Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 177: “trận chiến không c n sức!”

Nghe nàng nói vậy, tim Bách Lý Kinh Hồng như mềm nhũn, ánh mắt nhìn nàng cũng dịu hơn nhiều, nhưng vì tính cách vốn có của mình, nên hắn cũng không nói được cấu gì.

Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn nghe vậy, trong lòng chua chát khó nói thành lời, chỉ cảm thấy toàn thân không có tế bào nào thoải1mái cả!

Tào phu nhân đã bất tỉnh nhân sự, còn Tào Nguyệt Ảnh thì ngã đến nát xương rồi, không còn chút sinh khí nào nữa. Tào Ly Mã thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái, sai người mau chóng xuống lôi xác về mai táng.

Sau chuyện ồn ào này, lại thêm chuyện đêm qua Vương Tướng quân bất cẩn bị cảm8lạnh, nên tiệc mừng công cũng chỉ có thể hủy bỏ. Mộ Dung Thiên Thu hạ chỉ ban tiền trợ cấp cho gia đình của tất cả các chiến sĩ hy sinh trên chiến trường, rồi thưởng cho những chiến sĩ còn sống, lập công lớn vv... sau đó hạ lệnh về triều.

Đội nghi lễ của đế vương chậm rãi rời khỏi Ngọc môn2quan, Nam Cung Cẩm, Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn vẫn cười ngựa đi phía trước. Trời đồng giá rét, lại có gió lạnh thổi vù vù qua, Nam Cung Cẩm không khỏi hắt xì hơi liên tục.

Mộ Dung Thiên Thu nhìn theo bóng của y, vốn định gọi y cũng lên xe ngựa ngồi với mình, cuối cùng lại vì mình4đã quyết định sẽ làm mặt lạnh tên tiểu tử kia đi cho biết mặt, nên đành phải là đi coi như không thấy!

Bách Lý Kinh Hồng lại đưa tay ra, kéo nàng vào lòng, sau đó cởi áo choàng sau lưng mình xuống, quấn chặt vào cho nàng, không nói không rằng thức ngựa đi tiếp, khiến Mộ Dung Thiên Thu tức đến nghiến răng nghiến lợi!

Nam Cung Cẩm cũng rất thoải mái hưởng thụ sự đãi ngộ cao cấp này, còn về cơ bản, nàng cũng đã quá quen với cái tính tình ngậm hột thị của tên này rồi. Đàn ông ấy mà, nói lắm làm gì đâu, hành động nhiều mới là minh chứng tốt nhất.

Trời thì lạnh thật, nhưng lòng người ấm áp lắm.

Sau khi đi nhiều ngày, thời tiết cũng dần dần chuyển sang trời quang mây tạnh. Nam Cung Cẩm ngáp dài một cái rồi vặn vẹo người một cách rất bất nhã, hỏi: “Đến đâu rồi?”

“Đến Nhạc Dương rồi!” Lãnh Tử Hàn đi bên cạnh cười trả lời.

Nhạc Dương à? Nam Cung Cẩm khẽ nheo mắt lại, chợt cảm thấy địa danh này nghe quen quen, Nhạc Dương... “Phía trước là nơi nào?”

“Trước mặt là Thường Châu!” Lãnh Tử Hàn hơi khó hiểu, tự dưng nàng hỏi chuyện này làm gì? Nhớ lại tấm bản đồ mình đã xem, Nam Cung Cẩm cứ cảm thấy trí nhớ của mình hẳn không sai mới đúng chứ! “Vậy, có phải Dương Châu ở ngay cạnh đây không?”

“Đúng thế, Dương Châu ở phía Tây, nhưng đường về kinh thành của chúng ta không cần phải qua Dương Châu. Tiểu Cẩm muốn đi Dương Châu chơi à? Ở nơi đó, liễu xanh rủ thành rèm, thực sự là một nơi rất tuyệt. Nhưng mà, chờ đến hè tới đó chơi mới thích, chứ mùa đông cây cối khô cằn trụi lá cả, không có cảnh gì đẹp đấu” Lãnh Tử Hàn vui vẻ giải thích.

Dương Châu là nơi mà Nam Cung Cẩm nhất định phải tới. Lần này đã đến đây rồi, nàng không thể bỏ lỡ được, vì nàng đã hứa với một người, sẽ đưa cô ấy về nhà.

Nàng chui ra khỏi lòng Bách Lý Kinh Hồng, sau đó quay về ngựa của mình, quay đầu ngựa chạy thẳng về trước xe ngựa của Mộ Dung Thiên Thu, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có chút việc riêng cần giải quyết, muốn xin phép rời khỏi đội hình mấy ngày, không quá ba ngày, thần sẽ đuổi kịp Hoàng thượng!”

Nếu theo như bình thường Mộ Dung Thiên Thu đối xử với nàng tốt như vậy, thì chút thỉnh cầu nho nhỏ này hẳn là hắn ta sẽ đáp ứng ngay. Nhưng lần này rõ ràng nằm ngoài dự liệu của nàng, người trong xe ngựa trầm ngâm một lúc lâu, sau đó giọng nói âm | vang lên: “Yến khanh, trách nhiệm của khanh là bảo vệ trẫm, sao có thể tự ý rời khỏi đây được?

Giọng nói vẫn âm u tàn độc như cũ, còn mang thêm cả chút lạnh nhạt. Hắn ta đã quyết định, nhất định phải là bé con này đi một thời gian mới được!

Nụ cười tươi tắn trên mặt Nam Cung Cẩm lập tức cứng lại, cơn giận như lướt qua trong đôi mắt phượng. Nàng cũng có thể chờ qua thời gian này rồi chủ động quay lại đây một chuyến. Nhưng giờ đã đi tới tận đây rồi mà nàng còn không tới được, thì thực sự không cam lòng! Có điều, tên đoạn tụ chết tiệt này nói như vậy rồi, nàng cũng không thể phản bác được, đành cắn răng nói: “Thần tuần chỉ!”

Nói rồi nàng quay ngựa đi thẳng về phía trước, đầu cũng không thèm quay lại, hiển nhiên là đã vô cùng tức giận.

Nhìn y giận dữ như vậy, trong lòng Mộ Dung Thiên Thu lại thấy cực kỳ sảng khoái! Đúng là trẫm không trách tội khanh, nhưng khanh dám chơi quá lớn như vậy, trẫm có thể không tức sao? Cũng phải khiến cho khanh tẩm túc vài lần trăm mới cam lòng được!

Thấy sắc mặt của Nam Cung Cẩm sa sầm xuống, Bách Lý Kinh Hồng mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì, thì Lãnh Tử Hàn miệng như tép nhảy kia đã nói trước: “Tiểu Cẩm, sao thế?”

“Ta muốn đi Dương Châu một chuyến, nhưng Hoàng thượng không đồng ý!” Bực thật, chỉ muốn lén lút trốn đi một chuyến cho xong! Ý, phải rồi, trốn đi cũng được mà!

“Dương Châu cách kinh thành cũng không xa lắm, sau này có cơ hội lại đi sau cũng được mà!” Lãnh Tử Hàn cũng có thể hiểu được suy tính của Mộ Dung Thiên Thu, dù sao cũng đã rời triều khá lâu rồi, thực sự không tiện du ngoạn khắp nơi nữa.

Đôi mắt nhuộm màu của Bách Lý Kinh Hồng thoáng lóe lên như có điều suy tư.

Đến đêm, đoàn người đã đến dịch trạm, tất cả đều tự về phòng nghỉ ngơi. Mộ Dung Thiên Thu dựa trên giường, thuận miệng hỏi nội thị giám: “Ngươi nghĩ... hôm nay trẫm không đáp ứng yêu cầu của bé con kia, là đúng hay là sai?”

Bình thường nuông chiều y như vậy, hôm nay lại không đáp ứng y, hẳn là y sẽ thấy chênh lệch, sẽ càng oán hận mình hơn nhỉ!

Mặt nội thị giám đầy vẻ tức giận, nói với vẻ khinh thường: “Hoàng thượng, gần đây rõ ràng Thừa tướng đại nhân ỷ vào việc được ngài sủng ái mà coi trời bằng vung, cũng phải dạy dỗ chứ ạ!” Tuy đã hạ lệnh không được nói chuyện của Hoàng thượng và Vương Tướng quân ra ngoài, nhưng ở Ngọc môn quan kia, không có một tướng sĩ nào là không biết! Lúc họ rời khỏi đó, mấy người kia nhìn xe ngựa của Hoàng thượng bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ khiến một kẻ làm thái giám như gã đây đến tận bây giờ vẫn thấy khó ở!

Nghe gã nói vậy, ánh mắt vốn do dự của Mộ Dung Thiên Thu chớp mắt liền bình thản lại. Đúng thế, thực sự cần phải dạy cho bé con kia một bài học mới được!

Dịch trạm ồn ào một lúc, sau đó dần dần chìm vào màn đêm tĩnh lặng. Bốn phía tối đen như mực, xòe tay không nhìn thấy nổi năm ngón, mà vốn đã đến lúc mọi người đều nên chìm trong giấc ngủ, thì Nam Cung Cẩm lại trằn trọc trở mình trên giường, không ngủ được. Bách Lý Kinh Hồng nằm yên tĩnh phía bên trong, không động đậy, cứ như đã ngủ say rồi vậy.

Lãnh Tử Hàn nói đúng, sau này nàng vẫn còn có rất nhiều cơ hội để quay lại. Nhưng lần này nàng đã đến đây rồi, thực sự không cam lòng! Nếu bây giờ lén trốn đi, sau này chắc chắn tên Mộ Dung đoạn tụ sẽ lại gây chuyện với mình, tám mươi phần trăm là bị trừ lương, mà đã bị trừ lương thì nàng càng không cam lòng!

Đột nhiên đầu nàng lóe sáng, chợt nhớ tới Phong biết cải trang kia! Nếu mình đi, nhờ tiểu tử kia cải trang thành mình không phải là ổn rồi sao? Mắt nàng sáng rực lên, hí hửng quay người, chọc chọc cánh tay người bên cạnh.

Vừa chọc một cái, hắn chợt xoay người đè nửa người lên trên người nàng, gục đầu vào hôm cổ của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Nói đi” Hơi thở ấm áp khe khẽ phả vào vành tai Nam Cung Cẩm, vô cùng mờ ám.

Do đó, đang yên đang lành, một cô nàng nào đó khẽ ửng hồng, nhưng nàng lại nhanh chóng đè ép nó xuống, nói đầy vẻ nịnh nọt: “Tình yêu à, chàng có thể cho ta mượn Phong để dùng chút không?”

“Ta không thể thỏa mãn năng sao?” Đôi mắt xám bạc khẽ nhíu lại, lãnh đạm nhìn lướt qua khuôn mặt xinh xắn của nàng, vẻ mặt thờ ơ lại khiến cho người ta nhận ra được hắn có chút gì đó không vui,

Một vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy Nam Cung Cẩm! Sao cái tên này luôn liên tưởng đến mấy vấn đề háo sắc vậy?! “Không phải, ý ta là muốn để hắn ta... Ưm, chàng làm gì thế?”

Người nào đó bắt đầu vô sỉ rúc đầu vào ngực nàng, đôi tay đã bắt đầu di chuyển loạn lên trên người nàng, động tác và hành vi vô cùng bỉ ổi, nhưng giọng nói thanh thoát kia lại thành khiết xuất trần hơn cả tuyết liên trên trời: “Ta biết nàng muốn gì, muốn mượn Phong cũng được thôi, nhưng ta muốn lấy lãi.”

Nói rồi ngón tay trắng nõn thon thả đã trượt vào vạt áo của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.

Nam Cung Cẩm lập tức hiểu ngay, từ đầu tên này cũng đã biết rõ mình có ý gì rồi, nhưng vẫn im re giả vờ ngủ cho nàng nghĩ đến cái mà nàng tự cho là diệu kể ấy, sau đó quay sang nhờ vả hắn, hắn lại chớp thời cơ để đưa ra điều kiện của hắn!

Nam Cung Cẩm nổi giận! Một tay đẩy con bạch tuộc trên người xuống, rồi lật người đè lên: “Được thôi, nhưng hôm nay ông đây phải ở bên trên!”

Tư thế thay đổi đột ngột khiến hắn hơi kinh ngạc, nhưng nghe câu tiếp theo của nàng, đôi mắt sáng như sao bỗng hiện lên vẻ hứng thú, cực kỳ phối hợp, chủ động cởi áo ra. Dáng vẻ đó thật chẳng khác nào tiểu thụ vạn năm, rất dễ khơi dậy dục vọng muốn chà đạp của người khác.

Quần áo hé mở, lồng ngực như ngọc trắng hiện ra trước mắt nàng, mùi hương tuyết liền nhàn nhạt bay ra khiến cho tâm trí người ta thanh thản hẳn. Sắc đẹp trước mắt còn có mùi hương vô cùng quyến rũ bay tới, Nam Cung Cẩm bền cười một tiếng đẩy bỉ ổi, nói ra một câu đậm chất đàn ông: “Đúng là một tên yêu tinh, hôm nay bà đây sẽ thỏa mãn chàng!”

Nghe nàng nói vậy, một vạch đen chảy dài sau gáy Bách Lý Kinh Hồng, cơ mặt cũng giật giật lên vài cái rất nhanh.

Nam Cung Cẩm đã bắt đầu cúi đầu cắn cắn gặm gặm trên người hắn, bàn tay hư hỏng cởi hết quần áo của hai người ra. Ngọn lửa dục vọng trong lòng Bách Lý Kinh Hồng cũng đã bị nhóm lên, rất muốn lật người đè nàng xuống, biến bị động thành chủ động. Nhưng hắn không muốn làm mất hứng của nàng, nên đành phải nhẫn nhịn dục vọng ở bụng dưới, chờ nàng tiến công từng bước từng bước một.

Cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phượng quyến rũ và xinh đẹp hơn bao giờ hết, nàng khẽ mỉm cười hỏi: “Mỹ nhân, đã chuẩn bị xong chưa?”

Thấy nàng nói cả lời thoại kiểu này, Bách Lý Kinh Hồng chợt thấy hơi buồn cười, nhưng vì bản chất vốn có, nên hắn vẫn không cười thành tiếng. Nét mặt hắn vẫn rất thản nhiên, nhưng đáy mắt lại cố làm ra vẻ kinh hoảng, giọng nói trong trẻo dường như cũng hơi sợ hãi: “Chuẩn... chuẩn bị xong rồi.”

Dáng vẻ của hắn không khác gì một cô gái trong trắng chưa làm chuyện ấy bao giờ, sự phối hợp của hắn cũng khiến tâm trạng của Nam Cung Cẩm vui vẻ hẳn lên, cúi đầu cắn mạnh vào mối hắn một cái, cũng cùng lúc đó, hai cơ thể hòa vào làm một.

Cảm giác hư vinh của Nam Cung Cẩm như được thỏa mãn triệt để, nàng cười tủm tỉm nói: “Nếu sau này đều dùng hình thức này thì cũng khá tuyệt đấy chứ!” Đúng là rất tuyệt, hoàn toàn có thể thỏa mãn dục vọng khống chế như một vị nữ vương trong lòng nàng.

Người nằm bên dưới nàng khẽ cong khóe môi mỏng lên không đáp gì, nhìn rất thần bí, cũng như đang chờ gì đó, mà Nam Cung Cẩm lại đang chìm trong cảm giác đắc ý, không chú ý đến nét mặt của hắn.

Một khắc sau...

Nam Cung Cẩm nhíu mày hỏi: “Vẫn chưa đủ à?”

Người bên dưới không nói câu nào, chỉ thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ ấm ức như đang oán trách sự bất lực của nàng. Ánh mắt vô sỉ này khiến sự tự tôn muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ của Nam Cung Cẩm bị đả kích nặng nề. Nàng cắn răng tiếp tục cố gắng không ngừng nghỉ.

Nửa canh giờ sau...

Nàng nghẹn ngào thổn thức nói: “Không phải chứ?!” Chuyện này không khoa học chút nào!

Người bên dưới vẫn không nói lời nào, sợ hãi nhìn nàng như rất đáng thương, chơi trò yếu đuối.

Dáng vẻ tiểu thụ vạn năm này lại kích thích nhân tố giống đực trên người Nam Cung Cẩm, thế là, một hồi vận động kịch liệt lại tiếp tục kéo dài.

Sau một canh giờ, khí chất bá vương trên người Nam Cung Cẩm đã hoàn toàn biến mất, hai người nhìn nhau một lúc lâu không nói câu gì! Cuối cùng, nàng cắm đầu xuống, chán nản gục vào lồng ngực của hắn: “Bà đây mệt rồi! Chàng tự làm đi!”

Thế là, trong đôi mắt sáng như sao của người nào đó chỉ chờ lật người vùng lên ấy bỗng hiện lên nụ cười. Ở dưới giường có thể để nàng làm chủ, trên giường làm sao có thể cũng ném đi quyền làm chủ được chứ? Hắn lật người lên, bắt đầu trận đánh trường kỳ!

Nam Cung Cẩm mơ màng nhìn lên đỉnh giường, trong mắt ngân ngấn lệ. Hôm nay, coi như nàng đã hiểu rõ, đây là một hạng mục công việc cần đến kỹ thuật, cũng là một hạng mục rất tốn thể lực. Muốn ở bên trên, không chỉ cần có sức chiến đấu về tinh thần, mà nhất định phải có cả sức chiến đấu về thể xác nữa!

Ván giường kẽo cà kẽo kẹt, hơn một canh giờ sau, Nam Cung Cẩm gầm lên một tiếng: “Mẹ kiếp, nhẹ chút cho ông nhờ!”

Trời dần sáng, Nam Cung Cẩm đã mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi, nhưng tâm trạng của người nào đó ăn uống no say lại tốt đến lạ thường, khiến cho thần thái toàn thân đều rạng rỡ hẳn.

Hắn chậm rãi mặc quần áo cho nàng, còn Nam Cung Cẩm thì lim dim mắt, nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ lên án, vì sao nàng buồn ngủ như vậy mà tên này lại tỉnh táo thế cơ chứ?

Giọng nói cao ngạo lạnh lùng của hắn như mang nụ cười: “Trời còn chưa sáng, bây giờ trốn đi là thời cơ tốt nhất. Phong đã chuẩn bị thay thế nàng xong xuôi cả rồi.”

Nam Cung Cẩm giận đến mức còn không có sức mà mài răng! Nàng biết ngay mà, làm sao tự dưng hôm nay tên này lại tốt bụng đến mức trời chưa sáng đã ngừng chiến thế được. Nhưng giờ phải chạy đường dài mà hiện giờ nàng không còn chút sức lực nào cả, trừ muốn ngủ ra thì cũng chỉ muốn ngủ mà thôi, làm sao đi được? Hơn nữa, Phong đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chứng tỏ từ hôm qua tên này đã biết mình nghĩ gì, chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi chỉ chờ mình dùng tới cửa mà thôi!

Hắn cũng tốt tính không nói gì nhiều, sau khi giúp nàng mặc quần áo chỉnh tề xong, hắn lại thong thả tự mặc quần áo cho mình, toàn thân nhìn vô cùng thư thái, sảng khoái, thi thoảng có cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động vạt áo của hắn. Tư thái của hắn như cây tùng cây bách đón gió, vô cùng phong lưu điềm đạm, đặc biệt là khi so sánh với dáng vẻ hùng hổ như gấu của Nam Cung Cẩm lúc này!

Hắn ôm lấy nàng, lẻn ra ngoài nhanh như chớp, hạ nhân tuần tra dụi mắt một cái, nói: “Vừa rồi người có nhìn thấy một tia sáng trắng không?”

“Làm gì có, ngươi hoa mắt à? Làm gì có tia sáng trắng nào!” Một người khác khẽ quát.

Người kia gãi đầu gãi tai, nói: “Có lẽ là họa mắt thật!”

Bên ngoài thành Nhạc Dương, một con tuấn mã màu trắng lao nhanh vun vút, trên ngựa là hai người đàn ông mặc áo trắng, một trắng như tuyết, một trắng bạc như ánh trăng. Một người thì thanh lãnh, cao ngạo, vô cùng phong lưu. Một người thì tuấn nhã lại thanh tú, vô cùng yêu mị. Hai người đó, chính là Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm chứ không ai khác.

Bách Lý Kinh Hồng thúc ngựa rất nhanh, còn Nam Cung Cẩm thì thoải mái rúc vào lòng hắn ngủ bù. Đột nhiên, nàng chợt nghĩ tới một chuyện vô cùng nhức trứng, là hai người họ làm bao nhiêu lần như vậy, đều không sử dụng biện pháp tránh thai nào, sao đến giờ bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì?! Thôi được rồi, nàng thừa nhận, thực ra chính vì nhìn thấy Tiểu Kinh Lan, sau khi gặp thằng bé nhiều lần, trong lòng nàng mới thấy hâm mộ thèm thuồng mà thôi, chứ có con cũng rất phiền phức, không có mới tốt. Nhưng mà... lẽ nào một trong hai bọn họ có vấn đề gì sao? Vừa nghĩ tới điều này, Nam Cung Cẩm đã cảm thấy có chút khó chịu và lo lắng, nhưng nàng cũng không nói ra, mà chỉ giữ trong lòng thôi.

Hoa tuyết trắng xóa rơi từ trên không trung xuống, rơi xuống rèm mi dài cong vút của Nam Cung Cẩm, tan ra thành một lớp sương mù. Nỗi buồn bực trong lòng bỗng biến thành cảm giác ưu thương. Nàng chậm rãi đặt tay lên trên chiếc bình sứ cất trong ngực... Thiển Ức, tiểu thư đưa em về nhà đây...

Qua nửa ngày, cuối cùng hai người cũng tới được Dương Châu. Vừa vào thành, họ đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Chủ nhân! Công tử!”

Nam Cung Cẩm quay lại nhìn thấy ngay Linh Nhi, nàng khẽ mỉm cười hỏi: “Sao em cũng tới Dương Châu thế này?”

Linh Nhi lại quất ngựa đuổi kịp tới nơi rồi mới nhỏ giọng nói: “Công tử, ngài biết mà, Dương Châu là căn cứ của phần lớn thanh lâu của chúng ta. Hiện giờ bên này muốn cử hành giải đấu hoa khôi gì đó, Băng Tâm tỷ không yên tâm nên thuộc hạ mới tới đây!”

Nam Cung Cẩm khẽ gật đầu ra vẻ hiểu rồi, nhưng nàng cũng không có hứng thú gì với giải thi đấu hoa khối kia, chỉ lên tiếng căn dặn: “Vậy thì nhất định phải xử lý thật tốt, tuyệt đối đừng để thua nhà khác!”

“Chủ nhận yên tâm, Linh Nhi sẽ không để cho ngài mất thể diện!” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Linh Nhi khẽ nở nụ cười, nhìn cũng vô cùng mỹ lệ.

Nam Cung Cẩm nhìn nàng cười cười như vậy, liền trêu ghẹo: “Xem ra cũng phải tìm cho Linh Nhi nhà chúng ta một hồn sự tốt mới được!”

“Chủ nhân, ngài!” Linh Nhi ngại ngùng quay đầu đi không để ý tới nàng nữa khiến Nam Cung Cẩm lại bật cười to.

Dân chúng qua đường nhìn mấy người kia chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quặc, hai người đàn ông cười một con ngựa, một cô gái lại cưỡi một con ngựa khác, phía sau còn có cả đống tôi tớ cưỡi ngựa đi theo sau. Chẳng lẽ... đây là trò đồng tính mà gần đây rất thịnh hành ở Tây Võ sao?! Ôi trời ơi, mấy người họ vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa! Quá nhức mắt!

Nam Cung Cẩm cũng biết bọn họ rất bắt mắt nhưng cũng không để ý lắm, chỉ tung người xuống ngựa, bắt đầu hỏi đường.

Bách Lý Kinh Hồng cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng đi theo sau nàng, nhưng trong lòng thẩm tò mò không hiểu nàng muốn đến Dương Châu làm gì. Hắn vốn tưởng nàng muốn du ngoạn ngắm cảnh, nhưng giờ thì xem ra hoàn toàn không phải là mục đích đó.

Nhờ có người qua đường chỉ cho, cuối cùng nàng cũng tìm được mục đích. Đó là một bờ hồ, ven bờ được trồng một hàng liễu nhưng lá rủ xuống cũng không còn màu xanh biếc nữa. Giờ đã vào đông, đúng như Lãnh Tử Hàn nói, cỏ cây đều điêu linh héo

tàn.

Nam Cung Cẩm đứng bên hồ, không nói một lời, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, nghiêm trang.

Bách Lý Kinh Hồng đứng sau lưng nàng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường, nhưng không bước lên phía trước.

“Chàng biết đây là nơi nào không?” Đến đây rồi, Nam Cung Cẩm vốn cho rằng nàng sẽ bật khóc, nhưng mà... không hề, thậm chí còn chẳng có cảm giác cay mũi nữa.

Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.

Nàng móc một chiếc bình sứ trong ngực áo ra, chiếc bình sứ này, nàng đã mang theo một năm rồi. “Đây là quê hương của Thiên Úc. Cô ấy nói, nhà cô ấy ở Dương Châu Tây Võ, nơi mà liễu rủ xanh mặt hồ. Lúc ở Đông Lăng, chúng ta đã từng hẹn với nhau, chờ khi được xuất cung, chúng ta sẽ quay về ẩn cư ở quê hương của cô ấy, cùng tìm muội muội của cô ấy”

Nhưng cuối cùng, nàng chẳng làm được một điều nào cả. Nàng không thể bảo vệ được Thiên Ức, cũng không thể đưa cô ấy về nhà khi lá liễu rủ xanh mặt hổ, mà lại đưa tro cốt của cô ấy về khi trên mặt hồ đã kết một lớp băng mỏng điêu tàn. Thậm chí, nàng còn tự tay giết chết muội muội của cô ấy.

“Thiển Ức, hẳn là rất trách ta nhỉ?

Hẳn chậm rãi bước tới, lại vẫn đứng cách nàng khoảng một bước chân.

Hắn biết, đây là thế giới giữa hai chủ tớ nàng và Thiển Úc, hắn không vào được, cũng không thể can dự được, nhưng hắn nhất định phải đứng ở vị trí nàng dễ nhìn thấy, để nàng hiểu rõ rằng, bất luận ở đâu, nàng đều có hắn bên cạnh, ở ngay nơi mà nàng

có thể nhìn thấy.

“Nàng là người đầu tiên đối xử tốt với ta từ khi ta tới đây. Cũng là người đầu tiên đặt ta ở vị trí đầu tiên trong lòng. Nhưng, cuối cùng ta vẫn không thể bảo vệ được nàng, thậm chí, những gì ta có thể làm vì nàng, cũng chỉ là đưa nàng về nhà mà thôi.”

Tro cốt trong bình bị đổ ra tay nàng, một cơn gió nhẹ thoảng qua, chất bột màu trắng xám bay tung lên trong gió. Trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Cẩm như nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn đáng yêu kia của Thiển Ức chậm rãi hiện lên trên không trung...

“Thiển Úc..” Nàng đưa tay muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không bắt được gì cả.

“Thiển Ức, xin lỗi em!” Ngón tay nàng cắm chặt vào lòng bàn tay, hai mắt nhắm lại, môi cũng bị nàng cắn đến mất cả màu máu. Thiển Úc, xin lỗi em!

Bột màu trắng xám bay bay trên không trung, bến tại chợt vang lên một giọng nói, nhẹ nhàng, khe khẽ, mang theo vẻ linh động hoạt bát, đáng yêu: “Tiểu thư, Thiển Ức không trách ngài!”

Đôi mắt phượng chợt mở ra nhìn những hạt bụi rơi xuống lớp băng trên mặt hồ, sau đó, lớp bằng kia như gặp lửa, chậm rãi tan ra trong chớp mắt, tro cốt cũng chảy xuống theo nước hồ, còn một chút bột rơi trên cành liễu khổ, chỉ trong khoảnh khắc cành liễu bỗng nảy ra vài chổi lộc non.

Nam Cung Cẩm ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Cuối cùng, nàng không kìm được, túm lấy tay Bách Lý Kinh Hồng nhảy dựng lên: “Chàng có nghe thấy không? Thiền Ức nói, em ấy không trách ta, chàng có nghe thấy không?”

Trước giờ nàng không tin thần tiên quỷ quái gì cả, nhưng đến thời khắc này, nàng lại không thể không tin, trong thế giới rộng lớn bao la này, thật sự không thiếu những điều kỳ lạ. Nàng nghe thấy tiếng của Thiển Úc! Thực sự nghe thấy!!!

Bách Lý Kinh Hồng chỉ cười nhìn nàng. Thật ra, hắn không nghe thấy gì cả, nhưng cảnh tượng kỳ lạ trước mắt đã nói rõ, tiểu nha đầu trước kia vẫn luôn chăm sóc che chở cho Cẩm Nhi ở Đông Lăng thực sự không trách nàng. Hắn đưa tay ra, ôm người đang vô cùng vui vẻ đó vào lòng, ôm thật chặt lấy nàng: “Ừ, Thiển Ức hiển linh, cô ấy không trách nàng.”

Người qua lại không nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ kia, nhưng có người lại nhìn thấy cây liễu đâm chồi non liền chỉ vào cành cây kia, khó hỏi hỏi: “Kỳ lạ thật, sao giữa mùa đông mà cây liễu lại đâm chồi thế kia nhi?”

“Đó là vì Thiển Úc về!” Nam Cung Cẩm nói to, cũng không cần biết người ta nghe có hiểu hay không.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Bách Lý Kinh Hồng bước tới nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói. Tâm nguyện của Thiển Úc đã hoàn thành rồi, dù là sống hay chết, thì cuối cùng cô ấy cũng đã được quay về quê nhà mà cô ấy muốn về nhất. Quê nhà, thật ra không chỉ Thiển Úc, mà tất cả mọi người đều khao khát mà?! Cũng giống như hắn vậy, đến Tây Võ chỉ vì muốn đưa nàng về nhà mà thôi.