Nghe thấy Minh Ngữ Đồng nói từ “cả nhà”, Minh Tịnh Thủy cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
“Nhưng không ngờ Tư Liên lại muốn ra tay với cháu, uy hiếp bắt cháu đưa hợp đồng này ra.”
Muốn bịa chuyện chứ gì, ai chẳng biết chứ? Không phải Minh Tư Liên muốn chơi trò vô sỉ với cô sao? Hôm nay cô sẽ cho Minh Tư Liên mở rộng tầm mắt, cái gì mới gọi là vô sỉ.
“Em ấy còn nói cho dù cháu đưa bản hợp đồng cho chú thím xem, hai người cũng không làm gì em ấy. Vì chú thím làm thất lạc em ấy, trong lòng luôn áy náy. Cho dù trừng phạt thì cũng chỉ nói miệng thôi. Lần trước em ấy hãm hại cháu, bây giờ không phải vẫn rất tốt sao? Em ấy nói cháu chỉ là cháu gái, sao có thể quan trọng bằng con gái ruột được?”
Thấy biểu cảm của Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An, cô biết họ sớm đã biết chuyện này là do Minh Tư Liên làm rồi. Nhưng họ lại chẳng nói gì, vẫn luôn bênh vực Minh Tư Liên. Nếu họ đến xin lỗi cô, cô cũng sẽ không ở đây nói lời trách cứ họ, cố ý nói những lời này.
Sắc mặt của Minh Tịnh Thủy đã rất khó coi, Phương Thiên An cũng lúng túng không dám nhìn Minh Ngữ Đồng.
Minh Tư Liên lúc này thật sự đã hoàn toàn ngây ra. Chưa từng thấy ai nói dối không chớp mắt như thế! Cô ta vốn chưa từng nói mấy lời này!
“Đây đều là do chị ta bịa ra!” Minh Tư Liên tức giận thở không ra hơi, “Con không hề nói mấy lời đó với chị ta!”
Nhưng lúc này Phương Thiên An và Minh Tịnh Thủy không để ý đến những lời đó của cô ta. Vì những lời của Minh Ngữ Đồng rõ ràng có ý nói bọn họ vì bao che con gái của mình mà chẳng thèm quan tâm đến những chuyện khác, cũng không quan tâm đến những người thân khác.
Phó Dẫn Tu: “...”
Trước đây sao anh không nhận ra, kỹ năng diễn xuất của Đồng Đồng nhà anh lại tốt như vậy chứ?
Ừm, quả không hổ là Đồng Đồng nhà anh, cái gì cũng lợi hại như vậy!
“Chị nói bậy! Chị nói bậy!” Minh Tư Liên tức giận nói.
“Chuyện này… Bây giờ nói mấy chuyện này không thích hợp, chúng ta trở về từ từ nói đi.” Minh Tịnh Thủy nói.
Phó Dẫn Tu hừ lạnh một tiếng, “Chuyện của các người, mặc kệ các ngươi trở về từ từ tính thế nào, nhưng chuyện của tôi, cô ta nhất định phải giải quyết rõ ràng! Thứ không biết liêm sỉ như vậy, thấy đàn ông liền nhào đến quyến rũ, lại còn dám mạo phạm tôi! Có phải cô nghiện việc cướp người đàn ông của chị mình hay không?”
Phương Thiên An giật mình, câu này thật quá đáng, sao có thể nói Minh Tư Liên như thế chứ!
“Tôi không có!” Minh Tư Liên bị Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng vu oan, quả thật có trăm nghìn cái miệng cũng không biện bạch được.
“Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?” Minh Tịnh Sơn và Chu Thái Lâm cũng vội vã chạy đến, thấy Minh Tư Liên bị đánh mặt đỏ bừng lên thì cũng giật mình.
Minh Tịnh Thủy vừa định lên tiếng giải thích, đã bị Phương Thiên An ngăn lại.
“Hai chị em chúng có chút hiểu lầm thôi. Ngữ Đồng hiểu lầm chuyện của nó bị Tư Liên nói ra ngoài, chuyện này cũng chưa rõ ràng, chúng ta trở về từ từ làm rõ là được.”
Chỉ một câu nói của Phương Thiên An đã đưa Minh Ngữ Đồng vào thế yếu.
Minh Tịnh Thủy kinh ngạc nhìn Phương Thiên An, lúc ở nhà, bà ấy không phải nói như thế. Lúc đó bà ấy nói, nếu đúng thật là do Minh Tư Liên, bà ấy sẽ đích thân đưa Minh Tư Liên đến xin lỗi Minh Ngữ Đồng. Nhưng bây giờ bà ấy lại đang giúp Minh Tư Liên chối bỏ trách nhiệm, hoàn toàn đưa cô ta ra hỏi chuyện này.
Trong mắt Minh Ngữ Đồng lộ vẻ thất vọng, cô luôn cảm thấy người thím này của mình là một người sáng suốt. Nhưng không ngờ bà ta cũng như vậy, vì Minh Tư Liên là con gái của mình, liền dốc toàn sức bao che.
Chu Thái Lâm liền nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Con gái của tôi, tôi hiểu, nó sẽ không hại người, lúc chưa có chứng cứ rõ ràng cũng sẽ không vu oan người khác.”
Chu Thái Lâm nhìn chằm chằm vào Minh Tư Liên. Ý tứ rất rõ ràng, nếu Minh Ngữ Đồng khẳng định nói là do cô ta làm, vậy chắc chắn là do cô ta làm, tuyệt đối không tồn tại cách nói hiểu lầm này
Huống hồ Minh Tư Liên còn có tiền án.
“Chị dâu, câu này của chị là có ý gì?” Phương Thiên An bảo vệ Minh Tư Liên, “Chị nhìn vết thương của Tư Liên đi, bất luận có phải hiểu lầm hay không, cũng không thể đánh người như vậy chứ!”
Minh Tư Liên khóc sướt mướt, vô cùng tội nghiệp đưa gương mặt sang cho Minh Tịnh Sơn và Chu Thái Lâm xem.
“Thật sự không phải do con làm, sao chị không tin con chứ? Vừa đến đã đánh con? Cả cơ hội để con giải thích cũng không có.” Minh Tư Liên khóc lóc nói
“Đồng Đồng đánh cô lúc nào chứ? Cô ấy yếu đuối như vậy, có thể đánh cô thành ra thế này sao?” Phó Dẫn Tu nói.
Minh Ngữ Đồng ở bên cạnh sờ sờ mũi, anh có thể nói chuyện đàng hoàng không?
Đến cả Minh Tịnh Sơn và Chu Thái Lâm cũng không cách nào thừa nhận con gái yêu quý của họ yếu đuối.