Còn nữa, quan hệ giữa Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng từ lúc nào đã thân thiết như vậy chứ? Gọi là Đồng Đồng luôn rồi!
“Đây là do tôi đánh!” Phó Dẫn Tu nói xong, sau đó liền chuyển hướng sang Phương Thiên An, “Bà có thể nói chuyện cho rõ ràng được không? Con gái bà muốn hại chị gái mình, nhìn thấy tôi liền muốn bám lấy, đừng tưởng thứ rác rưởi nào cũng có thể đứng trước mặt tôi. Là tôi tát cô ta một bạt tai, làm cô ta ngã ra đất. Bà cũng hay thật, cố gắng bao che cho cô con gái hèn hạ vô sỉ của mình, cùng cô ta hãm hại cháu gái mình.”
Phương Thiên An tức giận run cầm cập, “Cậu… Cậu...”
“Giám đốc… Phó...” Cuối cùng Minh Tịnh Sơn cũng lên tiếng.
Minh Tư Liên sững sờ, giám đốc Phó?
“Phó Dẫn Tu!” Minh Ngữ Tiền vội vã sải bước chạy đến, nghiến răng nghiến lợi gọi, “Lại xảy ra chuyện gì vậy?”
Điều khiến người khác kinh ngạc là theo sau Minh Ngữ Tiền lại là Nghê Nhã Lâm.
Hai người này sao lại đi cùng nhau chứ?
Minh Ngữ Đồng ngờ vực nhìn sang Minh Ngữ Tiền, từ lúc biết chuyện Tưởng Lộ Liêm và Nghê Nhã Lâm đang đến với nhau, Minh Ngữ Tiền cũng bắt đầu khinh thường Nghê Nhã Lâm. Trong mắt cậu, Tưởng Lộ Liêm vốn không phải hạng tốt lành gì. Người ở cùng với Tưởng Lộ Liêm, nếu không phải cá mè một lứa, thì cũng là kẻ mù. Minh Ngữ Tiền không ngờ rằng lúc này chị của mình còn có tâm tư để nghĩ mấy chuyện này.
Minh Tư Liên cứng đờ ra.
Anh ta chính là Phó Dẫn Tu?
Sao không ai nói cho cô ta biết chứ!
Vừa rồi cô ta đã nói những gì?
Minh Tư Liên thật hi vọng bây giờ bản thân bị đánh ngất đi, sẽ có thể không cần đối mặt với những chuyện tiếp theo nữa.
Vừa nghĩ đến vừa rồi cô ta còn ở trước mặt Phó Dẫn Tu, nói những lời gây chia rẽ đó, liền cảm thấy bản thân muốn chết đi cho xong.
Chẳng trách vừa rồi biểu cảm của Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng lại kỳ quái như vậy, hai người họ chắc đều đang chê cười cô ta!
“Tôi có thể chứng minh chị Minh vốn chưa từng chạm đến Minh Tư Liên, hơn nữa chuyện hãm hại chị Minh chính là do Minh Tư Liên làm.” Nghê Nhã Lâm lên tiếng.
Chu Thái Lâm vội bước đến, thân mật gọi: “Cô Nghê.”
Nghê Nhã Lâm nhận ra Chu Thái Lâm, liền mỉm cười gọi: “Minh phu nhân.”
Bây giờ Chu Thái Lâm cũng không còn tâm trí khách sáo với cô ta, vội hỏi: “Cô biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phương Thiên An cũng vội bước sang, “Cô có thể chứng minh? Cô làm sao chứng minh?”
Chu Thái Lâm vội kéo Nghê Nhã Lâm che chở sau lưng mình, “Em dâu, từ từ nghe cô Nghê nói đã.”
Ánh mắt Phương Thiên An chợt thay đổi, Minh Tịnh Thủy trầm mặt bước đến, kéo Phương Thiên An trở về.
Chu Thái Lâm hòa nhã nói với Nghê Nhã Lâm: “Cô Nghê, cô nói đi.”
Nghê Nhã Lâm trầm mặc một lúc rồi nói: “Trước khi Minh Tư Liên đến đây, tôi từng đến tìm chị Minh, muốn giải thích với chị ấy tin đồn liên quan đến chị ấy không phải do tôi tung ra. Bây giờ thân phận của tôi cũng khá khó xử, có thể sẽ bị hiểu lầm vì mối quan hệ của Tưởng Lộ Liêm nên mới hãm hại chị Minh.”
Phó Dẫn Tu hài lòng nhìn sang Nghê Nhã Lâm, xem như cô ta có mắt nhìn người.
Minh Tư Liên lúc này đã không thể làm người câm nữa, Nghê Nhã Lâm cũng đã chạy đến làm chứng rồi. Chỉ có điều cô ta không hiểu, Nghê Nhã Lâm không hận Minh Ngữ Đồng cũng thôi đi, lúc này còn chạy đến làm chứng cho Minh Ngữ Đồng.
Giúp tình địch của mình, rốt cuộc cô ta nghĩ gì chứ?
Thật không nhìn ra, Nghê Nhã Lâm lại có tấm lòng thánh mẫu như vậy!
“Thế nên chị ấy đã nói với cô là do tôi làm sao?” Minh Tư Liên nâng mặt, tức giận hỏi.
“Chị, em là em gái của chị, một người ngoài chị cũng tin, sao lại không tin em chứ?”
Nghê Nhã Lâm không chút khách khí trừng mắt nhìn cô ta, “Vì tôi không khéo diễn như cô! Hai bên có thêm một chút chân thành, bớt đi một chút giả dối, không được sao?”
Nghê Nhã Lâm vốn không che đậy sự xem thường của mình dành cho Minh Tư Liên, “Đã lúc nào rồi, cô còn giả vờ, tôi đã nghe cả rồi.”
“Cái gì?” Minh Tư Liên không dám tin nhìn cô ta, vô thức hỏi ngược lại.
Nghê Nhã Lâm không nhìn cô ta nữa, khách khí nói với Chu Thái Lâm: “Bác gái, sau khi cháu giải thích rõ với chị Minh, vốn đã định rời đi, nhưng lại nhớ ra còn vài câu phải nói với chị ấy nên đã quay trở lại, nhưng không ngờ lúc đó, Minh Tư Liên đã đến tìm chị Minh rồi.”