tay chuẩn bị kiểm tra tình trạng của người bị thương.

Thế nhưng, khi khoảng cách giữa ngón tay anh ta và người bị thương chỉ còn có năm centimet, người bị thương vốn dĩ nên nằm yên thoi thóp, hôn mê bất tỉnh lại đột nhiên mở to con mắt. Ánh mắt đen láy đó như phản chiếu ánh sáng lọt qua các tán lá cây rừng, giống như những vì sao đang chuyển động trên trời, khiến người đến không khỏi hoảng hốt trong vài giây sau này.

Sự sơ hở chỉ trong vài giây đó đã đủ để làm cho cục diện chiến đấu thay đổi.

Hai tay của người bị thương dùng lực vỗ một cái lên mặt đất, cả người cô bé như một con cá lật mình trên không nhảy lộn lên cao, đồng thời hai chân cũng giơ lên. Một chân đá vào yết hầu của bóng người kia, một chân khác móc thẳng về phía ót của anh ta. Ngay khi hai chân ổn định, eo của cô bé cũng vặn chặt một cái, đôi chân như kìm sắt kẹp vào vũng cổ - nơi yếu ớt nhất của bóng người kia, khiến cho anh ta ngã mạnh ngay tại chỗ. Anh ta vô thức thuận tay móc dao găm từ trong giày của mình ra ngoài, trực tiếp xẹt qua hai gọng kìm đang kẹp trên cổ mình. Phản ứng của người bị thương cũng khá linh hoạt, hai chân cô bé nhanh như chớp thu lại, hành động xảy ra còn nhanh hơn cả lúc hạ thủ vừa rồi.

Sự kìm kẹp ở cổ được giải phóng, bóng người không hề tham lam chiến đấu mà chộp lấy khẩu súng nằm trên đất, vắt chân lên cổ chạy trốn. Tốc độ của anh ta nhanh vô cùng, trong một nhịp thở mà dường như bóng dáng anh ta đã biến mất dạng trong rừng mưa. Người bị thương không hề lo lắng hay cuống quýt một chút nào. Trong khi bóng người kia chạy trốn, cô bé đã nhanh tay móc một khẩu súng lục mini giắt ở sau thắt lưng của mình ra, đạn đã lên nòng, giơ tay, cò súng liền được bóp chặt.

Đoàng!

Bóng người đang gần như sắp biến mất trong rừng bỗng lảo đảo, tốc độ chạy cũng được nâng lên mức độ cực hạn mới, sau đó biến mất vô ảnh vô tung như khói bụi trong không khí.

Bóng người đó có vẻ khá quen thuộc với địa hình xung quanh, anh ta không chút do dự chạy như điên vào đường tắt, ngắn nhất với tốc độ nhanh nhất để về đến đại bản doanh của mình. Nơi đó là một căn nhà gỗ đơn sơ ẩn mình tại nơi sâu thẳm của rừng mưa. Vật liệu xây dựng căn nhà được lấy ngay tại đây, nhà được xậy dựng dựa trên việc chặt những cây gỗ mọc khắp nơi trong rừng, rất đơn sơ, giản dị, gọn gàng nhưng đầy đủ để tạo thành một nơi tránh gió tạm thời, giúp né tránh mọi nguy hiểm trong rừng rậm.

Bóng người thoắt một cái lao vào trong căn nhà nhỏ. Anh ta nhanh chóng khóa chặt cửa phòng. Trong phòng có một bàn hình vuông, cạnh bàn có bốn người đàn ông đang ôm súng trong ngực. Trên bàn tay của bọn họ không ngoài ý muốn cầm lấy bài tú lơ khơ. Đang chơi rất hăng say, thấy có người trở về, một người đàn ông cao to đang chơi bài cười nói: “Sao hôm nay về nhanh thế này? Có thuận lợi không? Không phải cậu lại tổn thương hoa cỏ, ong bướm gì đó mà bị lộ bản mặt ra đó chứ!”

Lời này vừa thốt ra, ba người đàn ông cao to khác cũng lập tức phối hợp cười to. Bóng người không hề hé răng mà ngồi vào một góc, lật thuốc trong hòm thuốc ra, cởi áo ngoài, có thể thấy rõ ràng lỗ máu nơi xương bả vai của anh ta. Tiếng cười ngay lập tức dừng lại, bốn người đàn ông đang chơi bài đều không khỏi lộ ra biểu cảm nghiêm túc.

“Lục Minh, cậu bị thương hả?”

“Mẹ nó, đứa con gái đó còn nguy hiểm hơn cả trong truyền thuyết!”

“Lần trước không phải không có chuyện gì sao, lần này sao cậu lại bị trúng chiêu thế?”

Lục Minh lạnh lùng quét mắt bốn người họ một lượt. Anh ta lấy một tấm vải xô sạch sẽ từ trong hòm thuốc ra, gập lại thành mấy lớp rồi nhét vào trong miệng, cầm con dao phẫu thuật hơ trên đèn cồn một lúc lâu. Sau đó, không chút do dự lật tay lại, đưa mũi dao phẫu thuật sắc bén vào miệng vết thương nho nhỏ ở chỗ lỗ máu phía sau lưng. Dao phẫu thuật bị đốt nóng bỏng vẽ một đường tách lớp da thịt, khiến cho những âm thanh xèo xèo vang lên. Trong căn phòng, hương vị thịt nướng dường như phiêu đãng đâu đây…

Lục Minh đau đến mức mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên trán cũng nổi lên, nhưng từ đầu đến cuối anh ta không hé răng kêu tiếng nào. “Cạch” một tiếng nhẹ nhàng vang lên, một đầu đạn mang theo tơ máu rơi lăn trên đất. Lục Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, băng bó miệng vết thương một cách thô lỗ. Anh ta cầm tấm khăn trong miệng ra, lúc này mới bắt đầu nói: “Tôi thất bại rồi, lần trước làm bị thương chỉ là một con báo đen thôi. Lần này bắt Bạch Hi Cảnh mang đi, con bé đó dường như thật sự xù lông lên, thế mà lại giả trang bị thương để lừa tôi mắc bẫy. Khó khăn lắm tôi mới chạy thoát, đều đã ẩn mình vào rừng rồi, mà cô ta vẫn có thể bắn trúng tôi được...”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên im bặt. Lục Minh dường như nghĩ đến điều gì đó mà mở to con mắt của mình ra, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ. Bốn người còn lại lúc này cũng phản ứng lại, nói: “Không đúng lắm, dù cho cậu đã trúng kế của cô ta, với năng lực của cô ta thì bắt trói cậu chỉ dễ như trở bàn tay, sao lại có thể để cậu chạy thoát được...”

Điểm nghi ngờ này vừa được đưa ra, tất cả mọi người đều bắt đầu phản ứng lại. Người đàn ông cao lớn vừa trêu đùa Lục Minh lúc trước lập tức móc ống nghe điện thoại từ thắt lưng ra. Do quá kích động, tay của anh ta có chút run rẩy: “Rắn độc, Rắn độc, tôi là Đội quân kiến, tôi là Đội quân kiến. Xin trả lời, xin trả lời!”

Ống nghe bên kia truyền đến một loạt các âm thanh rè rè nhưng không có bất cứ người sống nào trả lời cả.

Sắc mặt năm người bỗng chốc biến đổi, trở nên rất khó coi. Họ nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi và chua xót trong mắt người đối diện. Lục Minh mở miệng nói một cách ẩn ý đầy khó hiểu: “Đây là lỗi của tôi, tôi đã trúng bẫy của cô ta.”

Đồng bọn ấn vai anh ta xuống rồi vỗ nhẹ, trầm giọng nói: “Điều này không thể trách cậu, Lão đại sớm đã nhắc nhở chúng ta rồi. Là do chúng ta non trẻ, quá mức khinh địch, tự cho rằng một mình cậu cũng có thể đối phó được với cô ta. Hừ, nếu không kéo chân cô ta được một ngày một đêm thì Lão đại chỉ sợ sẽ không đủ thời gian để đọ sức với Bạch Hi Cảnh.”

“Kéo chân? Kéo thế nào? Chúng ta chỉ có năm người, con bé đó thì giống như dã thú vậy, phát điên lên thì thần tiên cũng khó mà cản được.”

“… Lão đại làm việc đến mức tuyệt tình như thế, ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng dám động vào. Rõ ràng Lão đại vừa có thể phòng ngự lại có thể hành động thư thái, rõ ràng có cao thủ giỏi về chiến lược công kích và phòng ngự lẫn tiêu diệt địch mà không dùng. Sao cứ khăng khăng dùng mấy người thô kệch chỉ biết nghe mệnh lệnh như mấy người chúng ta, đến cùng, anh ta muốn làm gì chứ?”

Mấy người ồn ào huyên náo tố khổ, nhưng động tác trên tay cũng không chút chậm hay ngừng lại. Họ trực tiếp đẩy cái bàn vuông ở giữa phòng ra ngoài, nậy sàn nhà lên, phía dưới rõ ràng là một căn phòng ngầm dưới mặt đất. Cả căn phòng đầy ắp các loại máy móc kỹ thuật cao, đèn tín hiệu chi chít, đầy rẫy lấp lóe trên đó.

Mấy kẻ này lấy tốc độ nhanh nhất để mở ra tất cả các thiết bị điều khiển, tình hình trong nhà gỗ nhỏ hiện rõ ra trước mặt bọn họ.

“Mặc dù mất đi đường dây liên lạc với Rắn độc nhưng khoảng cách từ chỗ bọn họ đến chúng ta không gần. Con bé đó dù cho muốn ra tay với chúng ta trước thì hiện giờ cũng chắc chắn chưa tiến vào khu vực của chúng ta được. Chỉ cần có thể ngăn trở cô ta bằng việc phong tỏa con đường này thì sẽ không có chuyện gì rồi... Tôi đột nhiên rất vui mừng, mừng vì cậu có thể nhanh chóng quay lại xử lý miệng vết thương mà không đi đường vòng. Trực tiếp đi thẳng qua khu vực của Rắn độc, cô ta mới đuổi đến, Rắn độc mới cõ thể cản bước tiến của cô ta, nếu không thì...”

Nếu không thì làm sao mọi người đều rõ ràng trong lòng. Nếu như Lục Minh theo thói quen hằng ngày mà vòng qua địa bàn của đồng minh, vậy thì con bé đó nhất định sẽ theo thẳng đến chỗ của bọn họ. Một khi phá hỏng tuyến đường bị phong tỏa này, vậy thì việc đại bản doanh của họ bị công kích đánh bại cũng chỉ là vấn đề một sớm một chiều.

“Mặc dù lời này của cậu có chút không phúc hậu với quân đội bạn, nhưng ông đây rất tán đồng!”

Mấy người đàn ông cao lớn không phải là không cảm thấy vui mừng.Tuyến đường phong tỏa đã được kích hoạt một cách toàn diện, cả địa bàn của họ đều biến thành pháo đài kiên cố với tường đồng vách sắt.

Phía bên ngoài đường cảnh giới của nhà gỗ, Tiểu Tịnh Trần và Thẩm Kỳ đều nằm xuống giữa bụi cỏ, cẩn thận chú ý hoàn cảnh nơi xa kia. Đó là một mảnh rừng nhìn bằng mắt thì có vẻ im ắng vô hại. Nhưng dù là trực giác hoang dã của Tiểu Tịnh Trần hay kiến thức của nhà thám hiểm Thẩm Kỳ thì đều nói cho họ biết, mảnh rừng im ắng đó có ẩn giấu vô số những cạm bẫy chết người. Vậy nên, hai người như hiểu nhau, không tiếp tục tiến lên phía trước mà chỉ mai phục tại chỗ này.

Phía sau người họ, mười bảy mười tám người đàn ông bị dây leo của cây rừng trói chặt đến mức không thể nhúc nhích, ngay cả miệng cũng bị cành cây chốt chặt. Do hàm lượng kỹ thuật của nghệ thuật trói người, đám tù binh ngoài hai con mắt ra thì các cơ quan, bộ phận cơ thể khác cũng đều cùng nhau mất đi năng lực hành động.

Tiểu Tịnh Trần im lặng nằm nhoài trên đất, không hề cử động chút nào, nhưng trong lòng luôn lo lắng cho cha nên cô bé liền không nhịn được mà hỏi: “Còn phải chờ bao lâu?”

Thẩm Kỳ quay đầu lại liếc cô bé một cái, tiếp nhận ánh mắt trong suốt dường như cả thân thể và tâm trí đều tin tưởng mình của cô bé, trái tim cậu ta đột nhiên ấm áp, nhưng trong lòng lại có chút chua xót kỳ lạ dâng lên. Cậu ta theo bản năng dời tầm mắt của mình đi nơi khác, vuốt sống mũi của mình, đáp lại: “Rất nhanh thôi.”

“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, không hỏi thêm điều gì nữa. Cái kế để cô bé giả bị thương rồi dẫn dắt đối phương mắc câu trước đó là do cậu ta đưa ra. Sự thực đã chứng minh, cậu ta rất có ích. Làm theo lời cậu ta nói, Tiểu Tịnh Trần không những bắn cho cái tên làm Ngó Sen bị thương một viên đạn, mà còn có thể một đường theo sát đến nơi bọn họ ẩn mình. Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần tin tưởng cậu ta. Đương nhiên sự tin tưởng này chỉ giới hạn trong hoàn cảnh trước mắt mà thôi. Rất nhanh, bộ đàm liên lạc trên eo của một tù binh đột nhiên vang lên tiếng nói: “Rắn độc, Rắn độc, tôi là Kiến hành quân, tôi là Đọi quân kiến. Xin trả lời, xin trả lời!”

Nhóm tù binh liền nhao nhao lên, phát ra những tiếng “Ư, ư, ư” không dứt. Đáng tiếc, bọn họ đã bị tước đoạt quyền nói chuyện.

Thẩm Kỳ không ngừng cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Xem ra bọn họ đã phát hiện việc chúng ta ra tay rồi.”

Nói xong, cậu ta móc máy chơi game PSP của Tiểu Tịnh Trần ra, ngón tay thao tác, ấn phím nhanh chóng như cánh bướm vờn hoa. Mu bàn tay từ đầu đến cuối đều đặt trên một đường thẳng, đầu ngón tay di chuyển nhanh đến mức chỉ thấy bóng mờ. Nhóm tù binh không khỏi trợn mắt há mồm.Ngoan ngoãn mới là kẻ mạnh chân chính đúng không mọi người?

Đó là vì mấy người chưa được thưởng thức tốc độ tay hoạt động của em gái mang tiếng boss chặt chém này mà thôi!

Trên màn hình máy chơi game PSP, những hình ảnh hiện lên không ngừng, khiến cho Tiểu Tịnh Trần với trí năng có chút đần độn nhìn mà đầu óc choáng váng. Cuối cùng, khi khung cảnh trên màn hình bắt đầu đứng im, Thẩm Kỳ mới cho Tiểu Tịnh Trần xem màn hình hiển thị, nói: “Đây là bản đồ phân bố các sản phẩm không phải của tự nhiên trong phạm vi một kilomet, em xem xem.”

Sản phẩm không thuộc giới tự nhiên = các loại như máy quay, mìn, các thiết bị có trang bị tia hồng ngoại, các khẩu súng tự động hoàn toàn và còn cả, con người!

Nhân loại không thuộc về tự nhiên sao? Đương nhiên là thuộc về tự nhiên rồi, nhưng các trang bị như quần áo trên thân thể con người, bộ đàm, dao găm, súng ống đạn dược đều thuộc về phạm trù các sản phẩm không thuộc tự nhiên. Vì vậy, khi những vật trên được đắp nặn cùng với nhau, tự nhiên cũng có thể tìm ra dấu vết của con người.

Tiểu Tịnh Trần xem màn hình một chút, rồi lại híp mắt nhìn Thẩm Kỳ đang mang bộ mặt đắc ý, kiêu ngạo không rõ ràng lắm kia, trầm mặc chớp chớp đôi mắt to. Cô bé rất quang minh chính đại hỏi lại: “Đó là cái vậy?”

Thẩm Kỳ: “…”

Những điều cậu ta phô trương vừa nãy là cho tinh tinh xem sao hả! Lật bàn!

Lại nói, ở trước mặt người mù công nghệ khoe thế mạnh của bản thân, vậy rốt cuộc ai mới là tinh tinh chỉ biết làm xiếc hả?