Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 176: Những kẻ mơ tưởng đến chàng, đều chỉ có một con đường chết!

Cầm lá thư đọc một lúc lâu, ngón tay đeo ban chỉ sờ sờ trên viền giấy, viên ngọc khảm trên ban chỉ phản xạ ra ánh sáng lấp lánh chói mắt mà yêu dị.1Hắn nở nụ cười lười biếng như một con mèo Ba Tư cao quý, cất lá thư trong tay đi, vui vẻ ngồi dậy: “Mặc đồ!” Nếu bé con đã nói ở bên nhau rồi,8thì giờ hắn ta phải qua đó ve vãn tán tỉnh y mới đúng chứ!

Nội thị giám sững sờ, nửa đêm nửa hôm rồi Hoàng thượng còn mặc để làm gì?! Dù trong lòng nghi2hoặc như vậy nhưng gã vẫn đi tới trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, giúp hắn mặc chiếc long bào màu đen thêu hình rồng bay lên, eo thắt đai hoa cẩm tú nhìn rất4chói mắt, không có thế nào là không bộc lộ sự tôn quý của bậc đế vương. “Ngươi nghĩ, trẫm có nên phong cho y thành hoàng phu không? Hay là để cho y tiếp tục làm Thừa tướng?”

Mộ Dung Thiên Thu đã không còn là tên nhóc con mới lớn nữa, nhưng không biết vì sao, lúc này hắn ta lại có cảm giác như thể mình sắp đi gặp người mình thương vậy, trong lòng mang theo vẻ hồi hộp, non nớt như thể mầm tình chớm nở, cứ như chỉ muốn dâng tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất ra trước mặt đối phương để giành được cảm tình của đối phương vậy.

Động tác của nội thị giám hơi khựng lại, đương nhiên biết rõ y mà Hoàng thượng nhắc đến đó là ai: “Vậy còn phải xem Thừa tướng có thích không đã ạ!” Gã cũng không ngốc đến mức nói mấy câu ngu xuẩn kiểu từ cổ chí kim không có Hoàng phu, Hoàng thượng không thể làm loạn cương thường gì gì đó, để làm cho Hoàng thượng mất vui. Đây là chuyện mà những vị giản quan nên bất chấp nguy hiểm bị chém bay đầu kia phải làm, không liên quan gì tới gã hết!

“Ngươi nói đúng lắm!” Làm Hoàng phụ hay làm Thừa tướng chẳng phải cũng là vì muốn bé con kia vui vẻ hay sao?

Mặc quần áo xong, hắn ta bước ra cửa, bước chân chợt khựng lại một chút. Chờ đã, Mộ Cẩn Thần phản bội Yến Kinh Hồng, tên tiểu tử đó lại lập tức quyết định ở bên mình. Nếu xét theo logic, thì dường như... mình chẳng khác gì phương án dự phòng ấy

nhỉ?

Thế nên Hoàng đế vốn rất vui vẻ, lúc này sắc mặt lại dần dần xệ xuống. Nếu là như vậy, thì hình như mình cũng chẳng có gì cần phải vui vẻ cả. Hắn xoay người, đột nhiên chẳng muốn đi nữa. Nhưng vừa nhấc chân lên, một suy nghĩ lại chợt xuất hiện, nếu mình không đi, người khác đi, thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?

Cuối cùng, vị Hoàng đế rối rắm một hồi lâu, sau rồi vẫn quyết định đi.

Trên đường đi, mọi người nhìn thấy hắn ta đều quỳ xuống hành lễ.

Biểu cảm trên mặt Mộ Dung Thiên Thu phải nói là vô cùng hớn hở đắc ý. Hắn ta chậm rãi bước tới ngoài viện của Nam Cung Cẩm, thấy trong phòng đã tắt hết đèn, tối thui, trong lòng thầm nghĩ chắc bé con kia đã ngủ rồi. Nội thị giám đang định gọi cửa, Mộ Dung Thiên Thu lại chợt đưa tay lên ngăn gã lại, sau đó nhẹ nhàng rón rén bước tới đẩy cửa ra.

Lúc này, Vương Tử Dịch đang ngủ say sưa trên giường, mấy ngày nay chinh chiến quá mệt mỏi, thường cứ phải đến nửa đêm mới được ngủ, vừa kịp đặt lưng xuống giường đã phải bật dậy, phòng ngự, xuất chính, khiến cho hắn vô cùng mệt mỏi, kiệt sức. Chiến sự vừa tạm ổn định, lại là gian phòng của Thừa tướng, trinh tiết được đảm bảo, nên hắn ngủ rất ngon lành. Ngay cả khi Mộ Dung Thiên Thu đẩy cửa ra rồi đóng cửa lại, hắn ta cũng hoàn toàn không cảm nhận được.

Cửa sổ trong phòng đóng kín mít, ánh trăng bên ngoài không lọt vào được, thế nên Mộ Dung Thiên Thu cũng không nhìn rõ mặt của người trên giường, chỉ nhìn thấy y nằm ngủ quay lưng về phía mình, trên người cũng đắp chăn gấm rất dầy.

Hắn ngừng lại một chút, rồi chậm rãi bước từng bước đến bên giường, môi cong lên nở nụ cười, tay tháo thắt lưng, cởi chiếc long bào vô cùng uy nghiêm khí phách của mình ra, trung y rơi xuống, lộ ra thân thể cường tráng khỏe mạnh. Sau đó, hắn vén chăn gấm ra, đè người lên trên...

Vương Tử Dịch đang ngủ say sưa, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình, hắn hơi khó chịu ngọ nguậy người, không ngờ lại càng kích thích dục vọng của người đang nằm bên trên người hắn. Sau khi động đậy, hắn lại không có cảm giác gì khác, nên lại ngủ tiếp một cách ngon lành.

Tay Mộ Dung Thiên Thu đặt lên trên bộ ngực phẳng lì của y, cơ thể mà hắn ta đang đè lên cũng cứng rắn y như hắn ta vậy. Hắn ta chợt cảm thấy trước kia mình nghi ngờ tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này là con gái thật nực cười biết bao nhiêu. Con gái cái gì chứ, rõ ràng là đàn ông mà!

Nghĩ rồi hắn ta đưa tay kéo mở vạt áo của người nằm dưới ra, hai tay sờ soạng du ngoạn trên người y. Mộ Dung Thiên Thu từng ngủ với vô số người phụ nữ, đương nhiên rất sành sỏi mấy thủ đoạn khiêu khích gợi tình. Sau khi du ngoạn trên người y, hắn ta nhanh chóng cảm nhận được điểm nhạy cảm của đối phương.

Vương Tử Dịch thì tưởng mình có một giấc mộng xuân, trong mơ đang có một cô gái dung mạo như tiên nga, dáng người như yêu nghiệt sà vào lòng hắn, sau đó không ngừng khiêu khích hắn khiến hắn vô cùng hưởng thụ, thế nên cũng không hề định tỉnh

lại.

Mộ Dung Thiên Thu sờ một lúc lại ngừng lại, sao hắn ta cứ cảm thấy có gì đó khác khác nhỉ? Ừm, thiếu mất gì đó! À phải rồi, là mùi hương nhàn nhạt trên người bé con kia. Nhưng dù sao đây cũng là giường của Nam Cung Cẩm, thế nên trên giường vẫn còn dính một chút mùi của Nam Cung Cẩm. Mùi hương trên giường và trên chọn nhanh chóng bay lọt vào mũi Mộ Dung Thiên Thu, cũng khiến hắn ta cảm thấy bình tĩnh lại. Hắn ta vùi đầu xuống, bắt đầu gặm cắn người nằm bên dưới mình.

Sau đó, động tác càng lúc càng mạnh bạo hơn. Cuối cùng Vương Tử Dịch cũng dần tỉnh lại... Hắn thoáng mơ màng nhìn lên đỉnh giường, trong đầu rất hỗn loạn, sau đó lại cảm thấy trên người mình có người khác! Hắn đưa tay ra sờ, lúc sở thấy làn da bóng loáng, cơ bắp rõ ràng đó, hắn chợt sững người. Đang định lên tiếng, hắn lại nghe Mộ Dung Thiên Thu cười nói: “Tỉnh rồi

à?

Các! Giọng nói này! Là Hoàng thượng! Hoàng thượng!!! Sao Hoàng thượng lại nằm trên người hắn?! Hắn đã trốn tới phòng Thừa tướng rồi, mà vẫn bị Hoàng thượng tìm thấy sao?! Ôi trời ơi!!! Ai đó nói cho hắn biết đi, giờ phải làm sao bây giờ? Lẽ nào Vương Tử Dịch hắn phải thất thân ở đây, rồi đường đường một đại Tướng quân phải biến thành nam sủng hay sao?!

Cũng cùng lúc này, Mộ Dung Thiên Thu hơi tách chân hắn ra, hai người cùng lên tiếng:

“Yến khanh, trẫm vào nhé!” Hắn ta cười tà, hỏi dò.

“Hoàng thượng, đừng màaaaa!” Tiếng kêu kinh hãi cao vút vang lên!

Cũng chính tiếng kêu này đã khiến Mộ Dung Thiên Thu đang chuẩn bị đâm vào lại phải dừng lại, da mặt như xuất hiện những vết nứt toác ra! Hắn ta phẫn nộ gầm lên: “Vương Tử Dịch, tại sao lại là ngươi?!”

Tại sao không phải là hắn?! Lẽ nào mục tiêu của Hoàng thượng không phải là mình sao?!

Cùng lúc này, bên ngoài gian phòng của họ đột nhiên cháy phừng phừng lên, vô số hạ nhân nhìn thấy vậy đều kinh hãi chạy vội tới: “Cháy rồi, dập lửa đi! Mau dập lửa đi!”

Vừa kêu, họ vừa thấy kỳ quái, vừa rồi hình như họ nghe thấy Vương Tướng quân kêu “đừng mà” rất thảm thiết! Lẽ nào họ nghe nhấm sao?

Vừa thấy nơi cháy là viện của Thừa tướng, mọi người đều hoảng cả lên! Thừa tướng là người mà Hoàng thượng vô cùng sủng ái, nếu xảy ra chuyện gì thì nguy to. Nghĩ vậy, họ vội vàng phi ầm ầm đến, giơ chân đạp tung cửa ra: “Thừa tướng, mau chạy đi!”

Lửa bốc ngập trời chiếu sáng cả căn phòng, mà lúc này Mộ Dung Thiên Thu mới thoát ra được khỏi cơn phẫn nộ và kinh hoàng vì phát hiện ra rằng, thì ra người mà hắn ta hôn một lúc lâu, sờ soạng một lúc lâu ấy, lại không phải là Yến Kinh Hồng !!! Hắn giơ chân đạp Vương Tử Dịch ra thật xa. Vương Tử Dịch đáng thương, nửa đêm nửa hôm đang ngủ ngon lành, tự dưng lại bị Hoàng thượng sàm sỡ, còn suýt nữa bị người ta cắm nát hoa cúc cũng đã đủ bị thương lắm rồi, cuối cùng lại còn bị đạp một cú bay ra khỏi giường nữa! Sao số hắn lại khổ thế này chứ, đã vậy đối phương lại là Hoàng thượng, nên dù hắn ta có đầy một bụng túc cũng chỉ có thể nín nhịn mà thôi!

Lúc này tâm trạng của Mộ Dung Thiên Thu vô cùng phẫn nộ! Chuyện này đã chứng tỏ điều gì? Chuyện này chứng tỏ rằng hắn ta bị người ta hãm hại! Hơn nữa, nhìn Vương Tử Dịch như thế này, rõ ràng là hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì xảy ra! Xem ra, chính hắn cũng bị người ta che mắt! Mà như vậy cũng nói rõ rằng cả hai người họ đều bị gài bẫy! Càng nát hơn là giờ còn có bao nhiêu người xông vào đây, nhìn rõ mồn một toàn bộ cảnh tượng này, e rằng đến sáng sớm ngày mai, cả thiên hạ đều sẽ biết hôm nay Mộ Dung Thiên Thu hắn ta cưỡng hiếp Vương Tử Dịch không thành!

Đám tùy tùng ngoài cửa sững người, quên cả đám cháy phừng phừng bên ngoài kia. Tất cả đều trợn trừng mắt ngây ra nhìn hai người đàn ông gần như trần truồng này. Nếu đã thế này, thì vừa rồi hẳn là họ không nghe nhẩm đúng không? Là Hoàng thượng muốn cưỡng hiếp Vương Tướng quân..., chậc, còn về chuyện hiện giờ Vương Tướng quân bị đạp xuống giường, cũng bị họ đơn phương lý giải thành... Vương Tướng quân thà chết không chịu theo, cuối cùng chọc giận Hoàng thượng, khiến bị đạp một cước bay xuống giường!

“Cút hết ra ngoài cho trẫm!” Mộ Dung Thiên Thu giận dữ quát ầm lên, sau đó bật dậy khoác quần áo lên. Mặc chỉnh tể rồi, hắn mới chạy ra ngoài cửa!

Vương Tử Dịch cũng cuống cuồng mặc quần áo phi thân ra ngoài!

Vụ hỏa hoạn ngoài cửa nhìn thì có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng trên thực tế chỉ là đốt đống cỏ khô lên, cũng chỉ thiếu vài khung cửa sổ, chứ không nguy hiểm gì lắm. Vụ hỏa hoạn này, rõ ràng là do có người muốn dẫn đám hạ nhân đến đây xem kịch mà thôi! Màn kịch này, hiển nhiên còn có sức thu hút hơn vụ Hoàng đế nhìn lén chúng tướng sĩ tắm rửa lần trước rất nhiều!

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Thiên Thu đã hoàn toàn xanh mét! Kể từ khi tên tiểu tử thối đó đến phòng mình diễn màn kịch bị đau khổ vì tình, đến chuyện đuổi Mộ Cẩn Thận ra khỏi phòng, rồi cuối cùng là bày tỏ với mình để dẫn dụ mình đến đây... chính là vì muốn khiến cho Mộ Dung Thiên Thu hắn ta rơi vào tình cảnh bị cả thiên hạ chê cười! Hắn ta không ngại bị đồn đại là cưỡng hiếp ai đó, nhưng nếu cải tin hắn ta cưỡng hiếp đại tướng biên cương của mình, lại còn là đại thần vừa có công đánh thắng trận, hơn nữa đối phương còn là đàn ông nữa mà bị truyền ra ngoài, thì cuối cùng danh tiếng của Mộ Dung Thiên Thu hắn ta sẽ chỉ là một đồng nát vụn mà thôi!

Mà Vương Tử Dịch đang ôm quần áo quấn quanh người kia cũng xanh mặt! Như vậy tức là chính Thừa tướng mà mình túm tay biết ơn cả nửa ngày đó mới là kẻ đã đưa mình vào bẫy, đây mình xuống hố lửa!

Cũng ngay khi hai người họ đều bốc lửa ngùn ngụt, oán khí ngập trời, thì kẻ đầu sỏ Yến Kinh Hồng lại tủm tỉm cười bước ra, bước chân chữ bát vô cùng bất nhã, sắc mặt lại lạnh đến khiến người! “Hoàng thượng, ngài có vừa lòng với món quà đáp lễ này của thần không?”

Thế là, cuối cùng Mộ Dung Thiên Thu cũng hiểu ra, người mà tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này giận nhất không phải là Mộ Cẩn Thần, mà là kẻ đã bày ra tất cả là mình đây! “Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm!”

Ba từ giỏi liên tiếp đã lột tả trọn vẹn sự phẫn nộ của Mộ Dung Thiên Thu lúc này!

Còn Nam Cung Cẩm lại dùng ánh mắt đầy vẻ trêu chọc nhìn họ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tiếc rẻ chậm rãi lên mặt dạy dỗ: “Hoàng thượng à, điều này đã chứng tỏ rằng, sau này dù cho làm bất cứ việc gì cũng đừng quá vội vàng!”

Câu này của nàng thực sự không sai, nếu không phải vì Mộ Dung Thiên Thu quá vội vàng chạy lên giường, bỏ qua cả việc xác nhận đúng sai, thì cũng đã không xảy ra chuyện nực cười như thế này!

Vương Tử Dịch thực sự tức đến xanh mặt, bừng bừng lửa giận nói: “Thừa tướng đại nhân, hạ quan đầu có đắc tội ngươi, vì sao ngươi lại gài bẫy hạ quan như vậy?! Thật quá lố bịch, ức hiếp người ta quá đáng!” Do quá tức giận, hắn ta quên luôn cả tôn ti trật tự! Hắn ta vốn rất tôn trọng Thừa tướng đại nhân, thế nhưng Thừa tướng lại đối xử với mình như thế này, khiến hắn ta cảm thấy tim mình như bị sụp đổ, nát vụn thành từng mảnh, rơi lả tả trên mặt đất vậy!

“Vương Tướng quân, chuyện này đúng là bản quan hơi quá đáng, nhưng nếu không phải chính bản thân ngài cũng... thì sao đến tận bây giờ mới chạy ra ngoài chứ?” Nàng biết rõ Vương Tử Dịch vô tội, nên mới cho rằng ngay khi Mộ Dung Thiên Thu vào phòng, trong lúc tối lửa tắt đèn, Vương Tử Dịch sẽ bùng nổ ngay giây phút đầu tiên bị sàm sỡ! Vương Tử Dịch là Tướng quân, khả năng Mộ Dung Thiên Thu giết người diệt khẩu sẽ không cao lắm, nếu để những người khác vào phòng thì khó có thể đảm bảo được rằng sẽ không làm hại tính mạng của người ta.

Thế nên nàng mới chọn Vương Tử Dịch, năng định là ngay khi Vương Tử Dịch tổng cửa chạy ra ngoài, mình sẽ đốt lửa dẫn hạ nhân đến đây, cuối cùng kẻ bị hủy hoại danh tiếng là Mộ Dung Thiên Thu, không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với Vương Tử Dịch. Ai biết được hai tên này lại cởi gần hết thế kia rồi mới phát hiện ra chuyện bất thường chứ. Chuyện này trách năng được sao?!

Trên mặt Vương Tử Dịch thoáng có vẻ xấu hổ. Lúc đó hắn ta thực sự tưởng rằng mình đang nằm mơ, hơn nữa, người trong mơ cũng không phải Hoàng thượng mà là một mỹ nữ tuyệt sắc có dáng vóc cực kỳ đẹp! Lẽ nào đây là cái giá mà hắn ta phải trả cho việc nằm mơ thấy vụng trộm với mỹ nữ tuyệt sắc, không chung thủy với phu nhân của hắn ta sao?! Thế là, ngày hôm nay, Vương Tướng quân đã rút ra được một danh ngôn chí lý nhất trong cuộc đời của hắn ta: Là một người đàn ông đã có gia đình, tuyệt đối không được ngoại tình, dù chỉ là trong mơ cũng không được. Nếu không, ắt sẽ phải trả cái giá cực đắt!

“Yến Kinh Hồng, người thực sự cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao?” Tên tiểu tử thối này thật không còn biết nặng nhẹ gì nữa, cũng không biết chừng mực gì cả! Ngay cả chuyện thế này mà y cũng dám làm cho được, thực sự quá coi trời bằng vung rồi! Còn nữa, y thực sự cho rằng chắc chắn mình sẽ không giết y hay sao?!

“Không, thần không hề cho rằng ngài không dám giết thần!” Nói tới đây, Nam Cung Cẩm cũng không nói tiếp nữa, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng phản ứng này cũng nói cho Mộ Dung Thiên Thu biết rằng, nàng biết rõ làm thế này rất có thể sẽ mất mạng, nhưng nàng vẫn làm, có nghĩa là dù không còn cái mạng này thì nàng cũng nhất quyết phải báo thù bằng được!

Chỉ vì, nếu như đêm qua mưu kế của Mộ Dung Thiên Thu thành công, thì thứ bị hủy diệt chính là hạnh phúc cả đời của nàng và Bách Lý Kinh Hồng! Cái giá đau thương bi thảm như vậy, nàng chịu không nổi, mà phàm là những kẻ muốn ngăn cản không cho nàng có được hạnh phúc, thì đều sẽ phải gánh chịu hậu quả thích đáng!

Nhìn thấy y như vậy, Mộ Dung Thiên Thu cũng cảm nhận rõ rệt rằng mình đã thực sự chọc tức bé con này rồi, đám người xung quanh nghe mà lùng bùng lỗ tai, vừa như hiểu ra gì đó, lại cũng vừa như chẳng hiểu gì cả!

“Cút hết đi cho trẫm!” Mộ Dung Thiên Thu giận dữ quát!

Đám hạ nhân chạy tán loạn như chim lạc đàn, còn chưa chạy được mấy bước, giọng nói của Mộ Dung Thiên Thu đã vang lên: “Chuyện hôm nay, nếu để truyền ra ngoài, tất cả sẽ bị trả cả nhà!”

“Rõ!” Hoàng thượng à, chứng kiến mấy chuyện thế này, dù ngài có không dặn, thì chúng thần cũng làm sao dám ba hoa bốc phét với ai chứ. Chuyện này với chuyện nhìn lén người ta tắm rửa đâu có cùng một cấp độ đâu!

Vương Tử Dịch bất chấp luồng hơi lạnh của Mộ Dung Thiên Thu, cẩm quần áo che đi mấy bộ phận quan trọng của mình, hơi ngại ngùng nói: “Hoàng thượng, thần cáo lui trước!” Hắn đã quyết định rồi, nếu thương xót sự trong sạch của mình thì phải tránh xa Thừa tường ra!

“Ừm!” Mộ Dung Thiên Thu còn chán không cả muốn nhìn hắn ta, chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi người mà mình sở soạng là người này, thì hắn đã cảm thấy vô cùng buồn nôn rồi, không muốn liếc thêm một cái nào nữa, chỉ mong hắn ta mau cút đi thôi!

Chờ Vương Tử Dịch đi rồi, Mộ Dung Thiên Thu nhìn Yến Kinh Hồng, hít sâu vài hơi mới xoa dịu được sự giận dữ đầy ắp trong lỏng, khuôn mặt tuấn tú nhìn khó coi đến mức không thể khó coi hơn được nữa! Thế nhưng, một lúc lâu sau, hắn lại cười lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi!

Nam Cung Cẩm sững người, chuyện lớn thế này mà tên đoạn tụ chết tiệt đó vẫn có thể bỏ qua cho mình sao? “Hoàng thượng, ngài.”

Người kia quay lưng về phía nàng, đứng yên bất động.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn chỉ nói ra một câu như thở dài khó xử: “Trẫm đã từng nói, bất luận khanh làm sai điều gì, trẫm cũng đều sẽ tha thứ cho khanh!” Nói xong, hắn lại thở dài một hơi rồi bước đi. Có một câu Yến Kinh Hồng nói không sai, lá gan của tiểu tử này, đều là do mình nuông chiều mà thành.

Mộ Dung Thiên Thu đi rồi, chỉ còn lại mình Nam Cung Cầm đứng ngẩn ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng hắn. Nàng không. hối hận vì mình đã xuất chiêu trừng phạt tên đoạn tụ chết tiệt này, nàng cũng cảm thấy đây là hình phạt mà hắn đáng phải nhận, nhưng khi hắn đã sắp tức phát điên rồi, mà lại vẫn có thể nói ra hai chữ tha thứ đó, nàng lại chợt cảm thấy có một cảm giác gì đó rất khó diễn tả bằng lời đang trào dâng trong tim nàng, vô cùng phức tạp!

Nàng cũng thở dài rồi quay đầu đi về phòng của Bách Lý Kinh Hồng! Mắt nàng lạnh đi, vì có người thực sự cũng rất thèm ăn đòn!!!

Sau khi vào phòng, nàng đóng sầm cửa lại rồi nheo đôi mắt phượng, lạnh lùng nhìn người trên giường: “Diễn cũng ra trò đấy!”

Ặc... tim Bách Lý Kinh Hồng đập thịch một cái, diễn ra trò ả?! Mình sơ suất chỗ nào bị nhìn thấu sao? Là chuyện trúng độc, hay là chuyện tối nay?! Trong lòng hắn thấp tha thấp thỏm, ngoài mặt lại vẫn ra vẻ lạnh nhạt như thường ngày, không đáp lại lời nào để tránh cho mang tiếng bao biện thì tôi lại nặng thêm, cũng tránh bị lỡ mồm nói ra những chuyện không nên nói.

Nam Cung Cẩm sải bước đến bên giường, hai tay vòng trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn: “Chàng thử nói ta nghe xem, sao Mộ Dung Thiên Thu lại ngu ngốc đến mức chờ sau khi chúng ta bàn bạc chiến sự xong mới phải người tới?” Chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là tên này cố tình kéo dài thời gian. Nếu hắn sớm đạp cô ả kia ra ngoài, thì cũng sẽ không có chuyện sau đó nữa. Nhưng gã đàn ông bụng dạ đen tối này cố tình kéo dài thời gian, là vì hy vọng những lời mà Tào Nguyệt Ảnh nói ra có thể bị mình nghe thấy thôi!

Vừa nghe câu này, đôi mắt xám bạc như ánh trăng say lòng người của Bách Lý Kinh Hồng thoáng xuất hiện vẻ ngượng ngùng, hắn hơi quay đầu đi, mặt hơi lúng túng vì mưu kế bị vạch trần. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến dung mạo tuyệt mỹ của hắn, ngũ quan kia ngược lại còn có vẻ tinh tế hơn một chút.

Nàng tức giận véo mạnh tại hắn: “Chàng ấy, chàng cố tình làm cho ta bực bội thêm đúng không?” Nếu tên này ném thẳng cô ả đó ra ngoài, sau đó một năm một mười nói hết mọi chuyện cho mình nghe, thì nàng cũng không giận dữ như thế này, cũng không tức tối bực bội đến mức bây giờ toàn thân đều khó chịu thế này! Nhưng cái tên khốn kiếp này lại dám giở trò giảo hoạt với nàng, để đó cả nửa ngày không xử lý là vì muốn chở mình quay về nghe thấy mà!

Tại phải bị nhéo như vậy khiến cả tại trái của hắn cũng đỏ ửng lên, còn đâu mặt mũi của hắn nữa.

Đúng là hắn cố ý, vì tính năng vô cùng đa nghi, nếu để mọi chuyện xong hết rồi mình mới nói với nàng, thì rất có thể nàng sẽ không tin. Hơn nữa, trước giờ hắn vốn không thích nói chuyện, chứ đừng nói đến chuyện tố cáo mách tội người khác. Còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa đó là, chỉ có để đích thân nàng chứng kiến tất cả, thì nàng mới cảng giận dữ hơn một chút và kết quả của Mộ Dung Thiên Thu mới càng thê thảm hơn một chút, đương nhiên mình cũng sẽ vui vẻ hơn một chút.

“Chàng ấy mà, lâu quá không được chổi lông gà phục vụ phải không?!” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm rất khó chịu.

“Ta biết sai rồi” Giọng nói thanh thanh vang lên, ánh mắt càng lúc càng lúng túng. Thực ra nhận lỗi không phải là chuyện mà tính cách của hắn nên làm, nhưng nghĩ đến chuyện nếu không nhận lỗi, rất có thể hắn sẽ bị chổi lông gà thăm hỏi, thì thôi tốt nhất cử ngoan ngoãn nhận lỗi đi là hơn.

Thấy hắn nhận lỗi, cơn giận của Nam Cung Cẩm mới vơi đi một chút, nàng rụt tay lại, cười lạnh nói: “Xét thấy thái độ nhận lỗi của chàng tốt, nên ta tha cho chàng lần này, nếu còn có lần sau, nhất định ta sẽ đánh cho mông chàng nở hoa cho mà xem!”

“Khụ... khụ khụ...” Giả ốm là vũ khí tốt nhất.

Thấy hắn ho khan, khí thế mạnh mẽ lúc cảnh cáo hắn của Nam Cung Cẩm lập tức biến mất, thở dài một tiếng bó tay, rồi bước tới chăm sóc hắn...

------Ta là đường phân cách “Tiểu Hồng Hồng giả vờ yếu đuối”------

Suốt cả đêm nay, tâm trạng của Tào Ly Mã vô cùng thấp thỏm! Con gái đi tới phòng Thừa tưởng để quyến rũ dụ dỗ tên Mộ Cẩn Thần, trang chủ Dạ Mạc sơn trang đó, nhưng vào rồi mãi mà không thấy quay ra. Cuối cùng lại là Hoàng thượng và Vương Tướng quân ở trong phòng đó, còn Thừa tướng và Mộ Cẩn Thần thì đang ở trong phòng của Mộ Cẩn Thần hiện giờ. Như vậy... con gái mình đi đâu rồi?!

Trong lòng ông ta vô cùng lo lắng bồn chồn, muốn đi hỏi nhưng lại không dám, sợ Thừa tướng nổi trận lôi đình! Nhưng thấy trời đã rạng sáng rồi mà con gái nhà mình vẫn chưa về, ông ta lại lo lắng đến mức không từ nào tả nổi.

Tào phu nhân cũng không ngủ được. Tào Lạc Tâm, con gái út của bà ra đời chưa được bao lâu đã chết yểu, nếu không có đứa con gái lớn Tảo Nguyệt Ảnh vốn được mệnh danh là mỹ nhân đệ nhất Ngọc Môn quan này, thì e rằng vị trí chính thể của bà ta đã sớm bị mấy ả tỷ thiếp sinh con trai kia cướp đi mất rồi. Giờ đứa con gái lớn lại như mất tích vậy, phu quân vô dụng còn không dám đi hỏi, thì làm sao bà ta ngủ yên được!

Khó khăn lắm mới nín nhịn được đến lúc trời sáng, cuối cùng Tào Ly Mã không chịu được nữa, chạy tới gõ cửa phòng Mộ Cẩn Thần: “Thừa tướng đại nhân! Thừa tướng đại nhân!”

“Ôn chết đi được!” Nam Cung Cẩm bực bội quát ầm lên: “Muốn tìm con gái nhà người thì đi quấn doanh mà tìm!”

Nói xong nàng lại sán lại gần nơi phát ra mùi hương tuyết liền nhàn nhạt kia. Bách Lý Kinh Hồng cũng đã tỉnh dậy, nghe nàng nói quân doanh gì đó, lông mày của hắn cũng không hề nhướng lên chút nào. Tào Nguyệt Ảnh sống hay chết thì có liên quan gì đến hắn đầu.

Tào Ly Mã nghe vậy chợt cảm thấy không ổn, ở quân doanh ư? Ở quân doanh nghĩa là sao?! Lẽ nào con gái nhà mình bị sung quân rồi?!

Đúng lúc này, một hạ nhân cuống quít chạy tới, lúc nhìn thấy Tào Ly Mã, mặt gã có vẻ rất lúng túng: “Thành chủ, tìm thấy rồi, tìm thấy đại tiểu thư rồi ạ. Nhưng đại tiểu thư đã... đã.”

“Đã làm sao?” Dự cảm không lành đã vô cùng nồng đậm trong lòng ông ta.

“Đã..” Gã thực sự không dám nói, cũng không nói ra thành lời được: “Đại nhân, ngài tự qua xem đi, phu nhân đã chạy qua đó rồi!”

Tào Ly Mã cũng không nghĩ được gì nhiều nữa, vội vàng chạy theo, từ đằng xa ông ta đã nghe thấy tiếng khóc vô cùng thảm thương của phu nhân nhà mình: “Ảnh Nhi của ta ơi, sao mẹ con ta lại khổ thế này chứ!”

Tào Ly Mã bất giác sải bước nhanh hơn vài phần, vừa nhìn thấy Tào Nguyệt Ảnh nằm trong lòng phu nhân nhà mình, người đầy vết bầm tím, vết máu, quần áo rách nát hỗn loạn, ông ta sợ đến mức ngẩn cả ra, mà bên cạnh còn có hơn hai mươi quân nhân đang quỳ trên mặt đất!

“Chuyện này là thế nào?” Tào Ly Mã trợn trừng mắt như sắp nứt cả ra!

Mấy quân nhân kia run rẩy nói: “Đại nhân, chúng ta thực sự không biết đây là đại tiểu thư, chúng ta thực sự không biết!”

“Đúng thế, đại nhân, đêm qua chúng ta đều đi nghỉ rồi, đột nhiên cô gái này ăn mặc xộc xệch không chỉnh tề, bị ném vào trong quần trướng. Chúng tôi đều tưởng rằng Hoàng thượng ban thưởng cho chúng ta... cho chúng ta...” bọn hắn thực sự không dám nói ra mấy từ “giải khuây” hay “quân kỹ” đó!

Tào Ly Mã giận tái mặt! Ông ta vốn thuộc dạng quan viên giàu sỏi, khó khăn mới mới được làm chủ một thành, làm rạng danh cửa nhà. Ông ta cũng luôn tin rằng, chỉ cần mình thực sự cố gắng, xây dựng cho thế lực gia tộc lớn mạnh, thì sớm muộn gì Tào gia của ông ta cũng sẽ thành danh môn vọng tộc đệ nhất xứ Hoản Nam. Nhưng xảy ra chuyện thế này, đại tiểu thư cao quý, con gái trưởng trong nhà, lại bị người ta tưởng là quấn kỹ rồi... Thế này... thì sự cố gắng phấn đấu cả nửa đời của ông ta đều bị hủy diệt mất rồi! Hủy diệt hoàn toàn rồi!

Ông ta lao tới, hung hãn đạp ngã mấy tên quân nhân kia để phát tiết sự phẫn nộ ngập trời của mình! “Khốn nạn, các ngươi là một lũ khốn nạn! Súc sinh! Người đầu, lôi hết đám người này xuống chém cho lão phu, giết hết!”

Đảm quân nhân kia vô thức muốn cầu cứu Tướng quân nhà mình, nhưng đêm qua Tướng quân nhà họ chịu đả kích như vậy, giờ hắn còn không lo nổi chuyện của mình, làm gì có hơi mà quan tâm đến họ. Thế là mấy người đó nước mắt đầm đìa bị kéo thẳng xuống! Lúc họ chết, họ mới rút ra được triết lý của đời người: Dù có là cô gái xinh đẹp đến mấy, mà không phải vì nhà mình, thì cũng không được ngủ bừa bãi, nếu không, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm!

“Không được, ta phải đi gặp Hoàng thượng, đòi lại công bằng, đòi lại công bằng cho Ảnh Nhi nhà chúng ta!” Nhìn ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng nhìn lên không trung của Tào Nguyệt Ánh, Tào phu nhân chỉ cảm thấy tim đau như bị dao cửa! Đúng là con chịu tối, mẹ đau lòng, con gái của bà bị hủy rối, bà cũng mất hết hy vọng rồi! Bà ta gần như có thể tưởng tượng được rằng chờ khi mình quay về phủ, mấy con tiện nhấn ở hậu viện sẽ dòm ngó, đối xử với mình như thế nào, sẽ bàn tán về mình và Ảnh nhi như thế nào rồi!

“Đủ rồi! Cút về đi, bà cảm thấy Tào gia ta chưa đủ mất mặt hay sao?!” Đi gặp Hoàng thượng đòi công bằng à?! Đêm qua chính Hoàng thượng cũng bị gài bẫy, mà cũng có thấy ngài ấy đòi Thừa tướng trả lại công bằng đầu, chứ đừng nói đến chuyện con gái của một hạ thần. Với tính cách của Hoàng thượng, ngài ấy không trách con gái nhà mình vô dụng làm hỏng kế hoạch của Hoàng thượng, thì đã phải cảm ơn trời đất rồi!

Tào phu nhân cảm thấy cực kỳ không phục, nhảy nhổm lên chỉ vào mũi ông ta mà mắng: “Con gái nhà chúng ta đã thành ra thế này rồi, mà ông vẫn còn sợ đầu sợ đuôi, ngại này ngại nọ! Chẳng qua chỉ là một gã thừa tướng dùng sắc mê hoặc vua thôi mà cũng có thể khiến ông sợ đến mức này à. Tào Ly Mã, rốt cuộc ông có phải đàn ông không hả?!”

“Bốp!” Tào Ly Mã tát mạnh vào mặt bà ta một cái, khiến bà ta còn rụng mất một chiếc răng, khóe môi rách toạc. “Lúc trước người đồng ý với mưu kế đó không phải là bà sao? Không phải chính bà hí ha hí hửng nói con gái sắp với được lên Dạ Mạc sơn trang rồi, địa vị của Tào gia chúng ta trong bốn nước cũng sẽ lên cao theo hay sao? Giờ bà còn chửi ngược tôi là vô dụng a?!”

Ban đầu lúc Hoàng thượng nói đến chuyện này, thái độ cũng chỉ là để xuất ra như thế, vì mỹ nữ ở Ngọc môn quan không hề ít, khống cứ phải là con gái của ông ta. Nhưng chính phu nhân của ông ta vừa nghe thấy tin này đã lập tức bắt ông ta nhận lời ngay, cuối cùng mới xảy ra kết cục như vậy.

Mặt Tào phu nhân lúc đó lúc xanh, lao về phía Tào Ly Mã như phát điện: “Cái lão già phụ bạc, bạc bẽo này, ta theo ông hai mươi năm trời, ông lại dám tát ta ngay trước bàn dân thiên hạ. Sao ngày xưa ta lại đi gả cho một tên súc sinh bạc tình bạc nghĩa như ông chứ!”

Đôi vợ chồng được coi là tôn quý nhất Ngọc môn quan cứ thế đánh chửi nhau ngay trước bàn dân thiên hạ. Đám hạ nhân nhìn mà trợn trừng mắt, còn Tào Nguyệt Ảnh đang nằm vô hồn trên mặt đất chợt như tìm được chút thần trí, quay đầu nhìn họ một cái, trong mắt tràn ngập vẻ bị thương. Cô ta bị hủy hoại rồi, bị hủy hoại hoàn toàn rồi! Cô ta lảo đảo đứng dậy, kéo lê cơ thể rách nát của mình, lê từng bước từng bước đến bên tường thành...

Lúc này hai vợ chồng đang đánh mắng nhau mới chú ý đến trạng thái khác thường của cô ta, Tào phu nhân sợ đến tái mặt: “Nguyệt Ánh, con định làm gì thế? Con...”

Trong lúc bà ta kinh hãi hồ lên, thì Tào Nguyệt Ảnh cũng đã đứng ra sát rìa tường thành, ngẩng đầu cười điên cuồng, trong tiếng cười chất đầy nỗi tuyệt vọng!

Cô ta hối hận, hối hận vì mình đã tham lam cái danh phu nhân của Dạ Mạc sơn trang đó, hối hận vì đã bị sắc đẹp mê hoặc khi nhìn vào dung mạo tuần tủ vô song của Mộ Cẩn Thần đó! Cô ta lại càng hối hận hơn vì mình không biết tự lượng sức mình, đắc

tội người không nên đắc tội!

“Phụ thân, mẫu thân, con gái có lỗi với ơn dưỡng dục của cha mẹ! Con gái có lỗi với cha mẹ..” Nói dứt lời, cô ta lập tức nhảy xuống khỏi bức tường thành cao mười mấy mét đó! Nhảy từ trên này xuống, chắc chắn sẽ phải chết, không còn hy vọng gì nữa!

“Không! Ảnh Nhi, Ảnh Nhi của ta!” Tào phu nhân phi như bay lên tường thành, muốn túm lấy Tào Nguyệt Ánh, nhưng đến góc áo của cô ta, bà ta cũng không chạm đến được. Bà ta trợn trăng mặt, ngã xuống bất tỉnh nhân sự:

Trong lòng Tào Ly Mã vừa có cảm giác vô cùng bị thương, lại vừa có cảm giác như sống sót sau đại nạn! Con gái ông ta chết rồi, cái gọi là sự sỉ nhục của Tào gia đó đương nhiên cũng không còn tồn tại nữa!

Phía sau họ, đám Nam Cung Cẩm vẫn luôn lạnh lùng nhìn hết cảnh tượng này. Bách Lý Kinh Hồng đã uống thuốc xong từ lâu, giờ cũng đã có thể ra ngoài rồi.

Mộ Dung Thiên Thu nhếch môi cười lạnh: “Yến khanh, nhìn chính mình đẩy một cô gái vào đường cùng đến mức phải tự sát như vậy, trong lòng khanh cảm thấy thế nào?”

Nam Cung Cẩm cười khẩy, quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt đầy vẻ tàn bạo máu lạnh, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng: “Dù cô ta có không tự sát, thì ta cũng sẽ tự tay giết chết cô ta! Vì ta muốn có cả thiên hạ này biết rằng, kẻ dám mơ tưởng đến chàng, đều chỉ có một con đường chết!”

Dám mơ tưởng đến người đàn ông của nàng, đều chỉ có một con đường chết! Bất luận là ai, nàng cũng sẽ không nương tay!