Rừng mưa nhiệt đới vốn lấy tên dựa vào lượng nước mưa nhiều. Mưa giông mùa hè càng là đến nhanh, đi cũng nhanh, một giây trước còn sấm vang chớp giật, mưa trút như thác đổ, một giây sau đã có thể gió cuốn mây tan, trời quang không một gợn mây. Ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá chiếu xuống mặt đất, mơ hồ chiếu xạ ra ánh cầu vồng rực rỡ.
Nước mưa thấm ướt đám lá khô dưới mặt đất, bị ánh mặt trời hong khô, khí nóng khiến cho mùi lá cây mục nát và mùi ẩm mốc không ngừng bốc lên, khiến cho người ta cảm giác toàn thân đều nhớp dính khó chịu. Trải qua một trận mưa lớn, Tiểu Tịnh Trần đã bình tĩnh trở lại, không còn xông loạn khắp nơi như một con thú hoang nhỏ nữa.
Thẩm Kỳ không hề xa lạ gì với Tiểu Tịnh Trần, có thể nói những đứa trẻ học cùng với đám thiếu niên nhà họ Bạch ở thành phố S không thể nào không biết đến vị đại tiểu thư duy nhất này của nhà họ Bạch. Cũng hết cách, năm đó khi cô bé báo thù giúp cho anh tư Bạch Trạch Thần đã trực tiếp đánh đến lớp người ta rồi. Thế là, bạn cùng lớp của mỗi thiếu niên nhà họ Bạch đều biết, chọc vào Diêm Vương không sao, nhưng nếu chọc vào em gái nhà họ Bạch thì bạn cứ đợi mà bị đánh cho bầm dập đi!
Mặc dù đã được nghe không ít tin đồn về Tiểu Tịnh Trần, nhưng trong đầu Thẩm Kỳ, từ đầu đến cuối vẫn nhớ lần đầu tiên khi họ gặp mặt. Tiểu hòa thượng đi theo bên cạnh Bạch Hi Cảnh đó, đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngốc nghếch, ánh mắt ngây ngô đáng yêu, trông giống hệt một con búp bê phiên bản cute.
Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, trong đầu lại bất giác thất thần. Tiểu Tịnh Trần không khỏi đưa tay lên sờ mặt mình: “Anh đang nhìn gì thế... Á!”
Nhìn vết máu trên tay vì đã khô nên biến thành màu đỏ sậm, Tiểu Tịnh Trần trầm lặng. Mắt thấy mưa đã tạnh, cô bé chép miệng, đứng dậy định đi ra khỏi hang động. Thẩm Kỳ vội vã xách ba lô của mình đi theo: “Em đi đâu?”
“Tìm nước rửa mặt.”
“Anh đưa em đi. Em đừng có chạy lung tung, lỡ như lạc đường thì sẽ rất nguy hiểm đấy.”
Thẩm Kỳ không phải là loài động vật đơn bào chỉ dựa vào trực giác để hành sự như Tiểu Tịnh Trần. Trước khi bước chân vào trong khu rừng nguyên sinh nguy hiểm, cậu ta đã làm tốt tất cả những chuẩn bị cần thiết, bản đồ dĩ nhiên là không thể thiếu, hơn nữa còn chưa nói đến bản đồ nơi sâu trong khu rừng rậm mà rất hiếm dấu chân người có bao nhiêu tính chân thực, nhưng ít nhất thì cậu ta cũng không luống cuống đi lung tung. Hơn nữa, trải qua nhiều ngày thám hiểm trong khu rừng này, có một vài chỗ cậu ta đại khái đã biết.
Cách hang động không xa có một con suối, mặt suối rất rộng, cũng gần bằng một con sông nhỏ, nhưng nước thì lại rất nông, đứng trên bờ có thể nhìn rất rõ đàn cá nhỏ bơi qua bơi lại giữa những khe đá, hòn đá cuội dưới đáy. Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm bên bờ suối, nghiêm túc rửa sạch vết máu trên mặt và trên tay mình, nước suối trong vắt nhuốm từng tia máu đỏ theo dòng chảy chảy xuống hạ lưu, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Rửa sạch mặt, khôi phục lại dáng vẻ bánh bao trắng trẻo, mũm mĩm của mình, Tiểu Tịnh Trần tùy tiện dùng ống tay áo lau nước trên mặt, đứng dậy nói: “Em phải về rồi.”
“... Ừ.” Thẩm Kỳ ngẩn người, mới nói: “Đi tìm cha em sao?”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần ra sức gật đầu. Thẩm Kỳ gãi đầu, do dự một lát, nói với ý thăm dò: “Anh đưa em về nhé, một mình em đi rất nguy hiểm, ngộ nhỡ lạc đường thì xong.” Nguy hiểm cái gì chứ, cậu đã hoàn toàn quên mất bộ dạng hung tàn khi em gái đánh cậu ta đến mức không thể trở tay sao!
Lạc đường gì đó... em gái quả quyết chịu khuất phục: “Được rồi, cùng đi đi.”
Tiểu Tịnh Trần móc chiếc PSP trong túi áo ra, đưa cho Thẩm Kỳ. Thẩm Kỳ hiếu kỳ nhận lấy, mở ra. Sau đó, khi màn hình sáng lên thì đầu Thẩm Kỳ liền đầy vạch đen. Con bà nó chứ, chiếc máy này thế mà lại là một bản đồ điện tử, sau đó trên bản đồ còn có hai điểm sáng nhấp nháy, một đỏ một xanh. Theo phán đoán của Thẩm Kỳ thì màu đỏ chắc là vị trí bọn họ đang đứng hiện tại, còn màu xanh chắc là vị trí của nhân vật mục tiêu.
Còn về nhân vật mục tiêu là ai... Điều này còn cần hỏi sao!
Khóe miệng Thẩm Kỳ co giật, con bà nó chứ đúng thật là người này còn khiến người khác tức chết hơn người kia. Cậu ta còn đang ôm tấm bản đồ vẽ tay, không phân định được phương hướng để tìm đường mà người ta đã dùng hệ thống định vị GPS cao cấp rồi, hơn nữa trình độ “ngu ngốc” của hệ thống này còn có thể trực tiếp tự động tìm đường trên mạng nữa chứ.
Có bản đồ trong tay, bạn sẽ nắm được cả thiên hạ!
Thẩm Kỳ không phải là kẻ đần độn nhìn bản đồ mà không hiểu gì như Tiểu Tịnh Trần, có bản đồ chỉ dẫn, bọn họ đi xuyên qua khu rừng, tránh được khỏi những sinh vật nguy hiểm, dùng phương thức an toàn nhất trở về địa điểm nghỉ ngơi của đám lính đánh thuê. Nhưng mà, khi Tiểu Tịnh Trần vui vẻ chạy tới khu nghỉ ngơi, những gì cô bé nhìn thấy lại không phải là người cha mà mình chời đợi và Ngó Sen cách biệt bấy lâu nay lại được trùng phùng, mà là một lều trại bừa bộn.
Năm chiếc lều đổ nghiêng ngả, đổ lộn xộn trên mặt đất, trong đó cũng bao gồm cả chiếc lều VIP của Bạch Hi Cảnh. Bếp lò được xếp chồng từ đá cũng sụp đổ mất một nửa, ba lô, lương khô, vỏ đạn rơi đầy đất, còn có chút vết máu chưa khô, đây căn bản chính là một hiện trường máu lửa mà!
Tiểu Tịnh Trần thừ người hai giây, sau đó cướp lấy PSP trên tay Thẩm Kỳ, ấn một cái: “Ba! Ba!! Ba ơi, ba đang ở đâu?”
“Ba! Ba!! Ba ơi, ba đang ở đâu?”
Giọng nói yếu ớt từ trong lều truyền ra, Tiểu Tịnh Trần lập tức chạy tới, xốc chiếc lều thật dày lên, quả nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại di động màu trắng đang yên tĩnh nằm trong một vũng máu. Trên chiếc điện thoại di động đó còn có hình mèo Garfield được đính bằng cườm óng ánh, con mèo Garfield xiên xiên vẹo vẹo trông rất khôi hài. Đây là tác phẩm do Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh làm khi hai người nhàn rỗi, buồn chán không có gì làm.
Tiểu Tịnh Trần nhặt chiếc điện thoại lên, nhìn vết máu dính trên điện thoại, cả người cô bé đều xụi lơ.
“Ba ơi!!!” Tiểu Tịnh Trần nghẹn ngào kêu khóc một tiếng, bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi để tìm như con ruồi mất đầu: “Ba, ba ở đâu? Ba ra đây đi, ba ơi, con về rồi, ba ơi!!”
Đáng tiếc, đáp lại cô bé chỉ là khu rừng rậm yên tĩnh và cơn gió nóng ẩm.
Sự nuông chiều của Bạch Hi Cảnh đối với Tiểu Tịnh Trần là không thể nghi ngờ. Cô bé đã quen với việc bất cứ khi nào mình cần thì cha đều sẽ xuất hiện đầu tiên bên cạnh mình. Nhưng lần này, cho dù cô bé có gào, có khóc, có gọi như thế nào đi nữa thì từ đầu đến cuối vẫn không thấy cha xuất hiện.
Thế giới của Tiểu Tịnh Trần trước giờ đều rất đơn thuần, chỉ duy nhất có hai sinh vật là cha và sư phụ. Bạch Hi Cảnh không thấy đâu nữa, thế giới của cô bé liền sụp đổ mất một nửa. Cô bé chậm chạp ngồi xổm xuống, cuộn chặt người, từng giọt nước mắt to nặng rào rào rơi xuống. Cô bé khóc như một đứa trẻ, nhưng thật sự là đau lòng đến cực độ lại biến thành im hơi lặng tiếng khiến cho người ta càng đau lòng không chịu được.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Tiểu Tịnh Trần, Thẩm Kỳ cảm thấy rất khó chịu. Cậu ta há miệng ra định nói, nhưng lại không thể nói được gì, bèn gãi đầu gãi tai, bắt đầu quan sát, đánh giá tình hình xung quanh. Bạch Hi Cảnh là truyền kỳ của thành phố S, Thẩm Kỳ đã nghe giai thoại ly kỳ này mà trưởng thành. Cậu ta không cho rằng một người có thể cướp được quyền khống chế cả khu vực Hoa Đông từ tay quốc gia to lớn như Hoa Hạ lại dễ dàng bị phục kích, ám sát như vậy, điều này không khoa học!
Đáng tiếc, Thẩm Kỳ đã lật tung hết cả khu lều trại, nhưng một chút đồ hữu dụng cũng không tìm thấy. Cuối cùng, tầm mắt của cậu ta rơi trên chiếc điện thoại bị Tiểu Tịnh Trần cầm khư khư trên tay. Cậu ta vội vàng đi tới. Nhưng khi ngón tay của cậu ta khó khăn lắm mới động vào được chiếc điện thoại thì Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn yên lặng rơi lệ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt được nước mắt gột rửa trở nên vô cùng trong sáng lại nhìn chằm chằm vào cậu ta, hai con ngươi tối đen không nhìn ra được bất cứ ánh sáng nào.
Tim Thẩm Kỳ đập thình thịch, bị một đôi mắt đen không nhiễm chút tạp chất nào như vậy nhìn chằm chằm, cậu ta không hiểu sao lại cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta nói bằng giọng thăm dò: “Cho anh xem điện thoại, có lẽ sẽ tìm được cha em đang ở chỗ nào.”
Tiểu Tịnh Trần nhìn anh ta chằm chằm, gương mặt không chút biểu cảm, nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi xuống. Thật lâu sau, cô bé mới chậm chạp buông lỏng tay. Thẩm Kỳ âm thầm lau mồ hôi lạnh, vội vàng cầm điện thoại lên xem: “... Có mật mã!!!”
“******” Tiểu Tịnh Trần lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ngày cha đón em xuống núi.”
Thẩm Kỳ âm thầm thở dài một tiếng, nhập mật mã, thông tin trong điện thoại rất ít, ngoại trừ mấy số điện thoại ra thì thậm chí đến cả một bài hát cũng không có. Bởi vì những thứ lưu giữ trong này quá ít, cho nên Thẩm Kỳ rất nhanh đã tìm thấy một văn kiện được bảo mật, anh ta liền nhập mật mã “******” vào… thành công.
“... Anh Bạch, tôi khuyên anh không nên hành động thiếu suy nghĩ, chắc anh cũng không hy vọng xuất hiện bất cứ thương vong không cần thiết nào...”
“... Đương nhiên, đương nhiên rồi, lính đánh thuê nhận tiền làm việc, dĩ nhiên anh sẽ không quan tâm đến sự sống chết của chúng, vậy thì con báo đen kia thì sao...”
“... Nếu như tôi nhớ không nhầm thì con gái anh rất thích con báo đen này thì phải. Nếu như nó chết thì cô gái nhỏ chắc chắn sẽ đau lòng lắm đây...”
“... Anh Bạch, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, anh yên tâm, chỉ cần anh phối hợp thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không động vào một cọng tóc của anh...”
Vài đoạn ghi âm không liền mạch được mở ra, Thẩm Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt, có chút khó có thể tin được. Trên thế giới này con bà nó thế mà lại còn có người dám bắt cóc Bạch Hi Cảnh??? Đây là muốn nghịch thiên hả trời!
Với địa vị hiện tại của Bạch Hi Cảnh, thi thoảng gặp phải mai phục ám sát thì cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, nhưng bắt cóc... Loại chuyện buôn bán mà để lại nhân chứng sống thế này rất dễ dẫn đến hậu quả trái ngược không thể khống chế được. Con bà nó rốt cuộc là tên đần độn thiểu năng nào lại nghĩ không thông mà dám để cho Boss Bạch sống sót đây?
Nói tóm lại, người còn chưa chết, vạn sự đều đại cát!
Tiểu Tịnh Trần sững sờ nhìn chiếc điện thoại, ít nhất thì cô bé có thể nghe hiểu được rằng cha không sao.
Tiểu Tịnh Trần trở mình đứng dậy, quay người bỏ đi. Thẩm Kỳ thật sự muốn khóc, vội vàng kéo cô bé lại: “Em bình tĩnh một chút, chúng ta căn bản không biết được cha em đang ở đâu, cứ chạy lung tung tìm kiếm không mục đích không những không cứu được cha em mà còn khiến chúng ta lâm vào nguy hiểm đấy.”
Tiểu Tịnh Trần mặt không biểu cảm nhìn cậu ta trừng trừng. Thẩm Kỳ cảm thấy áp lực nặng tựa núi thái sơn, toát mồ hôi hột, nói: “Nơi này đã là sâu trong rừng rồi, đến người bản địa cũng rất ít khi lui tới, cơ hội tình cờ gặp người đi đường là rất ít, cho nên những người kia chắc là đặc biệt đến tìm cha em. Em nghiêm túc suy nghĩ xem, việc hai người đến đây thám hiểm còn có người nào biết nữa?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, bắt đầu xòe bàn tay ra đếm: “Chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn, Quả Cà, Màn Thầu, Màn Thầu, Thái Bao...”
Sắc mặt Thẩm Kỳ lập tức đen lại, em gái à, em đang gọi món ăn sao?
Thẩm Kỳ âm thầm nhổ nước bọt, động tác đếm của Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngừng lại, cô bé bất thình lình ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Kỳ, ánh mắt giận dữ trừng thật lớn: “Tất cả những người trong đoàn lính đánh thuê đều biết bọn em muốn đến đây, cha đã cho bọn họ tiền.”
Thẩm Kỳ: “...” Đột nhiên cảm thấy hy vọng quả là quá xa vời!