Hôm qua Bánh Gạo Nhỏ rất mệt nên ngủ sớm, lại còn có chút lạ giường, vì thế dậy rất sớm. Mở mắt ra, vẫn còn mơ màng không nhìn thấy rõ ràng bản thân đang ở đâu. Xung quanh là thành giường trẻ em xa lạ, trần nhà trên cao cũng không phải trong nhà mình. Bánh Gạo Nhỏ bị dọa hết hồn, vừa hay nghiêng đầu qua thì thấy Cố Niệm đang ngủ say, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhóc dụi dụi mắt, ngồi dậy, nghiên cứu một chút độ cao của giường, rồi bắt đầu hổn hển trèo ra ngoài. Lúc trèo xuống, không tự chủ được, bèn “hey da” một tiếng, tạo động lực cho bản thân. Nhưng lập tức ngậm miệng lại, mắt trợn tròn, quay đầu lại căng thẳng nhìn Cố Niệm. Nếu bị mẹ phát hiện thì tiêu ngay!
Thấy Cố Niệm không thức dậy, cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm, cố kìm chế, không dám lên tiếng nữa, trèo ra ngoài. Kết quả vừa di chuyển một bước thì cả cơ thể bị ai đó ẵm lên. Cậu nhóc giống như con rùa nhỏ, tay chân lơ lửng trong không khí, mùi hương quen thuộc liền bay đến mũi.
“Mẹ…” Cậu nhóc chột dạ gọi.
Cố Niệm ôm cậu nhóc lên giường, chỉ vào mũi nhỏ của cậu: “Lại nghịch ngợm!”
Bánh Gạo Nhỏ vội sà vào lòng Cố Niệm: “Mẹ, mẹ, hôm nay đưa con đi xem nhà góc cạnh đi!”
“Cái này phải bàn bạc với ông ngoại đã.” Cố Niệm nói, “Chúng ta nói trước nhé, dù có đi, thì cũng phải về sớm để ở bên cạnh ông cố bà cố nhiều hơn.”
“Dạ, vậy con đi tìm ông ngoại bà ngoại.” Cậu nhóc nói xong thì chạy ra ngoài, kết quả lại bị Cố Niệm kéo lại.
“Con biết ông bà ngoại ở đâu không?”
Cậu nhóc ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải.
“Ông bà ngoại không phải ở đây sao?” Cậu nhóc lúc này mới phản ứng lại.
“Dĩ nhiên rồi.” Cố Niệm xoa mũi cậu nhóc, “Mau đi rửa mặt thay đồ, rồi mẹ dẫn con đi.”
Bánh Gạo Nhỏ liền chạy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt. Sau đó mang khuôn mặt ướt rượt chạy ra: “Mẹ, con xong rồi, chúng ta mau đi tìm ông ngoại đi.”
“Đợi đã.” Cố Niệm liền lấy khăn lau khô mặt cho cậu nhóc rồi bôi kem dưỡng trẻ em cho cậu, “vội vội vàng vàng, ông bà ngoại không chừng còn chưa dậy nữa.”
“Con thức rồi mà.” Cậu nhóc ngây thơ nói.
“Con không nhìn xem giờ mới mấy giờ.” Cố Niệm lấy đồng hồ cho cậu nhóc xem thời gian, “con vui mừng đến quên cả ngủ, nhưng ông bà ngoại tối qua lại ngủ không được ngon.”
Cố Niệm không tiện nói rõ với Bánh Gạo Nhỏ, Cố Lập Thành và Mục Lam Thục hơn hai mươi năm không gặp rồi, tuy là vợ chồng già, nhưng e rằng không tránh khỏi… cái đó nhỉ?
Cậu nhóc nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ, đúng là còn hơi sớm: “Vậy… con tiếp tục đợi.”
“Ngoan lắm.” Cố Niệm khen, “đợi thêm chút nữa rồi chúng ta cùng đi tìm ông ngoại bà ngoại.”
Kết quả vừa đến 7 giờ rưỡi cậu nhóc liền không nằm yên được nữa mà lăn qua lăn lại, “Thường ngày bà ngoại dậy rất sớm mà, sao hôm nay lại ngủ nướng như vậy?”
Cố Niệm: “…”
Mới 7 giờ rưỡi mà gọi là ngủ nướng á?
“Còn không biết là ai, bình thường toàn ngủ đến chín, mười giờ, hôm nay lại dám nói người khác ngủ nướng.” Cố Niệm cố nhịn cười, lạnh lùng nói.
Cậu nhóc vừa nghe, liền sà vào lòng Cố Niệm: “Mẹ, mẹ, không được cười Bánh Gạo Nhỏ. Con vẫn là con nít, phải chăm sóc bản thân, ngủ nhiều nhiều vào.”
“Đúng đúng, con nói rất có lý.” Cố Niệm cười híp mắt hùa theo.
Cậu nhóc lại nảy ra ý định khác: “Ông bà ngoại vẫn chưa dậy, vậy con có thể ăn chút gì trước không? Con đói rồi, cần chút gì lót dạ, cho con khút khoai chiên hay gì đó cũng được.”
Ánh mắt cậu nhóc sáng lên, mặt đầy trông mong.
Làm gì mà đói, chẳng qua là muốn nhân cơ hội ăn khoai tây chiên mà thôi. Bình thường, Cố Niệm rất ít cho cậu nhóc ăn món đó.
“Sáng sớm không được ăn cái đó, nói không chừng một lát ông bà ngoại sẽ đến.” Cố Niệm vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền vào tiếng chuông cửa.
Bánh Gạo Nhỏ liền xông xuống giường, vừa chạy vừa vui mừng gọi: “Nhất định là ông bà ngoại đến, con đi mở cửa cho.”
Cố Niệm mỉm cười, bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra ngoài.
Cậu nhóc nhún chân lên, dùng hết sức mới chạm đến chốt cửa, mở cửa ra. Đứng trước cửa không phải là ông bà ngoại mà là một người đàn ông xa lạ, vóc dáng rất cao.
“Chú, chú tìm ai thế?” Cậu nhóc nghiêng đầu hỏi.
Chú này gương mặt nghiêm nghị, rõ ràng rất đẹp trai nhưng biểu cảm lại khiến người ta hoảng sợ.
Cậu nhóc lùi về sau hai bước: “Chú… không phải đến bắt cóc trẻ con đem bán chứ?”
Trước khi đến, bà ngoài từng nói với cậu. Trong nước có rất nhiều kẻ xấu bắt cóc trẻ con đem bán, nhân lúc trẻ con đang đi trên đường, mọi người không chú ý liền bắt nó đi. Nếu không muốn bị người xấu bắt thì nhất định không được rời khỏi mẹ.
Đột nhiên cậu nhóc hét to lên: “Mẹ, ngoài cửa có kẻ xấu muốn bắt Bánh Gạo Nhỏ!”
Sở Chiêu Dương: “…”
Đứa trẻ này là ai?
Nửa đêm anh nhận được điện thoại của Cố Lập Thành, báo rằng đã tìm được Cố Niệm, sau đó đưa địa chỉ và số phòng trong khách sạn cho anh.