“Là ba muốn hôn con mà. Con cho ba một cơ hội đi.” Cố Niệm trực tiếp đẩy cậu nhóc cho Sở Chiêu Dương.
Gương mặt nhỏ trắng mịn của cậu nhóc đỏ lên, đôi mắt đen láy rụt rè nhìn Sở Chiêu Dương rồi xoay mặt về phía khác.
Sở Chiêu Dương nói thầm, tính tình của đứa nhỏ này, rốt cuộc là học theo ai, thật là khó chịu. Làm nũng một chút không tốt hay sao?
Cố Niệm lén kéo kéo anh, ra hiệu cho anh, kêu anh hôn nhanh lên.
Sở Chiêu Dương cúi đầu hướng về cậu nhóc trong lòng, hôn một cái lên gò má mềm mịn.
Bị ba hôn như vậy, mặt của cậu nhóc đỏ bừng lên. Mí mắt vừa cong lên liền vội vã thu lại.
Cậu… cậu không thấy vui như vậy!
Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng nói: “Bánh Gạo Nhỏ, ngủ ngon.”
“Chỉ có người thân cận mới có thể gọi con là Bánh Gạo Nhỏ.” Cậu nhóc ngang bướng càu nhàu.
Sở Chiêu Dương tĩnh lặng nhìn cậu nhóc, có chút đau lòng.
Cậu nhóc lại đỏ mặt: “Ba… ba có thể gọi con như vậy!”
Khóe miệng Sở Chiêu Dương lộ ra một chút ý cười, hai ba con cùng mím môi, muốn cười nhưng kìm nén, biểu cảm giống hệt nhau.
Cố Lập Thành cũng dừng bước, không tính sổ với Sở Chiêu Dương nữa.
Sở Chiêu Dương xoa đầu cậu nhóc, nói: “Vậy con cũng hôn chúc ngủ ngon ba được không?”
Thấy Sở Chiêu Dương đã cúi đầu xuống, Bánh Gạo Nhỏ liền nhanh chóng hôn lên mặt Sở Chiêu Dương một cái. Cảm giác hôn ba không giống như hôn mẹ. Da mẹ nhẵn mịn hơn, còn có mùi hương ngọt ngào, rất là thơm. Da của ba thì cứng hơn, xù xì hơn, còn có chút râu, đâm vào môi cậu rất ngứa. Cảm giác rất mới lạ.
“Ba ngủ ngon.”
“Ngủ ngoan.” Sở Chiêu Dương dịu dàng nói, rồi thả cậu nhóc xuống, nhưng vẫn không an tâm hỏi Cố Niệm, “Thật sự không cần anh vào cùng.”
“Khụ!” Cố Lập Thành vẫn còn đứng cách đó không xa, “Như vậy được rồi.”
Sở Chiêu Dương: “…”
Sao ông ấy còn chưa đi?
“Không thấy cậu về phòng thì tôi cũng không đi.”
Sở Chiêu Dương: “…”
Chả trách Cố Lập Thành và Sở lão gia mới gặp đã thân, có nhiều chuyện để nói, còn trở thành bạn vọng niên. Tính tình của hai người thật là giống nhau!
Sau cùng, Cố Niệm thúc giục, Sở Chiêu Dương mới rời khỏi.
Bánh Gạo Nhỏ vui đến không ngủ được. Cố Niệm đã thu dọn cho cậu xong, cậu nhóc liền lăn qua giường lớn của cô.
“Mau ngủ đi, ngày mai còn có thể đi chơi cả ngày nữa. Không nghe anh trai đó nói sao? Ngày mai còn buổi biểu diễn điểm binh nữa.” Cố Niệm hôn cậu nhóc rồi nhẹ nhàng nói.
“Mẹ ơi, mẹ kể chuyện cho con nghe đi, con không ngủ được.” Cậu nhóc nói.
“Được rồi.” Cố Niệm đang suy nghĩ xem nên kể cho cậu nhóc nghe chuyện gì.
Lại nghe cậu nhóc hỏi: “Mẹ, ba có thích con không.”
Cố Niệm ngạc nhiên, không hiểu cậu nhóc tại sao lại nghĩ như vậy, vội vàng nói: “Dĩ nhiên là thích rồi, sao ba có thể không thích con.”
Cố Niệm nghiêng người, ôm cậu nhóc vào lòng: “Ba đối với người khác rất nghiêm túc, không khoa trương. Chỉ có đối với chúng ta, ba mới cười, mới dịu dàng như vậy.”
“Thật không?” Cậu nhóc không kìm được mỉm cười, thì ra ba đối với cậu khác như vậy.
“Ba rất thích con, chỉ là con dường như luôn không gần gũi ba, ba sợ con từ chối ba nên ba rất cẩn trọng.” Cố Niệm xoa xoa tóc của cậu nhóc, “Con đừng từ chối khi ba đến gần có được không?”
Cậu nhóc lăn trong lòng Cố Niệm, vùi mặt vào trong gối mềm: “Con… con đã có chút thích ba rồi.”
“Vậy sau này mỗi ngày hãy thích nhiều thêm một chút nhé.” Cố Niệm mỉm cười.
“Vậy… còn phải xem biểu hiện của ba nữa.” Hàm dưới của cậu nhóc hất lên, biểu cảm lại rất kiêu ngạo.
“Còn muốn nghe kể chuyện không.”
“Muốn, muốn.” Thật ra cậu nhóc không yêu cầu bắt buộc phải kể chuyện, chỉ là cậu thích giọng nói dịu dàng của Cố Niệm, rất ấm áp, êm tai.
Cố Niệm liền từ từ kể truyện, một lúc sau cậu nhóc đã ngủ say. Cố Niệm kể một hồi thì thấy khát nước, cẩn trọng rút cánh tay dưới đầu cậu nhóc ra, sửa tư thế ngủ của cậu nhóc lại cho thoải mái rồi đắp mềm, sau đó đi rót nước uống.