Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 484: Trong mắt tôi, bà vẫn là cô gái nhỏ năm xưa

“Đúng, đúng, mau đi đi.” Mục Lam Thục lập tức gật đầu.

Cố Niệm mỉm cười rồi trở về phòng của mình. Nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ nằm trên giường ngủ rất say, Cố Niệm tay vịn vào thành giường, cúi đầu hôn nhẹ lên má của cậu nhóc. Bánh Gạo Nhỏ thật sự rất mệt nên không thức giấc.

Cố Niệm đi tắm rửa sơ qua rồi quay trở lại giường ngủ. Cô âu yếm nhìn Bánh Gạo Nhỏ đang ngủ say, tự cảm thấy bản thân thật ngốc vì đã bỏ đi như vậy, uổng công xa cách Sở Chiêu Dương ba năm. Khiến anh không được nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ ra đời và trưởng thành, khiến cậu nhóc không có tình thương của ba. Rõ ràng, cô đã từng hứa với Sở Chiêu Dương, tuyệt đối sẽ không rời xa anh. Hiện giờ biết được Sở Chiêu Dương vẫn tốt, không có chuyện gì, Cố Niệm vui mừng đến mức không cầm được nước mắt.

Cô cúi đầu, ngón tay sờ vào chiếc nhẫn trên tay. Đột nhiên trong lòng cô chùng xuống, sợ hãi không muốn gặp Sở Chiêu Dương.

***

“Chuyện của Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, bà nghĩ thế nào?” Sau khi Cố Niệm đi, Cố Lập Thành ngồi đối diện Mục Lam Thục.

Mục Lam Thục vô cùng lúng túng, không chỉ vì Cố Lập Thành đến gần, mà còn cảm thấy, bản thân đã lớn tuổi, mà bà vẫn xấu hổ như cô gái trẻ, thật sự có chút mất mặt. Bà cảm thấy căng thẳng, tim đập mạnh, mặt nóng lên. Bà vội vàng bấm vào bàn tay để mình bình tĩnh lại một chút rồi nói: “Tôi không có ý kiến, ông thì sao?”

Giờ đây bà lại có nơi để dựa vào. Chuyện gì không quyết định được thì cứ giao cho Cố Lập Thành. Đây chính là lợi ích khi ông trở về.

“Tấm lòng của Sở Chiêu Dương đối với Cố Niệm thì không cần hoài nghi, tôi chỉ không hài lòng về ba mẹ của cậu ta.” Đối với Mục Lam Thục, không có gì giấu diếm. Khi còn ở trong tổ chức R, chuyện gì cũng giấu trong lòng, tâm tư gì cũng không dám biểu lộ ra. Sau khi trở về, không cần phải che giấu gì nữa, nhưng bên cạnh lại không có người thân để giải bày tâm sự. Bây giờ Cố Lập Thành vô cùng thích cảm giác ấm áp này, có chuyện gì đều có vợ cùng mình bàn bạc, bình yên sống qua ngày.

“Dù nó có thích thì sao chứ? Ba mẹ nó đối xử tệ với Cố Niệm, khiến Cố Niệm chịu biết bao tủi nhục, lẽ nào kêu tôi trừng mắt nhìn con gái của mình sau này tiếp tục bị họ ức hiếp sao?” Cố Lập Thành vừa nghĩ đến ba mẹ của Sở Chiêu Dương, trong lòng liền cảm thấy tức giận.

Hai anh em Sở Chiêu Dương và Sở Điềm không tệ, nhưng hai vợ chồng đó lại như vậy.

“Vậy ông không đồng ý để hai đứa ở bên nhau?” Mục Lam Thục do dự nhìn ông, suy nghĩ rồi nói, “Tình cảm của hai đứa nó thật sự rất sâu đậm, giờ Cố Niệm cũng đã có con với Sở Chiêu Dương. Nếu không vì ba mẹ của Sở Chiêu Dương, tôi thật sự sẽ ủng hộ tụi nó.”

“Bà yên tâm đi, nếu không có Bánh Gạo Nhỏ, dù tôi có làm người xấu cũng không thể dễ dàng cho phép Cố Niệm tha thứ cho Sở gia. Nhưng giờ đã có Bánh Gạo Nhỏ, tôi cũng không thể ngăn cản gia đình nó đoàn tụ.”

Mục Lam Thục cố nhịn cười, nghe thấy Cố Lập Thành nói: “Nhưng cũng không thể nhẹ tay với Sở Chiêu Dương như vậy chứ? Là nó không bảo vệ được Cố Niệm, để hai người chịu uất ức bởi ba mẹ nó, đó là trách nhiệm của nó. Sao có thể dễ dàng để nó trở về bên cạnh Cố Niệm.”

Phải làm khó một chút.

“Đúng, đúng.” Mục Lam Thục cuối cùng đã không nhịn được mà mỉm cười, gật đầu hùa theo.

Cố Lập Thàn nhìn bà, thấy trong mắt, khóe môi bà đều mang ý cười. Khóe mắt bà đã có nếp nhăn, làn da cũng đã không còn mịn màng như lúc còn trẻ, nhưng vẫn rất đẹp. Dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng trong khách sạn, gương mặt của bà trở nên vô cùng dịu dàng.

Phải rồi, bọn họ đã già rồi!

Cố Lập Thành nắm chặt tay Mục Lam Thục.

Mục Lam Thục run lên, trước ánh mắt dịu dàng của Cố Lập Thành, mặt không khống chế được mà đỏ lên.

Bà nghĩ đến những nốt sần sùi trên tay mình, liền bất giác muốn rút tay lại: “Đã già rồi, tay toàn là vết chai.”

Dù đã lớn tuổi, nhưng trong mắt Cố Lập Thành, đó là dáng vẻ đẹp nhất.

Cố Lập Thành khăng khăng không chịu buông tay: “Tôi cũng già rồi, tay của tôi càng xấu hơn.”

Mục Lam Thục mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng sờ vào vết sẹo trên mu bàn tay ông: “Rất đau phải không?”

“Đều đã qua rồi.” Cố Lập Thành lại tiến đến gần Mục Lam Thục, giơ tay ôm lấy vai bà, “Lam Thục, chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, hiện giờ có thể bù lại rồi.”

Mục Lam Thục mỉm cười mà tuôn trào nước mắt: “Tôi đã già thế này rồi, nhưng ông vẫn còn rất hấp dẫn.”

Đứng trước mặt ông thế này, bà thấy không tự tin.

“Trong mắt tôi, bà vẫn là cô gái nhỏ năm xưa.” Hai tay Cố Lập Thành ôm lấy mặt bà, “mỗi nếp nhăn trên mặt bà, mỗi vết chai trên bàn tay đều là vì tôi mà có. Thật ra, dù có nếp nhăn thì vẫn rất đẹp.” Cố Lập Thành mỉm cười, khóe mắt cũng lộ ra nếp nhăn sương gió vất vả, rồi nghiêng đầu hôn lên nếp nhăn trên khóe mắt bà, ôm bà vào lòng.