Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 471: Ba năm sau

“Lẽ ra Ngôn Sơ Vi không nên đến nói hươu nói vượn với mẹ tôi. Chuyện của tôi, từ khi nào đến lượt cô ta quản chứ? Cô ta cho rằng bản thân mình là ai, dám điều tra quá khứ của tôi, điều tra Cố Niệm, còn chạy đến trước mặt ba mẹ tôi, chia rẽ quan hệ của tôi và Cố Niệm” Sở Chiêu Dương hừ lạnh một tiếng, “Cô ta kiêu ngạo như vậy, so với Cố Niệm thì có tư cách vào cửa Sở gia hơn, không phải là vì ỷ lại vào gia đình mình sao?”

Sở Chiêu Dương không cần nói nhiều nữa, Ngôn Minh Bá cũng đã hiểu rồi.

Ông ấy không ngờ rằng, Ngôn gia suy sụp, không phải vì Ngôn Luật, mà lại là vì Ngôn Sơ Vi!

Nghiệt nữ!

Mày không có việc gì làm, chạy đến Sở gia ba hoa làm gì chứ?

Sở Chiêu Dương đứng dậy trong sự khiếp sợ lẫn kinh ngạc của Ngôn Minh Bá: “Ngôn gia không cách nào cứu vãn được nữa, thế nên ông cũng đừng để vợ con ông lăn lộn ở bên ngoài nữa.”

Nói xong, Sở Chiêu Dương liền rời đi.

***

Sáu ngày sau kể từ ngày Sở Chiêu Dương rời đi, Trịnh Hân Viện đưa Ngôn Sơ Vi đến.

Trên mặt Ngôn Sơ Vi vẫn còn quấn băng gạc. Vết thương trên mặt đã kết vảy, nhưng vì không thể che được vết sẹo nên dứt khoát cũng nào cũng quấn băng.

Ngôn Minh Bá vừa vào phòng, nhìn thấy Ngôn Sơ Vi, càng tức giận hơn.

Nếu không phải tại mày, Ngôn gia sẽ bị dồn vào bước đường này sao?

Mày còn dám đem hết mọi chuyện đổ lên đầu Ngôn Luật đã chết!

Trên mặt Ngôn Minh Bá tràn đầy tức giận, bước nhanh hai ba bước xông đến, thẳng tay tát Ngôn Sơ Vi một cái thật mạnh. Ngôn Sơ Vi chẳng chút phòng bị, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.

Trịnh Hân Viện hoảng sợ, vội vã đến ngăn Ngôn Minh Bá lại: “Minh Bá, ông làm sao vậy?”

“Bà đi mà hỏi, hỏi con gái ngoan của bà đã làm những gì!” Ngôn Minh Bá chỉ vào Ngôn Sơ Vi đang nằm trên đất không ngồi dậy nổi, “Chính vì nó, Ngôn gia mới rơi vào kết cục bây giờ!”

Trịnh Hân Viện quay đầu lại nhìn Ngôn Sơ Vi đang lồm cồm bò dậy, lúng túng hỏi: “Rốt cuộc, rốt cuộc sao lại như thế?”

Ngôn Minh Bá vẫn chưa nguôi giận, đem chuyện vì sao Sở Chiêu Dương lại đối phó với Ngôn gia kể lại.

“Nếu không phải do nó, bây giờ tôi đã không phải ở trong tù!” Nghĩ đến bản thân đã từng này tuổi đầu còn phải chịu cảnh tủi nhục trong tù, Ngôn Minh Bá hận rằng thà không có đứa con gái như Ngôn Sơ Vi.

Có đứa con gái nào hại gia đình như vậy không?

Ngôn Sơ Vi không ngờ rằng, Sở Chiêu Dương đối phó Ngôn gia, lại là vì bản thân mình! Nhưng cô chỉ nói với Hướng Dư Lan chân tướng mà thôi, cô làm gì sai chứ? Không lẽ cả sự thật cũng không thể nói ra sao? Chính là vì chuyện này, Sở Chiêu Dương liền muốn hủy cả Ngôn gia họ sao? Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Tình cảm cô dành cho anh, anh chẳng nhìn thấy chút nào sao?

Lúc này, không chỉ Ngôn Minh Bá mà cả Trịnh Hân Viện cũng không muốn nhìn mặt Ngôn Sơ Vi nữa. Đều tại Ngôn Sơ Vi mà bây giờ bà phải sống cuộc sống đầy lo lắng như vậy, cũng không biết sau này phải làm sao nữa.

Ngôn Minh Bá thở dài, nói: “Bà trở về, liên hệ luật sư của công ty. Cậu ấy sẽ phụ trách xin tuyên bố phá sản. Sau này, cố gắng tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Trịnh Hân Viện khóc lóc thảm thiết, trong nhà thiếu vắng Ngôn Minh Bá, giống như mất đi trụ cột, bà chẳng biết sau này phải làm thế nào nữa.

Còn về Ngôn Sơ Vi?

Haha, mấy ngày qua, bà xem như đã nhìn thấu rồi. Đối với đứa con gái này, bà chẳng còn chút trông cậy nào nữa.

“Ông... ông ở trong này cũng chú ý sức khỏe, có thiếu cái gì, thì nói với tôi, lần sau tôi vào sẽ mang vào cho ông. Ông không cần lo lắng cho tôi, tôi dù có sống khó khăn thế nào, chung quy cũng là ở bên ngoài, rồi sẽ có cách để tiếp tục sống tiếp. Ông ở trong này, gian nan hơn tôi nhiều. Nếu có thiếu thứ gì, tuyệt đối đừng làm khó mình. Tôi sẽ cố gắng mang vào cho ông.”

Ngôn Minh Bá nắm chặt tay Trịnh Hân Viện, vỗ về: “Cũng chẳng thiếu gì, ở trong này yêu cầu không nhiều, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Chỉ cần bà ở bên ngoài sống cho tốt, tôi mới có thể an tâm. Bà trở về liên hệ với người nhà của bà đi. Có họ, cuộc sống của bà cũng được bảo đảm, cũng không cần nghĩ cách giúp tôi lật lại bản án, không ích gì đâu.”

Trịnh gia cũng là một gia tộc lớn, ai ai cũng có tâm tư. Trịnh Hân Viện trở về, chắc chắn sẽ chịu sự châm chọc mỉa mai. Chỉ cần bà chấp nhận sống yên ổn, cuộc sống vẫn có thể đảm bảo. Tuổi tác của bà đã lớn như vậy rồi, bảo bà ra ngoài bươn chải kiếm sống, bà có thể làm gì được chứ?

Trịnh Hân Viện gật đầu: “Ông yên tâm đi, tôi trở về Trịnh gia, như vậy, cũng có chút tiền thu xếp bên này cho ông, ông cũng có thể sống tốt hơn một chút.”

Hai người nói chuyện một hồi, thời gian thăm hỏi nhanh chóng trôi qua.

Trịnh Hân Viện và Ngôn Sơ Vi rời khỏi, suốt trên đường, Trịnh Hân Viện cũng chẳng nói thêm câu nào nữa với Ngôn Sơ Vi. Hai người về đến biệt thự ở ngoại ô, một khi rơi vào tình trạng tự phá sản, căn biệt thự này cũng chẳng còn là của họ nữa.

Vào nhà, Ngôn Sơ Vi chất vấn: “Có phải mẹ cũng trách con không?”

Trịnh Hân Viện yếu ớt nhìn Ngôn Sơ Vi một cái, thở dài nói: “Thu dọn một chút đi, chúng ta... chuẩn bị về Trịnh gia.”

Sắc mặt Ngôn Sơ Vi tái mét trở về phòng. Đứng trước gương trang điểm, cô từ từ tháo phần băng gạc trên mặt mình xuống. Vết sẹo ghê tởm lộ ra, giống như một con giun, uống lượn trên mặt cô.

Ngôn Sơ Vi đột nhiên giật mình, điên cuồng vơ tay hất hết tất cả đồ đặc trên bàn xuống đất.

***

Ba năm sau.

Cố Niệm sáng sớm đã thức dậy, nhanh chóng thu xếp cho bản thân xong, liền rời khỏi phòng ngủ, mở cửa của căn phòng đối diện ra. Trên chiếc giường nhỏ trong phòng bày đầy ắp đồ chơi.