Lão K và Wilson đáng lẽ cũng tính cùng đi vào trong, nhưng Dịch Phong Tước nhìn hai người xua tay, “Không cần theo”
Đẩy cửa kính ra, mùi nước sát trùng xông vào mặt.
Sắc mặt Dịch Phong Tước không hề thay đổi, thậm chí không hề nhíu lông mày.
Trên giường bệnh, đôi mắt Cố Miên nhắm chặt, ngoài nước da khuôn mặt có phần nhợt nhạt ra thì không có gì khác biệt so với người bình thường, giống như đang ngủ vậy.
Rất bình thản, yên bình.
“A Miến.” Dịch Phong Tước đột nhiên mở miệng: “Anh tìm được cô ta rồi, cái người mà trong lòng em vẫn nhớ mãi đến ấy.”
Người ngủ say vẫn cứ ngủ say, không một dấu hiệu muốn tỉnh lại.
“Em không muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy sau năm năm đã trở thành như thế nào sao?”
Không một ai trả lời.
Dịch Phong Tước khẽ cười, tiếp tục nói: “Cô ấy à, đã có bạn trai, đã quên em sạch sẽ, có lẽ không lâu sau sẽ cùng người đàn ông đó nắm tay bước vào lễ đường kết hôn. A Miến, em ngủ đã nhiều năm nay rồi, rốt cuộc để trừng phạt ai chứ? Có ích gì không? Thích thì đi cướp về, đi cướp, đi đoạt lấy, trốn tránh chẳng làm được gì cả.”
“Trước đó cô ấy đã từng bày tỏ, nhưng em cự tuyệt, không lẽ em không hối hận sao?”
“Người con gái ấy đã từng thích em, nhưng, nếu cứ ngủ như vậy, cô ấy sẽ nhanh chóng yêu người khác, em cam tâm sao?”
“Không còn nhiều thời gian để em do dự nữa, hãy nghĩ kỹ đi!”
Đem những điều muốn nói nói hết ra, Dịch Phong Tước không nhìn Cố Miên thêm nữa, quay lưng đi ra.
“Ngài Tước...” Lão K tiến tới trước.
“Đi.”
Cùng lúc đó, con người dưới mí mắt của người ngủ say lâu ngày khẽ động đậy, nhưng đáng tiếc, không ai phát hiện ra cả.
Chớp mắt đã là cuối tháng Mười, sự nóng nực của mùa hè đã được thay thế bởi sự mát mẻ của mùa thu.
Thủ đô và Tân Thị mưa liên tục nhiều trận, nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống thấp hơn.
Bước vào tháng Mười một.
Nhân dịp đám Hứa Trạch, Thẩm Hàn kết thúc đợt nửa tháng tập huấn đặc biệt, cả bọn hẹn nhau chuẩn bị tụ tập một phen.
Địa điểm ở thủ đô, tiện cho việc tham quan tổng quan khu sau đó.
Tối, việc làm ăn của các hàng quán bên đường càng ngày càng đắt khách, mấy người Hứa Trạch tới sớm đã chiếm được chỗ ngồi.
Lúc bốn người Đàm Hi tới, Từ Dương liền vẫy tay: “Ở đây! Ở đây!”
Đàm Hi ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người. Không thể không thừa nhận, qua nửa tháng tập huấn đặc biệt, khí chất của mấy người đều có sự biến đổi kinh thiên động địa.
Trước tiên là Hứa Trạch, thực lực của cậu ta lúc nào cũng nổi trội hơn người, ai ai đều thấy cả. Nhưng trong lần diễn tập trước đó, cậu ta là đội trưởng, là người lãnh đạo mang trọng trách nắm quyền ra lệnh mà vẫn có chút chưa quyết đoán.
Còn giờ đây, sự dịu dàng trong đôi mắt của người con trai đã được thay thế bởi sự cứng rắn, lưng thẳng, đôi môi mỏng cong lên sắc bén, đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ khôn ngoan.
Nhìn người biết tính cách.
Cuộc sống nhung lụa và sự thiếu dứt khoát trong máu Hứa Trạch rõ ràng đã được cuộc sống trong quân đội gọt giũa.
Tiếp đó là Từ Dương, cảm giác cậu ta mang lại cho mọi người trước đó là kiểu cà lơ phất phơ, không đúng đắn.
Giờ đây vẫn là nụ cười phơi phới không chút kiềm chế trên khuôn mặt, nhưng thần thái so với trước đây đã thêm phần cương quyết và kiến nghị.
Nhiều lúc, từ chàng trai hư hỏng để trở thành một người đàn ông chính trực thường chỉ cần một cơ hội đúng thời điểm.
Tiếp theo là Tạ Từ.
Trong số họ, đây là người mà Đàm Hi khó nhìn ra nhất.
Trầm mặc, ít nói, lúc nào cũng lạnh nhạt.
Giống như ai nợ cậu ta mấy chục triệu vậy.
Tạ Từ của hiện tại vẫn khó đoán như xưa, nhưng so với sự ít nói trước đây thì dường như cậu ta đã cởi mở hơn, nói nhiều hơn, đôi lúc còn biết nói đùa, à ... tuy khá lạnh.
Sau cùng là Thẩm Hàn.
Cái đầu xanh đã nhuộm đen trở lại rồi thì cũng là một cô gái xinh đẹp đấy chứ!