Ninh Tịch ha hả cười gượng: "Vô lí, chẳng lẽ em lắp thiếu cái gì à..."
Đang lầu bầu khó hiểu, bỗng cô phát hiện có người lục tục đi ra, đã thế còn nhìn cô và Lục Đình Kiêu với ánh mắt sâu xa, ngay đến cặp vợ chồng nhỏ ở bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt bái phục chịu thua hai người...
Ý thức được những người này đang tưởng tượng đến cái gì, Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu.
Mấy người không thể trong sáng hơn một chút à?
Lần này, Lục Đình Kiêu kiên quyết không cho cô động tay vào mà tự mình dựng lại lều lên.
Cách đó không xa, Quan Tử Dao trơ mắt nhìn hai người, trong người cô ta đang sôi sục sự thù hận trước nay chưa từng có…
...
Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Ninh Tịch bỗng bị tiếng ầm ĩ bên ngoài đánh thức.
"Ưm... Lục Đình Kiêu, bên ngoài sao thế?" Ninh Tịch dụi mắt bò dậy, mở cửa lều ra xem thử.
Sau đó cô thấy Lục Hân Nghiên đang sốt ruột lục từng cái lều lên để tìm người.
Bị Lục Hân Nghiên làm náo loạn cả lên nên mọi người đều bị thức giấc.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Lục Hân Nghiên trông thấy Lục Đình Kiêu như trông thấy cứu thế, vội vàng chạy tới, nước mắt rưng rưng nói: "Anh, không thấy chị Tử Dao đâu nữa rồi!"
"Thế nào gọi là không thấy nữa rồi?" Mạc Lăng Thiên vội đi tới, nghe vậy liền kích động tóm lấy cánh tay Lục Hân Nghiên.
Lục Hân Nghiên vội giải thích: "Lúc em tỉnh dậy thì phát hiện không thấy chị Tử Dao ở trong lều, em còn tưởng chị ấy đi vệ sinh, nên cũng không chú ý nhiều. Ai dè chị ấy mãi không trở lại, gọi điện cho chị ấy cũng không được! Em vừa mới tự đi tìm một vòng nhưng cũng không thấy chị ấy đâu cả! Thế mới cuống! Chị Tử Dao không xảy ra chuyện gì chứ?"
Mạc Lăng Thiên lấy điện thoại gọi thử một cuộc, nhưng đầu bên kia hiển thị tắt máy, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, sắc mặt anh ta bất giác ngày càng khó coi: "Chắc không có chuyện gì đâu... chưa từng nghe thấy ai nói có thú hoang chạy ở đây cả..."
"Nhỡ chị Tử Dao nghĩ quẩn xong xảy ra chuyện gì thì sao?" Lục Hân Nghiên vừa nói vừa tức giận nhìn chằm chằm Ninh Tịch.
"Hành lí các thứ của Tử Dao còn ở đây không?" Bên cạnh có người bỗng hỏi.
Lục Hân Nghiên gật đầu: "Đều để đây cả! Thế nên không thể có chuyện chị ấy tự mình về trước được, kể cả chị ấy có muốn về chắc chắn cũng phải nói với em một tiếng chứ! Với cả từ tối qua chị ấy bắt đầu có những phản ứng rất lạ rồi, em thật sự rất sợ chị ấy sẽ gặp chuyện..."
Mạc Lăng Thiên cả giận nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì nữa, mọi người mau chia nhau ra tìm đi!"
Chết tiệt! Sớm biết vậy tối qua đã mặt dày đi an ủi cô ấy rồi, giờ để cô ấy nghĩ linh tinh một mình thế này, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì...
Tối qua Lục Đình Kiêu nói vậy quả thật có chút khiến người ta bị tổn thương, Tử Dao dù có kiên cường đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái thôi mà...
Ninh Tịch chui vào lều thay quần áo tử tế: "Quan Tử Dao sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ? Lại nói... tối qua anh nói gì với cô ấy vậy?"
Lục Đình Kiêu nhìn cô, sau đó thuật lại những gì anh nói với Quan Tử Dao tối qua cho cô nghe, không sót một chữ.
Ninh Tịch nghe xong, khẽ ho một tiếng, "Đúng là phũ thật."
Lục Đình Kiêu: "Em cũng thấy phũ à?"
Ninh Tịch cười cười: "Em chưa thánh mẫu đến mức đi đồng cảm với tình địch của mình đâu, đi thôi, đi tìm người nào."
Quan Tử Dao rõ ràng biết cô và Lục Đình Kiêu đã là người yêu vậy mà vẫn nghĩ cách muốn chen chân vào, Lục Đình Kiêu có phũ vậy cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Ngược lại, nếu lúc đó anh nói không rõ ràng mới thật sự là vô trách nhiệm với cả ba người.