Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 750: Ma sói, ai thua người ấy phải cởi

Mọi người lao nha lao nhao, mở miệng là lập tức nói lời oán giận.

“Mọi người yên tĩnh, nghe tôi nói đã!” Chu Dân đứng ra, “Nội dung hoạt động của buổi tối chủ yếu là học xướng quân ca. Đương nhiên, cũng hoan nghênh các bạn học có tài nghệ lên sân khấu biểu diễn.”

“Thì ra là hoạt động văn nghệ, dọa chết cục cưng mất thôi.”

“Sao không nói sớm tí, tim suýt nữa thì văng ra ngoài.”

Trở lại sân huấn luyện, Đàm Hi dùng hai tay chống, vận sức ở eo, đu người ngồi lên xà kép.

Ở phía chân trời, hoàng hôn rực lửa đang chậm rãi tắt đi.

Gió mang theo sự khổ nóng của ngày hè, phả vào mặt vừa mềm vừa nhẹ, còn nóng hôi hổi nữa.

Hàn Sóc cũng học theo, ngồi ở bên cạnh cô.

Từ xa nhìn lại y như một cặp đôi.

“Nghĩ cái gì mà vẻ mặt thâm trầm thế?” Hàn Sóc duỗi tay đẩy vai cổ một chút, dáng vẻ tùy tiện, không tim không phổi.

“Nhớ đàn ông.” Đàm Hi nhìn về phía xa, ráng chiều màu mỡ gà chiếu lên nửa gương mặt cô, bóng của chiếc mũi càng làm cho hốc mắt trở nên thâm thúy.

“Lục đại soái ca à?”

“U.”

“Đậu phụ là anh ấy dạy phải không?”

“Sao cậu biết?” Đàm Hi liếc sang, máy kiểm nhếch lên.

“Tớ là thiên tài mà!”

“Cút đi...”

Hàn Sóc lặng lẽ cười: “Thực ra cũng dễ đoán, người đàn ông của cậu vừa nhìn đã biết từng đi lính, biết gấp chăn hình miếng đậu là bình thường mà.”

Đàm Hi đột nhiên hứng thú hỏi: “Làm sao mà cậu nhìn đã biết anh ấy từng đi lính?”

“Tinh, khi, thần.”

“Cụ thể xem nào.”

“Lục đại soái ca dáng người thẳng tắp, một ánh mắt thôi là có thể trấn trụ được người khác, khí chất mạnh mẽ, toàn thân tràn ngập hương vị quân nhân máu lạnh, như thể đã từng trải qua rất nhiều trận chiến ấy...”

Đàm Hi nghe cô nàng càng tâng bốc càng thái quá thì hơi mỉm cười, nhưng vẫn không mở miệng ngăn cản.

Cô thích nghe người khác nói về anh bằng giọng điệu sùng bái và kính ngưỡng như thế.

Đó là Lục Chinh của Đàm Hi, là Đại Điểm Điểm của cô!

Cảm thấy thơm lây.

“Hai cậu ở đây làm gì thế?” Hứa Trạch, Trương Quán, còn một nam sinh khác nữa cùng đi về phía này.

Hàn Sóc nhảy xuống, đứng yên, phủi bụi trên người bình, “Bọn chị ở đây nói chuyện cuộc đời, lý tưởng sống. Mấy đứa tới xem náo nhiệt cái gì hả?”

“Ha, cậu còn biết nói lý tưởng cơ đấy.” Hứa Trạch trêu ghẹo, có quỷ mới tin ấy!

Hàn Sóc bĩu môi, “Mắt chó nhìn người thấp.”

“Mắng tớ à?”

“Cậu là chó hả?”

Hàn Sóc cười hừ một tiếng: “Đừng đánh trống lảng, tìm tôi làm gì?”

“Cùng chơi ma sói đi.”

Tròng mắt Hàn Sóc đảo tròn, “Các cậu có mấy người?”

Hứa Trạch giơ ba ngón tay.

“Mấy người thế này mà đòi chơi ma sói, chỉ đủ chơi nhảy ô vuông.”

“Gọi thêm mấy bạn nữ nhóm các cậu nữa không phải vừa đủ rồi sao?”

“Nhóm... chúng tớ á?” Hàn Sóc tươi cười nghiền ngẫm.

Hứa Trạch thoáng nhìn qua Đàm Hi đang ngồi trên xà kép, họ khẽ: “Đúng thế, nam nữ cùng phối hợp, làm việc sẽ không mệt.”

“Vậy các cậu chờ đấy, tớ đi hỏi đã.”

Hàn Sóc quay đầu nhìn Đàm Hi, “Chơi không kia?”

Đàm Hi nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn, dáng vẻ hiên ngang: “Ma sói chứ gì? Chơi luôn! Đi gọi An An, Nhiễm Dao với hai người Chân Quả Quả đi, càng đông càng vui.”

“Xong luồn!”

Rất nhanh, người đã tới đủ.

Mọi người cùng ngồi trên mặt cỏ, Hứa Trạch móc từ trong túi quần ra một bộ bài.

“Vãi! Hứa soái, cậu còn chuẩn bị sẵn cơ à? Thứ này không phải nộp lại sao?”

“Dù sao tớ cũng không định nộp mà.”

“Huấn luận viên không kiểm tra hứ?”

“Tới giấu dưới giày...”

“We! Cậu còn có thể làm người ta thấy ghê tởm hơn nữa không hả?”

Hứa Trạch cười mỉm: “Yên tâm, anh đây bọc nó bằng túi bóng mà, không có mùi gì đâu, không tin ngửi thử mà xem...”

Hàn Sóc trốn ra sau lưng Đàm Hi: “Đồ con lợn, mau lấy nó về ngay!”

“Ngửi thử đi mà, thật sự không hối... Nào nào nào...”

“Hứa Trạch, cậu bị điên rồi...”

“Lúc tớ lấy nó ra còn rửa tay bằng xà phòng cơ mà...” Vừa nói vừa tới gần, làm bộ dí vào mũi cổ.

Đàm Hi đứng giữa hai người, trở thành lá chắn của Hàn Sóc.

Hứa Trạch cười phá lên, mặt mày toát lên sự tùy ý.

Vẻ mặt như thế, Đàm Hi cũng chẳng thấy xa lạ, quả thực đúng là dáng vẻ của một kẻ chơi bời.

“Rốt cuộc có chơi hay không? Không chơi thì tan đi.” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng.

Động tác của Hứa Trạch khựng lại, ngừng cười, rụt tay về, tầm mắt xẹt qua Đàm Hi hơi chứa vẻ sắc bén: “Chơi chứ, vất vả lắm mới tập hợp đủ người...”

An An: “Tớ sẽ làm thẩm phán.”

Hứa Trạch đưa bài cho cô, nhân tiện còn cố nhấn mạnh: “Thực sự không hôi mà!”

An An: “...”

Hàn Sóc: “...”

“Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Giờ bắt đầu chia bài...”

“Khoan đã.”

Ánh mắt mọi người dùng trên người Đàm Hi, “Chơi trò chơi sao lại không có thưởng phạt gì thế?”

Hai mắt Hứa Trạch sáng lên, “Thưởng phạt gì nào?”

“Thua một lần, cởi một món đồ.”

“Tớ không sao cả.” Hứa Trạch nhún vai, nhìn có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng hưng phấn, cái này có vẻ thú vị hơn chơi không thường không phạt nhiều.

Trương Quản gãi đầu: “Thế này cũng không tốt lắm cho nữ sinh các cậu... Bản thân tớ thì không sao cả.”

Một nam sinh khác tên là Lưu Minh, sáng nay lúc tập hợp và định đỡ Trương Quán ngã ngồi xuống đất mà bị Phó Kiêu phạt chống đẩy 20 cái, “Tớ cũng vậy.”

Đàm Hi tất nhiên cảm thấy không thành vấn đề.

Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã chỉ do dự trong hai giây sau đó liền gật đầu đồng ý.

Nhiễm Dao không đồng ý, đã bắt đầu muốn rút lui.

Đàm Hi quả quyết dứt khoát: “Thua tớ chịu.”

Hứa Trạch nhướng mày. Cô nàng này thật hào phóng, cứ như là chắc chắn mình sẽ thắng ấy...

Rất nhanh, trên tay mỗi người đã có một lá bài.

An An: “Trời tối nhắm mắt lại, kẻ trộm hãy mở mắt...”

Lượt đầu tiên, Trương Quán rút phải người sói nên nhanh chóng bị thôn dân giết chết.