Sở Chiêu Dương mím môi, không nhìn Cố Lập Thành, chỉ nhìn chằm chằm Cố Niệm. Cố Niệm không thể ngờ rằng, sau ba năm trở về, Sở Chiêu Dương lại có phong cách như vậy. Trầm mặc ít nói lại thêm ánh mắt níu kéo, nhìn thế nào cũng không hợp.
Cố Lập Thành tức đến phát hỏa, tên này giả vờ cái gì không biết?
Dáng vẻ uất ức đó, còn làm rất giống nữa chứ!
Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Cố Niệm: “Anh muốn ở cùng Bánh Gạo Nhỏ, nói chuyện nhiều hơn.”
“Đã 9 giờ rồi, Bánh Gạo Nhỏ phải ngủ.” Cố Lập Thành không chút thỏa hiệp, không hề cảm thấy thương xót Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương liền cúi đầu hỏi cậu nhóc: “Con buồn ngủ không?”
Cậu nhóc đang vui vẻ nên không buồn ngủ chút nào. Tuy hôm nay cậu đã nhận người ba này một chút chút. Nhưng không thể để ba cướp mẹ của cậu đi nhanh như vậy.
Cậu nhóc giả vờ há to miệng, ngáp thật to: “Con buồn ngủ rồi.”
Sở Chiêu Dương: “……”
Cậu nhóc cứ khăng khăng: “Mẹ, con buồn ngủ rồi, hôm nay chúng ta ngủ sớm đi.” Rồi dừng lại, trước mặt Sở Chiêu Dương đang tức giận, thêm vào một câu: “Mẹ ôm con ngủ.”
Cố Niệm bị cậu nhóc ôm lấy, cả người và trong lòng mềm nhũn, sao có thể quan tâm đến Sở Chiêu Dương. Cô không hề hay biết, gương mặt của anh hiện giờ đã u ám ra sao.
Cố Niệm xoa xoa đầu cậu nhóc, sau đó dắt tay cậu, ngẩng đầu nói với Cố Lập Thành: “Mọi người về phòng nghỉ đi. Hôm nay đi dạo cả ngày, mọi người đã mệt rồi.”
Mục Định Kiệt sảng khoái gật đầu: “Được rồi, vậy mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Thấy Sở Chiêu Dương vẫn không cử động, Cố Niệm trong lòng nóng rực, liền giơ tay qua. Ngón cái và ngón trỏ nắm lấy một góc tay áo anh, nhẹ nhàng lắc lư một cái. Động tác nhỏ giống như làm nũng, cổ họng Sở Chiêu Dương trượt xuống, khó khăn lắm mới kìm chế được, không nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng.
“Anh mau đi ngủ đi.” Cố Niệm nhẹ nhàng nói.
Sở Chiêu Dương trong lòng buồn rầu, người phụ nữ của mình, mình không thể ôm ngủ, đây là chuyện gì chứ?
Trước khi đi, anh còn quyết tâm nói: “Em có việc gì thì cứ gọi cho anh, nhớ anh thì cứ nói với anh.”
“Hừm!” Cố Lập Thành hừ lạnh một cái, nhắc nhở rằng ông vẫn còn ở đây.
Cố Niệm mỉm cười: “Mau về phòng đi, sáng mai là gặp nhau rồi.”
Sở Chiêu Dương không bằng lòng đi theo sau, một bước quay lại ba lần nhìn Cố Niệm, dáng vẻ đó thật đáng thương. Nhân lúc Cố Lập Thành đi phía trước bọn họ, Sở Chiêu Dương đột nhiên xoay người bước nhanh trở lại, một tay che mắt Bánh Gạo Nhỏ lại, rồi nhanh chóng hôn lên môi Cố Niệm. Anh hôn rất nhanh, đợi Cố Niệm có phản ứng thì anh đã buông cô ra rồi.
Bánh Gạo Nhỏ nắm lấy tay Sở Chiêu Dương đang che mắt mình, nổi trận lôi đình: “Ba, ba làm gì mà che mắt con? Ba đang làm việc xấu gì phải không?”
Cố Lập Thành đi phía trước nghe thấy tiếng của cậu nhóc, lập tức quay đầu lại, tư thế chống gậy muốn đi đến đánh Sở Chiêu Dương.
Mặt Cố Niệm đỏ ửng. Bánh Gạo Nhỏ lại không phải không hiểu chuyện gì. Nụ hôn buổi chiều, rõ ràng là không lừa được cậu nhóc.
“Không được nghịch ngợm!” Cố Niệm nói với cậu nhóc.
Sở Chiêu Dương hơi cong cong môi, nhẹ nhàng nói với Cố Niệm: “Ngủ ngon!”
Anh rất hi vọng, Cố Niệm buổi tối có thể vì nhớ anh mà gọi điện cho anh. Nhân lúc Cố Lập Thành chưa đi đến, Sở Chiêu Dương liền buông Cố Niệm ra. Anh cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của Bánh Gạo Nhỏ.
Thật ra… cậu nhóc cũng rất muốn được ba hôn, chúc ngủ ngon.
Nhưng cậu lại không nói! Cậu không muốn để ba biết!
Cố Niệm nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cậu nhóc, trước kia cho rằng tính tình của cậu nhóc và Sở Chiêu Dương không giống nhau, không trầm tính ít nói như Sở Chiêu Dương. Nhưng hiện giờ xem ra, thật sự rất giống anh. Rõ ràng miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại rất muốn.
Vì thế, Cố Niệm liềm ẵm cậu nhóc lên, nói với Sở Chiêu Dương: “Anh cũng hôn chúc Bánh Gạo Nhỏ ngủ ngon đi.”
Bánh Gạo Nhỏ kiêu ngạo hất mặt, nghiêng đầu về một bên: “Con… con không cần hôn chúc ngủ ngon.”