Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 751: Hai người thì miễn đi, để hứa trạch cởi

“He he... vậy thì tớ cởi đây.” Đúng lúc mát mẻ một phen... Ván thứ hai, Trương Quán lại bị hạ gục trong phút chốc.

-

“Đệch, sao tớ lại chết nữa rồi?!”

Hàn Sóc liếc xéo mỉm cười: “Cởi đi.”

Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã chỉ sợ thiên hạ không loạn, bắt đầu phụ họa theo Hàn Sóc.

Trương Quán đã cởi áo khoác ngoài, nửa thân trên chỉ còn lại một chiếc áo T-shirt, nếu còn cởi nữa là cởi trần luôn.

Cởi quần ư?

Cũng không được, thế thì chỉ còn quần lót nữa thôi.

Nhân lúc còn đang băn khoăn, Lưu Minh đã sảng khoái cởi áo khoác ngoài ra, “Tớ thay cho cậu ta một lần.”

Nếu Đàm Hi đã có thể giúp Nhiễm Dao, thì không có lý nào lại không cho Lưu Minh cởi thay cho Trương Quán được.

“Cảm ơn nhé, người anh em!”

“Tớ sợ cái quần lót màu đỏ của cậu làm bẩn mắt các chị em thôi.”

“.” Đã nói là anh em đồng đội thân thiết rồi cơ mà?

Mọi người cười ồ lên.

Đàm Hi cũng không khỏi nhếch miệng.

Ván thứ ba, Nhiễm Dao rút được ma sói, cầm cự chưa được mười phút đã để lộ sơ hở.

Trò chơi kết thúc.

“Hi Hi, tớ xin lỗi cậu...”

Đàm Hi nói được làm được, sảng khoái cởi bỏ áo khoác ngoài ra, bên trong cô mặc một chiếc áo thun bó sát màu đen, dáng người tuyệt đẹp phơi bày hết ra.

Có người phụ nữ dù cẩn thận tỉ mỉ thế nào cũng không chạm được đến biên của sự gợi cảm; và cũng có người phụ nữ dù cho có lõa lồ thành cái bánh chưng thì cũng không dễ dàng toát ra sức hấp dẫn mê người được.

Người cùng giới có thể không phát hiện ra, nhưng những người khác giới sẽ trải nghiệm được điều này xuất phát từ bản năng.

Ánh mắt Hứa Trạch hơi trầm xuống, một giây sau đã thu lại đường nhìn.

Trương Quán và Lưu Minh vì xấu hổ cho nên tỏ ra có chút ngượng ngùng.

Đàm Hi hờ hững lên tiếng, “Tiếp tục

Ván thứ tư, Hứa Trạch thua.

Cậu ta cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện.

Đàm Hi nhìn cậu ta mấy cái, ánh mắt không hề che giấu, mà trực tiếp thẳng thắn đến nóng bỏng, mới đầu Hứa Trạch còn có chút xấu hổ, sau đó đã bình thường trở lại.

Nhìn thì nhìn đi, cậu ta trước giờ vẫn rất tự hào về dáng người của mình.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã phát hiện ra, Đàm Hi lại nhìn Trương Quản và Lưu Minh bằng ánh mắt tương tự.

Hứa Trạch thấy hơi đau lòng.

Nhưng Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã kinh ngạc hố lên đã lấy lại cho cậu ta chút tự tin.

“Hứa Trạch, cậu có cơ bắp cơ à, có thể làm người mẫu được rồi đấy!”

“Người ta vẫn nói là mặc vào thì gầy, cởi đồ ra có thịt là nói cậu đúng không?”

Nhiễm Dao đỏ bừng hai má, chỉ liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn thêm nữa. Chỉ cơ bắp thôi mà, có gì hay đầu chứ, lão cán bộ nhà mình cũng có, cô còn từng được sờ rồi nhé...

Trương Quản tức giận nói với Lưu Minh: “Lại ra vẻ trước mặt người đẹp rồi, còn định không để lại đường sống cho hai ta nữa kia”

Lưu Minh cười ha ha, không cảm thấy gì cả, “Có bản lĩnh thì cậu tập luyện cho ra cơ bắp xem nào?”

“.. Thôi đi.”

Sau khi cười xong, lại tiếp tục chơi.

Ván này Đàm Hi rút được ma sói, là tình lữ với Nhiễm Dao, dựa vào kỹ thuật diễn xuất cao siêu, lại cộng thêm bản chất lừa dối, đã giết hết sạch thôn dân.

Lần này ngoài cổ và Nhiễm Dao, tất cả mọi người đều phải cởi.

Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã còn tạm ổn, chỉ cởi áo khoác ngoài, bên trong vẫn còn mặc quần áo, cởi thì cởi thôi.

Nhưng ba cậu nam sinh thì có chút lúng túng.

Cởi ư?

Dù cởi bên trên hay bên dưới thì đều sẽ phải ở trần.

Không cởi ư?

Vậy khác nào ăn gian chứ, quá mất mặt rồi!

“Thế này đi” Đàm Hi mỉm cười, chỉ vào Trương Quán và Lưu Minh, “Hai cậu miến đi, để Hứa Trạch cởi là được rồi.”

Thế nào gọi là “Núi trùm khe bọc ngờ không lối – Liễu rậm hoa thưa lại có làng”*?

*Hai câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, thi nhân thời Tống. So sánh với việc khi gặp khó khăn không dùng được cách này thì dùng một cách khác để giải quyết, từng bước thăm dò khám phá để phát hiện ra đáp án.

Chính là đây chứ đâu.

Trương Quán và Lưu Minh quay sang nhìn nhau, đều có chút vui mừng, sau khi quay sang nhìn Đàm Hi tỏ ý cảm ơn thì ánh mắt đồng loạt quay sang nhìn Hứa Trạch, ra vẻ hả hê không hề che giấu.

“Dựa vào đâu chứ?” Hứa Trạch phản ứng lại, bắt đầu chất vấn Đàm Hi.

“Bởi vì tớ thắng, cậu thua, chỉ thế thôi.”

“Hai người họ chẳng phải cũng thua đó sao?”

“Tớ có thể đặc xá mà”

“Vậy sao cậu không miễn cho tớ luôn đi”

“Không được!” Đàm Hi nghiêm khắc từ chối.

“Tại sao?” Mặt mày Hứa Trạch đột nhiên trầm xuống, “Cậu nhắm vào tớ sao?”

“Sao thế được?” Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ kinh ngạc, “Là vì dáng người cậu đẹp, điểm nhan sắc cao, nên tớ liền để cho mọi người ngắm được đã mắt thôi. Mọi người nói có đúng không nào?”

Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã điên cuồng gật đầu: “Hứa soái, bọn tớ nhìn cậu là đủ rồi.”

Hứa Trạch cảm thấy cơ thể hơi lâng lâng, cơn tức giảm bớt đi không ít.

Trương Quán cười thầm, nhưng vẻ mặt lại nghiêm chỉnh đàng hoàng: “Tớ và Lưu Minh không có nhan sắc cũng chẳng có cơ bắp, vì thế cậu cởi hợp lý hơn đấy”. Hứa Trạch càng lâng lâng, nhìn về phía Đàm Hi và Hàn Sóc, ờ thì cởi thôi!

“Oa... có cơ bắp này!”

“Một, hai, ba, bốn..”

“Hứa soái, cậu men quá đi!”

Bên trên là hai cô nàng háo sắc Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã.

Nhiễm Dao nuốt nước bọt, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Tuy cơ bắp của Hứa Trạch cũng rất đẹp, nhưng cô vẫn thích của Tổng Tử Văn hơn, không chỉ ngắm được, mà còn sở được căn được...

Hàn Sóc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đồ ngốc này cải thật luôn à, lợi hại quá!

Đàm Hi âm thầm ra dấu yeah trong lòng, qua mặt thành công.

Đột nhiên tiếng còi hiệu lệnh vang lên.

Có người hét lên, “Tập hợp thôi.”

Đàm Hi đứng lên, liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ kém năm, “Đi thôi.”

“Ờ’

Mọi người nhanh chóng tản đi.

Hứa Trạch đứng nguyên tại chỗ, nửa thân trên ở trần, hai mắt ngây ra, “Này... Các cậu đừng đi! Đợi tớ với.”

Cậu ta nhanh chóng mặc quần áo lên, thu bài lại, rồi chạy đến địa điểm tập hợp. Đến khi đứng vào trong hàng ngũ, Hứa Trạch mới ngộ ra mình đã bị chơi đẹp rối.

Cô giỏi lắm Đàm Hi!

Hừ! Cứ đợi đấy mà xem...

Sắc trời tối dần, ánh đèn sáng lên, mọi người vào chỗ ngồi. Huấn luyện viên đứng đầu hàng, trên tay là danh sách bài hát.

“Bây giờ bắt đầu học quân ca! Các em phải học thuộc lời bài hát, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kiểm tra. Sau đây tôi hát một câu, các em học theo một câu”

“Cây! Phó Cao Lãnh còn biết hát nữa kìa?” Hàn Sóc đang cắn cọng cỏ đuôi chó trong miệng, hai chân ngồi xếp bằng, vô cùng tiêu dao.