Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 470: Chuyện của ngôn luật, tôi còn chưa để mắt tới

Trong lúc thực hiện, đương nhiên không thể thiếu mấy chuyện cắt xén nguyên vật liệu và làm báo cáo giả. Lợi nhuận từ những việc đó được Ngôn Minh Bá và Ngôn Minh Thanh phân chia. Vốn dĩ những chuyện này được bưng bít rất kĩ, nhưng bây giờ Ngôn Minh Thanh bị điều tra nên những chuyện gian trá bên trong cũng bị lộ ra hết, khiến Ngôn Minh Bá không thể nào thoát tội.

Phía cảnh sát bày ra hết tất cả các chứng cứ, tất cả đều đã được tra xét rõ ràng, Ngôn Minh Bá muốn phủ nhận cũng hết cách. Trịnh Hân Viện muốn tìm luật sư, nhưng chuyện của Ngôn gia gây chấn động lớn như vậy, không ai chịu tiếp nhận vụ án của họ cả.

***

Ngôn Minh Bá ở trong trại giam, nhanh chóng tiều tụy hẳn đi. Mái tóc vốn nhuộm màu đen nhánh, giờ đã thành hoa râm, nếp nhăn trên khuôn mặt cũng đã nhiều hơn trước.

Cửa trại giam đột nhiên bị mở ra, giám ngục đứng bên cửa, tay cầm côn điện, nói: “Ngôn Minh Bá, có người đến gặp ông.”

Ngôn Minh Bá kinh ngạc, hôm qua Trịnh Hân Viện vừa mới đến thăm, hôm nay không đến nữa mới đúng.

Có thắc mắc cũng không dám hỏi, chỉ đành thành thật đứng dậy đi ra ngoài. Vào đây lâu như vậy, mới đầu ông không chịu nổi những chuyển biến trên người mình, khó mà chấp nhận nổi hiện thực, cứ cảm thấy mọi thứ đều là giả. Đột nhiên từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, tất cả mất hết, chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Nhưng sau đó, ông dần dần chấp nhận rằng, không thể cứ như trước kia được nữa. Bằng không mấy tên tử tù khác sẽ không tha cho ông. Dần dần, ông biết học cách ngoan ngoãn nghe lời, còn kết giao với mấy tên tử tù khác, vô cùng khách khí, không dám xem thường bất kỳ ai nữa. Giám ngục nói cái gì, ông sẽ làm cái đó.

Vừa bước vào, người ngồi ở chiếc ghế đối diện, lại là Sở Chiêu Dương!

Trong mắt Ngôn Minh Bá thoáng qua chút kinh ngạc.

“Sở tiên sinh.” Ngôn Minh Bá điềm tĩnh gọi, ngồi xuống đối diện với Sở Chiêu Dương, “Tôi rất kinh ngạc, cậu lại đến thăm tôi đó.”

Là đến diễu võ dương oai sao? Kết cục Ngôn gia bây giờ là do nhiều phương diện tạo thành, mà một phần không nhỏ chính là do Sở Chiêu Dương lợi dụng chuyện của Ngôn Luật gây nên. Nếu không, chỉ dựa vào một mình Sở Chiêu Dương, đâu thể dễ dàng đánh sập Ngôn gia như vậy. Nếu Sở Chiêu Dương không gây chuyện, Ngôn Minh Bá tự tin có thể kéo dài thêm một thời gian nữa để tìm cách cứu vãn. Có lẽ Ngôn gia sẽ tổn thất nặng, nhưng tuyệt đối không bi thảm như bây giờ. Trong một đêm, Ngôn gia như cả ngọn núi sụp đổ, không thể cứu vãn.

“Không đến thăm ông, không yên ổn.” Sở Chiêu Dương nhếch miệng.

Sau khi Cố Niệm rời đi, Sở Chiêu Dương giống như lại trở về thời gian trước kia, ít cười ít nói.

“Không biết, Sở tiên sinh đến đây làm gì? Có chỗ nào không yên ổn?” Ngôn Minh Bá bình tĩnh hỏi.

Bây giờ đã mất hết tất cả, cũng chẳng có gì phải lo lắng nữa.

“Biết vì sao tôi lại đối phó Ngôn gia không?” Sở Chiêu Dương ánh mắt đầy châm chọc nhìn Ngôn Minh Bá.

Ngôn Minh Bá giật mình, trên mặt cũng không giấu được sự kinh ngạc: “Không phải vì chuyện của Ngôn Luật sao?”

Nghe ý tứ trong câu nói này của Sở Chiêu Dương, không lẽ không phải sao?

Sở Chiêu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Chuyện của Ngôn Luật, tôi còn chưa để mắt tới.”

Lúc này, Ngôn Minh Bá càng kinh ngạc hơn: “Vậy thì vì sao chứ?”

“Là vì Ngôn Sơ Vi.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói.

Ngôn Minh Bá nghe đến hồ đồ, chuyện này có gì liên quan gì đến Ngôn Sơ Vi chứ? Ông biết rõ Ngôn Sơ Vi luôn rất thích Sở Chiêu Dương. Nhưng nếu chỉ là vì chuyện này mà đối phó với họ, có vẻ chuyện bé xé to quá rồi!

Sở Chiêu Dương cũng chẳng ngại nói rõ ràng hơn một chút cho ông: “Cô ta đi gây chuyện khắp nơi, trong cục cảnh sát tìm cách gây chuyện với Cố Niệm nên tôi muốn dạy dỗ cô ấy một chút. Tôi đã bắt đầu điều tra Ngôn gia các người từ lâu. Vốn dĩ tôi cũng chỉ định giáo huấn một chút, không ngờ rằng thật sự khiến gia đình các người rơi vào nước này.” Sở Chiêu Dương bĩu môi, ngón tay thon dài gõ gõ mấy cái trên mặt bàn.