Đàm Hi không phải nói đùa. Cô thật sự phát hiện dạo này tâm trạng Hàn Sóc không được tốt lắm.
“Áp lực công việc quá lớn hả?” Cô thử thăm dò hỏi.
“Không phải.”
“Đụng quy tắc ngầm hay sao?”
Hàn Sóc trợn mắt: “Ai dám chứ?”
“Vậy rốt cuộc cậu bị gì?” Đàm Hi nhìn Hàn Sóc, ánh mắt bình tĩnh.
Ba phần dò, bảy phần đoán.
Hàn Sóc bất giác né tránh, vờ tỏ ra vẻ thư thái mà xua tay, “Khụ, cậu đừng có nghĩ vớ vẩn, sao có chuyện gì được? Chẳng qua album mới còn thiếu một bài chủ đạo chưa xong, công ty lại giục gấp, tớ cảm thấy phiền.”
“Thật không?”
Hàn Sóc nghiêm mặt, “Sao lại không thật được? Tớ gạt cậu làm gì?”
Đàm Hi trầm ngâm một lúc, sự hoài nghi trong đôi mắt vẫn không biến mất.
“Được rồi!” Hàn Sóc khoác vai cô, đẩy cô bước đi, “Tớ không sao! Đừng có mà nghĩ lung tung cả ngày, tập trung vẽ thật tốt tranh của cậu đi. Cả đời này của tớ đã được định trước là không thể trở thành họa sĩ rồi... Buổi tối muốn ăn gì? Tớ vừa mới nhận lương, túi rủng rỉnh tiền, ăn thoải mái...”
Đây vốn dĩ là một cuộc trò chuyện nghiêm túc, nhưng lại bị Hàn Sóc đánh trống lảng bỏ qua.
Đàm Hi tạm thời tin tưởng lời nói của cô ấy, dù cho vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hơn nữa, cô cũng không muốn ép người quá... Bữa tối giải quyết trong quán ăn bình dân ở trước cổng trường, vừa kinh tế lại vừa thiết thực, lượng đồ ăn cũng nhiều.
Trên đường về, Hàn Sóc tính nói gì nhưng lại thôi.
Đàm Hi phát hiện, quay qua nhìn cô: “Ấp ấp mở mở gì đó?”
“À, thực ra cậu không cần tiết kiệm giùm tớ. Tớ giờ đây cũng là một ngôi sao lớn mà...”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tớ chỉ cảm thấy ăn trước cổng trường khá là gần thôi.”
“... .” Mặt lạnh lùng.JPG.
Trên đường đi qua cửa hàng tiện lợi, Hàn Sóc nói: “Tớ vào mua ít đồ.”
Chưa đầy một phút đã trở ra.
“Đi, đi ra sân thể dục!”
Gió lúc chạng vạng tối mang theo một chút hơi nóng. Mặt trời đã lặn, bầu trời vẫn chưa tối hẳn.
Đàm Hi và Hàn Sóc đi bộ hóng gió, mỗi người một bầu tâm sự.
Đột nhiên, một điếu thuốc đưa đến trước mặt cô. Đàm Hi ngước lên, nhìn vào đôi mắt của cô Sóc nào đó đang cười chúm chím: “Hút không?”
Thuốc cũng vừa mở bao ra, bật lửa cũng mới nữa.
“Mua trong cửa hàng tiện lợi hả?”
“Ờ.” Hàn Sóc đang tính rút tay về. Cô không nghĩ Đàm Hi sẽ hút, dù sao Lục đại soái ca gia giáo nghiêm ngặt. Nhưng không ngờ tay cô bị chặn lại, Đàm Hi lấy điếu thuốc trong tay cô đi mất.
“Ai bảo tớ không hút?” Lấy luôn bật lửa, bật lên.
Khói thuốc bay cao, trắng xóa lượn lờ. Hàn Sóc chậc lưỡi, “Cậu hút thật à?”
Đàm Hi không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Hàn Sóc chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm nghiêng một bên của cô qua làn khói, “Gái này, cậu... sao rồi?”
Từ lúc sống lại, Đàm Hi rất ít khi hút thuốc, trừ phi phiền não đến không chịu được nữa, mới cần chút nicotin để giữ cho mình tĩnh táo.
“Không sao.”
“Gạt ma à?” Hàn Sóc cất lên hai tiếng hừ.
Đàm Hi cong môi lên, mỉm cười.
Phía trước có một dãy xà đôi, hai người ngồi lên trên, nhìn về hoàng hôn xa xăm.
“Gái này.” Hàn Sóc đột nhiên mở miệng, “Lục đại soái ca đối với cậu có tốt không?”
“Tốt.” Không một chút do dự nào.
“Ô.”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Chỉ muốn biết tình yêu là như thế nào thôi.”
“Vậy biết chưa?”
“Ừ.” Thì giống như cậu và Lục Chinh vậy, dù sao cũng không phải như cô và Chu Dịch
Hàn Sóc hít thuốc thật sâu, rồi từ từ nhả ra, khói thuốc phá vào làm đau cả mắt mũi.
“Khụ khụ...” Bị sặc rồi.
Đàm Hi liếc cô một cái: “Cậu từ từ thôi.”
Ngoại ô thủ đô, biệt thự của một trang viên nào đó.
Dịch Phong Tước cùng với Wilson và Lão K đến thẳng phòng y tế.
An An đợi ngoài cửa, dẫn ba người vào bên trong.
Vẫn là phòng bệnh đó, không khí tràn ngập mùi thuốc Bắc đắng ngắt.
Qua cánh cửa kính chống tiếng ồn, Tịch Cẩn đang châm cứu cho Cố Miền, tốc độ rất nhanh, khiến người xem hoa cả mắt.
Wilson nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong đôi mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Ông từng học qua mấy năm Trung y, đối với việc châm cứu cũng từng xem qua, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người châm cứu nhanh như vậy.
Nếu lịch Cần biết được suy nghĩ hiện giờ của ông ta, nhất định sẽ giễu cợt một phen: kiến thức nông cạn!
“Tình huống gì thế?” Dịch Phong Tước bình tĩnh lại, quay qua nhìn An An.
“Buổi chiều lúc kiểm tra như thường lệ, tim bệnh nhân đập rất nhanh, ngón tay cũng động đậy nữa.”
Ánh mắt Dịch Phong Tước căng thẳng.
Wilson ở bên cạnh cũng thốt lên: “Cậu Hai đã động đậy rồi sao?”
Ngay cả Lão K cũng không khỏi ngước cổ qua nhìn, như sợ bỏ sót bất kỳ điểm quan trọng nào.
Trong phút chốc, ánh mắt ba người đàn ông đều cùng nhìn về phía An An.
Ánh mắt người con gái ôn hòa, trước những đôi mắt đổ về không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại vẫn bình thản như thường.
Giống như... cành sen vụt khỏi mặt nước vẫn hiên ngang thẳng lên trời.
An An: “Đừng vội vui mừng quá sớm, tình hình cụ thể còn phải đợi cậu Thập Nhất ra mới biết được.”
Nửa tiếng sau, cánh cửa kính mở ra, ba người đứng dậy định bước vào. Tịch Cần đưa tay ngắn lại, “Chỉ ở bên ngoài, không được vào trong.”
Ba người đột nhiên dừng bước.
Tịch Cẩn thu dọn túi châm cẩn thận, nhét vào trong túi y tế, rồi mới từ trong bước ra.
Không đợi Dịch Phong Tước lên tiếng, hắn đột nhiên hỏi: “Ai là Viêm Hề?”
Sắc mặt Dịch Phong Tước tối sầm.
Lão K kinh ngạc, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Tịch Cẩn giả vờ như không thấy, “Lúc nãy khi tôi châm cứu, bệnh nhân cứ kêu tên người này. Nếu muốn anh ta mau chóng tỉnh dậy thì hãy tìm người này.”
Dịch Phong Tước gật đầu, rồi lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Tôi có thể vào gặp nó không?”
“Thay áo vô trùng vào.” Nói xong, sải bước đi mất.
An An đưa hắn đến phòng thay đồ, “Áo ở trong tủ diệt khuẩn, anh tự lấy một bộ.”
“Cảm ơn.”
An An xua tay, biểu cảm hờ hững: “Đừng khách sáo.”