"Cao đại nhân, chỉ bằng một đống sổ sách và hai tên chẳng biết từ đâu ra mà luận tội ta? Không dễ vậy đâu!" - Chu Thiên cơ hồ hiểu rõ không thể thoát khỏi, nên cố tìm đường chạy tội. Nhưng đã bị Chung Quân ngay lập tức chặt đứt:"Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng ngày thường vì lo sợ quan lại trong triều tham ô mà hại dân nên trên mỗi thỏi bạc hay vật dụng cứu nạn đều cho khắc ẩn một chữ Quốc. Muốn biết có hay không, cứ cử người đến Chu phủ lục soát là rõ."
"Chung Quân! Ngươi..." - Tiếng của Chu Thiên vang khắp đại điện, khiến những người xung quanh có chút giật mình. Gương mặt lão tràn đầy nộ khí, hai bàn tay trên mặt đất siết chặt lại thành đấm. Chỉ thấy Chung Quân nhếch nhẹ môi thành nụ cười như có như không, tỏ ý khinh thường lão:"Chu đại nhân, đừng tức giận hại thân."
Tương Tịch truyền lệnh xuống, sai hơn năm mươi thị vệ đi đến Chu phủ lục soát. Chưa đầy một canh giờ, họ đã khiêng về hơn trăm rương bạc vàng. Còn có cả hai trăm bao lương thực cứu nạn. Tất cả ở phía góc của vàng và bạc đều khắc một chữ Quốc. Như vậy có thể hiểu những lời Chung Quân nói hơn mười phần là sự thật.
Tay ngọc Tương Tịch run run nâng một thỏi bạc lên, phượng nhãn đầy tức giận nhìn thẳng Chu Thiên. Nhìn thấy nàng như vậy, lão ta có chút sợ hãi mà lui về phía sau. Chốn quan trường mà lại dám có kẻ ỷ thế để mưu lợi cho bản thân, quả thật khiến nàng mở rộng tầm mắt.
"Chu đại nhân, ngài còn gì để nói?" - Quăng thỏi bạc xuống trước mặt lão, Tương Tịch không nhanh không chậm nói. Chu Thiên hai mắt láo liên, mong tìm được cách thoát tội. Lúc này Chung Quân còn đưa lên một số quyển sổ sách, bên trong là ghi chép về việc đưa vàng bạc và trang sức vào cung cho Chu tần. Thậm chí còn có một vài bức thư ghi rõ tên những kẻ hối lộ để mua thêm chức quan từ thất phẩm trở xuống. Trong triều đình, nghiêm cấm nhất là dùng phi tần để thăm dò thánh ý trục lợi. Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, xem ra lần này lão ta không thể thoát rồi.
"Hoa Nhĩ, ngươi dẫn thêm vài người đến Tô Dạ cung của Chu tần lục soát. Để bổn cung xem thử muội ấy có phải cùng đồng mưu mà trục lợi không." - Nàng truyền lệnh xuống cho một ma ma tổng sự, sau đó tiến lên an vị lại nơi phượng ỷ. Hôm nay nàng nhất định phải đem những kẻ hại nước hại dân này một đao diệt sạch.
Vị ma ma đó y theo lệnh nàng, đem theo ba mươi vị công công đến Tô Dạ cung. Chu Tần lúc này đang thưởng thức điểm tâm, nhìn thấy đông người đến thì có chút kinh ngạc:"Hỗn xược, ngươi dẫn nhiều người xông vào cung của bổn cung để làm gì?"
"Chu tần nương nương thứ lỗi, khẩu dụ của hoàng hậu nương nương lục soát Tô Dạ cung." - vị ma ma không nhanh không chậm đáp lại nàng ta. Nhưng Chu tần không phục, ôm phần bụng đã nhô lên cao mà ngạo mạn đáp:"Hoàng hậu cũng chỉ là hoàng hậu, cung của phi tần muốn là có thể lục soát hay sao?"
"Vì hoàng hậu là người được hoàng thượng đích thân sắc phong, là mẫu nghi thiên hạ, cũng là chưởng quản lục cung. Chu tần nương nương, chỉ cần như vậy là đủ để hoàng hậu cho lục soát cung của người." - Thanh âm của vị ma ma nhấn mạnh vào bốn chữ "mẫu nghi thiên hạ", như để nhắc rõ vị trí của Chu tần. Ba mươi vị công công tỏa ra lục soát khắp Tô Dạ cung, mặc cho cung nhân ở đó ngăn cản. Cuối cùng ở trong kho của cung tìm được hơn mười rương bạc có khắc chữ Quốc. Nhưng đặc biệt hơn là phát hiện một tiểu cô nương bị giam chung ở đó. Vì không biết xử trí ra sao, nên họ liền đem cả người và của đến trước đại điện.
Phượng nhãn Tương Tịch khẽ nhìn xuống, tâm cơ hồ dấy lên một đợt cuồng nộ mãnh liệt. Chu tần cũng được dẫn đến nên nàng cho những đại thần khác lui xuống, chỉ để Cao thừa tướng và Chung Quân ở lại.
Hai cung nữ được Tương Tịch sai đi lấy một cái ghế, còn chu đáo lót thêm một cái nệm bông bên dưới để Chu Tần ngồi. Nhìn thấy nữ nhân kia khó khăn ôm cái bụng đã lớn của mình ngồi xuống, nàng cố gắng kìm cơn nóng giận của mình lại để tránh làm ảnh hưởng long thai.
"Hoàng hậu nương nương, người hôm nay ở Tô Dạ cung của thần thiếp lục soát, phải chăng là muốn giương oai?" - Chu Tần nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhưng ngữ khí lại chẳng có chút nhẹ nhàng nào. Nhất là khi nhìn thấy tiểu cô nương kia đang qùy dưới đất, dung mạo lại thêm mấy phần lo lắng. Nhưng trước mặt Tương Tịch, nàng ta không dám tùy ý lộ rõ nên chỉ đành chờ đợi mà ứng biến.
"Phụ thân của muội ở tiền triều mua quan bán chức, tham ô hối lộ. Nay vật chứng và nhân chứng đều đủ, chỉ là muốn xem thử muội có liên quan hay không nên mới phiền muội nghỉ ngơi." - Trên môi Tương Tịch thấp thoáng ý cười nhàn nhạt. Nhưng phượng nhãn vô tình lại hữu ý nhìn về phía tiểu cô nương kia. Nghe bảo là được tìm thấy chung với đám vàng bạc kia. Tại sao Chu tần lại nhốt một tiểu cô nương trong cung? Quả thực làm cho nàng tò mò.
"Hoàng hậu nương nương thật biết nói đùa. Thần thiếp chẳng qua chỉ là một tần vị bé nhỏ, nào dám cả gan nhiễu loạn triều cương." - Chu Tần một bên ngọt nhạt đáp lời nàng, nhưng tay đã cuộn thành nắm đấm như kiềm chế sự lo lắng. Chỉ thấy Chung Quân cười lạnh một hồi, tiến đến bên một rương vàng kia mà lấy một thỏi vàng ngắm nghía. Thanh âm y trở nên bỡn cợt xen lẫn sự mỉa mai:"Là một tần vị nhỏ bé mà có trong tay hơn trăm vạn bạc vàng cứu tế. Chu tần nương nương, nếu người ở ngai vị cao hơn thì sẽ thế nào nữa?"
"Ngươi!!! Hỗn xược!!!" - Sự tức giận hiện rõ trên dung mạo xinh đẹp của Chu tần. Ánh mắt nàng ta nhìn thẳng Chung Quân, không tiếc lời đáp:"Chung Quân ngươi đừng ỷ được hoàng thượng và hoàng hậu hậu thuẫn thì ở đây ngậm máu phun người."
Nhưng chẳng những y không lấy làm ngạc nhiên trước những lời đó của Chu tần, mà còn nở nụ cười nhàn nhạt. Đến trước mặt nàng ta, y cẩn trọng đưa một thỏi vàng lấy trong rương kia cho nàng ta nhìn:"Chu Tần nương nương, mời người nhìn cho rõ thỏi vàng này có gì đặc biệt."
Phượng nhãn của nàng ta nhìn kĩ lại thỏi vàng, dần dần tái xanh lại. Chữ Quốc được khắc ở một góc của thỏi vàng, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra. Cả người của Chu tần run lên, như hiểu ra điều gì đó. Lúc này cung nữ theo lệnh của Tương Tịch mang lên hai tách trà ấm. Nhưng bị nàng ta kích động mà làm vỡ mất.
"Muội muội còn gì để nói không?" - Những ngón tay ngọc của Tương Tịch gõ nhẹ lên thành của phượng ỷ, môi cong lên thành nụ cười đầy ý vị. Chu tần lúc này bị làm cho á khẩu mất một lúc, toàn thân run rẩy. Xem ra nàng ra quá thật biết rất nhiều về chuyện này.
Tương Tịch vừa định truyền lệnh xuống, nhưng lại nhìn vào phần bụng đã nhô cao của nàng ta có chút ái ngại. Dù cho Chu tần đang phạm trọng tội, nhưng long thai trong bụng thì không có tội. Những quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không thể vì vậy mà tha tội cho nàng ta. Muốn vẹn cả đôi đường thật gây khó dễ cho nàng.
Bất chợt lúc này, Tương Tịch lại có chút đồng cảm với Sở Định Long. Còn nhớ ngày trước nàng còn trách hắn vì giang sơn mà thâm sâu khó lường, tàn nhẫn với người yêu hắn là Ninh Nghi. Nhưng hóa ra ở trên ngai vị cửu ngũ chí tôn này, giữa những thứ khác và giang sơn thì hắn chỉ có thể chọn giang sơn xã tắc. Lòng nàng chợt có chút khó chịu, lỡ mai này hắn phải chọn giữa nàng và thiên hạ, có phải kết cục của nàng cũng không thua gì Ninh Nghi?
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không biết gì cả. Tất cả..." - Sau một lúc lâu suy nghĩ, Chu Tần lúc này mới cất tiếng đáp. Hai tay nàng ta siết chặt lấy y phục kia, môi cắn nhẹ, lồng ngực cố bình ổn lại. Nếu đã không thể cứu cả phụ thân, thì bây giờ nàng ta sẽ cứu bản thân trước. Vốn dĩ khi bước vào hậu cung, nàng ta muốn có được vinh hoa phú quý thì phải hy sinh một số thứ. Huống hồ hiện tại trong hậu cung này chỉ có đứa nhỏ trong bụng nàng ta và Tịch Thiên là long chủng có thể kế thừa đại thống. Muốn một nước cờ loại bỏ đi long thai của nàng ta, không dễ vậy đâu. Chu tần quay sang Chu Thiên, lệ rơi hai hàng ướt đẫm, nghẹn ngào nói:"Phụ thân, người ở ngoài cung làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Tại sao lại tham lam lấy tiền cứu nạn, còn chuyển vào trong cung nói là cho nhi nữ? Giờ đây lệnh hoàng thượng truyền xuống xử tội, hai cha con ta đều chết đi thì ai lo cho mẫu thân và các di nương, còn đường công danh của đệ đệ..."
Từng lời từng câu, đều khiến cho người người cảm thấy đau lòng. Ánh mắt của Chu tần vừa khóc vừa nhìn sang động thái của Chu Thiên. Ngữ khí của nàng ta lúc chậm lúc nhanh, nhắc đến mẫu thân và đệ đệ lại càng nhấn mạnh, như để nhắc nhở lão ta nên cẩn trọng đừng nói bừa.
Nào ngờ nó thật sự có ảnh hưởng đến Chu Thiên. Sắc mặt lão chuyển từ thảng thốt sang trầm xuống. Suy tư một hồi, lão cúi rạp người xuống, đầu dập mạnh xuống đất mà nói lớn:"Hoàng hậu nương nương, hạ thần vì tham lam mà gây ra chuyện thương thiên hại lý. Cúi xin người trách phạt! Nhưng chỉ xin người đừng vì vậy mà phạt người vô tội là Chu tần nương nương và Chu gia."
"Theo như lời ngươi nói, Chu tần và Chu gia không biết về chuyện này?" - Phượng nhãn Tương Tịch khẽ nhìn thẳng xuống lão, như muốn nhìn thấu tâm tư của kẻ tham quan hại nước ấy. Truớc sau như một, Chu Thiên vì sợ hãi mà không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Cao thừa tướng hai mắt trừng trừng, nộ khí bao quanh mà nói lớn:"Tang chứng tìm được trong Tô Dạ cung của Chu tần mà còn bảo không phải? Có phải người xem hoàng hậu là kẻ không có mắt, muốn qua mặt hay không?".