Nóc cái lều này trong suốt vì thế có thể nhìn thấy những ngôi sao trên trời, bởi vì cao hơn so với mặt nước biển ba nghìn mét, cho nên những vì sao trên bầu trời đẹp một cách đặc biệt.
Ninh Tịch nằm bên cạnh Lục Đình Kiêu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, lẩm bẩm nói: "Twinkle twinkle little star, bầu trời tràn đầy tiểu bảo bối… ài, em lại nhớ Tiểu Bảo rồi!"
Ngắm sao thôi mà cũng có thể nhớ đến Tiểu Bảo à…
Lục Đình Kiêu: "Nằm trong lòng anh không được nghĩ đến người đàn ông khác."
Ninh Tịch bĩu môi: "Cái gì mà người đàn ông khác, đó là con trai chúng ta đấy có được không?"
Lục Đình Kiêu: "Con trai cũng không được."
Ninh Tịch vẻ mặt đầy bất lực, "Móe! Anh như thế này, sau này em còn dám sinh con cho anh không? Đứa bé đáng thương của em còn không phải bị anh ghét chết đi được à?"
Lục Đình Kiêu đột nhiên lật người nhỏm dậy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh còn sáng hơn cả sao trời, "Sinh đi, anh không chê."
Ninh Tịch khẽ ho một cái: "Bình tĩnh, bình tĩnh, em chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà?"
Bên này Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đang trò chuyện vui vẻ, từ chuyện sinh con đến sinh mấy đứa con trai, mấy đứa con gái… lều bên cạnh liền vang lên những tiếng động "nạ nùng"…
Nghe có vẻ giống như con gái khóc.
"Hửm, có phải có ai đang khóc không?" Ninh Tịch hiếu kì vểnh tai lên nghe ngóng.
"Không phải." Lục Đình Kiêu mặt không biểu cảm trả lời.
"Không phải? Nhưng em rõ ràng là nghe thấy mà?"
Lúc Ninh Tịch nói chuyện, những âm thanh từ lều bên cạnh vang lên càng rõ ràng.
"Ưm… ư… a… đừng mà… đừng mà… đau em mà...nhẹ thôi…"
Ninh Tịch: "…"
Cùng với âm thanh càng lúc càng kịch liệt, Ninh Tịch có đần mấy đi nữa cũng hiểu bọn họ đang làm gì.
Ngủ ở lều bên cạnh chính là đôi vợ chồng mới cưới nọ.
Buổi sáng, đôi vợ chồng nọ show ân ái bị Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đè bẹp, tối đến không cam tâm, dứt khoát chơi "chiêu lớn" luôn!
"Ưm… chồng ơi… anh nói xem sao bên Lục Đình Kiêu không có chút động tĩnh nào vậy? Lẽ nào buổi sáng leo núi mệt rồi? Nhưng thể lực của Lục Đình Kiêu tốt thế cơ mà, sao có thể thế được nhỉ?"
"Tiểu yêu tinh! Ở bên dưới anh rồi mà còn dám khen người đàn ông khác thể lực tốt?"
"A… nhẹ một chút… cái tên đáng ghét này… ưm…"
...
Động tĩnh từ căn lều của đôi vợ chồng nọ càng lúc càng lớn, càng lúc càng "dâng trào", cơ hồ là tất cả các lều khác đều nghe thấy.
Đành chịu thôi, người ta đang tân hôn ngọt nào, không kiềm chế được cũng là chuyện dễ hiểu, một đám cẩu độc thân nửa đêm nửa hôm đành ngậm ngùi chịu đựng.
Đương nhiên là cũng có người không muốn chịu đựng.
"Fuck! Triệu Hải Sinh, cái thằng ch* này! Nhỏ tiếng đi cho ông..." Mạc Lăng Thiên trực tiếp ở trong lều của mình gào rú lên nỗi lòng của đám cẩu độc thân.
Những người ở lều khác nghe thấy tiếng rống đó đều cười trộm, đồng thời trong bụng cũng nghĩ thầm, xem ra thắng bại đã phân?
Vốn dĩ còn đang tưởng là đêm nay sẽ nghe thấy "bản trực tiếp" của Kiêu gia và tiểu bạch thỏ nhà anh ta, không ngờ là Triệu Hải Sinh và cô vợ nhỏ của cậu ta lại cướp mất "đất diễn", thôi cũng coi như thắng được một trận.
Nhưng mà, bên Lục Đình Kiêu thế nhưng lại chẳng có lấy chút động tĩnh nào, chẳng lẽ tối nay thực sự ôm vợ đắp chăn bông nói chuyện phiếm?
Mọi người đang nghĩ thế, ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy "rầm" một cái!
Tất cả mọi người đều giật mình chui ra khỏi lều, sau đó họ nhìn thấy… chỗ dựng lều của Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch… sụp luôn rồi… sụp luôn rồi đấy…
Má ơi! Đến cái lều cũng sụp luôn! Kiểu này thì là kịch liệt đến mức nào chứ?
Kiêu gia quả nhiên là người làm "đại sự" trong âm thầm nha…
Một lúc sau, Lục Đình Kiêu sắc mặt đen như đáy nồi che chở Ninh Tịch bò ra khỏi lều, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang chột dạ trỏ trỏ hai ngón tay vào nhau: "Đây chính là cái lều em dựng cực kì chắc chắn