"Hoàng hậu nương nương giá đáo!" - Thanh âm khàn khàn của Vương công công vang khắp chính điện. Các đại thần vừa nghe thấy, liền vén tà quan phục, theo quy củ mà qùy xuống hành đại lễ:"Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
Vậy trên người lễ phục của đương kim hoàng hậu, Tương Tịch từng bước từng bước tiến vào. Phía trước là vị công công cầm ấn tín của hoàng đế, xung quanh là văn võ bá quan nghiêm trang hành lễ. Cả chính điện là cảm giác uy phong lẫy lừng, khiến người người bội phục.
Hai tiểu công công đặt một phượng tọa phía sau long tọa,sau khi Tương Tịch an vị liền thả rèm châu xuống. Ấn tín của hoàng đế được đặt phía trước của long tọa,tượng trưng cho sự có mặt của thiên tử. Hai tay ngọc nàng đặt trên tay vịnh của phượng tọa, không nhanh không chậm nói:"Các vị đại nhân bình thân."
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương." - Các quan đại thần được miễn lễ liền khấu đầu tạ ơn, sau đó mới đứng dậy. Theo chức vị từ thấp đến cao, tất cả đều dâng lên tấu chương. Đa phần đều là tình hình hạn hán, lũ lụt ở khắp Sở Nguyên, song song đó là ở biên giới có các lân bang đang dòm ngó. Cùng họ nghị bàn chính sự, Tương Tịch đã ngồi yên vị hơn bốn năm canh giờ.
Tâm nàng thầm nghĩ, có phải lúc Sở Định Long nghị chính cũng là thế này? Trang nghiêm nhưng cơ hồ lại có chút mệt mỏi. Những lão đại thần ở bên dưới đó, người tung kẻ hứng, ngấm ngầm đấu đá nhau. Vậy thì có khác gì hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng thâm sâu khó lường.
Nàng thường nghe nói, hậu cung và tiền triều vốn có quan hệ mật thiết với nhau. Nhất là các đại thần có khuê nữ là phi tần của hoàng đế, thì càng dụng tâm nhiều hơn. Chu Thiên, là một người trong dòng tộc Chu gia, là phụ thân của Chu tần nên mười câu thì đến chín câu là nói đỡ cho nàng ta:"Hoàng hậu nương nương, người cũng biết Chu tần đang mang long thai. Việc cấm túc cũng sẽ ảnh hưởng không ít..."
"Vậy ý của Chu đại nhân là muốn bổn cung bãi bỏ cấm túc cho muội ấy?" - Phượng nhãn khẽ nâng lên, từ sau màn châu đầy ý vị nhìn lão. Quả nhiên là nói trúng tâm ý, lão ta liền mừng rỡ qùy xuống nói:"Hoàng hậu nương nương anh minh."
Tay ngọc khẽ siết chặt lấy tay vịnh của phượng tọa, môi anh đào cong lên khinh miệt. Từ lúc Chu tần có long thai, Chu Thiên lấy cái danh này mà mua quan bán tước, lên mặt với các quan dưới. Vốn dĩ Sở Định Long đã cảm thấy chướng tai gai mắt, từ lâu đã muốn trừng phạt. Nhưng thế sự trong tiền triều, không phải muốn là có thể động thủ, huống hồ Chu Ninh Quân của Chu gia đã từng giúp hắn diệt trừ phản loạn Ninh Khang. Vậy mà Chu Thiên chẳng những không trân trọng hoàng ân, còn dám vọng tưởng đem Chu tần ra ngoài. Không phải là muốn lợi dụng nàng ta để tiếp tục trục lợi sao?
"Chu đại nhân, chuyện của Chu tần làm chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ?" - Thanh âm Tương Tịch như có như không vang lên sau rèm châu. Chu Thiên nghe thấy, liền cung kính đáp lại:"Là hạ thần dạy dỗ không nghiêm. Nhưng Chu tần nương nương thân mang long thai, lại chịu cảnh cấm túc tù túng sẽ khiến cho long thai cũng bị ảnh hưởng..."
Cao thừa tướng nghe thấy bất bình của lão, cũng chỉ cưới nhạt nhẽo. Khẽ ngẩng đầu, ông liền đem sự mỉa mai mà nói ra:"Chu tần nương nương móc nối với một số quan lại ở tiền triều làm loạn hậu cung, thậm chí là muốn nhân đó mà lật đổ ngai vị hoàng hậu kia. Chu đại nhân, ngài chẳng những không dạy dỗ nổi đứa con gái này, còn muốn tiếp tay?"
Các lão quan đại thần còn lại như đang xem một vở kịch hay, điệu bộ nhàn nhã mà thưởng thức. Ai mà chả rõ ở trong lòng, Chu Thiên vốn dĩ tài hèn sức mọn, nếu không phải là Chu Ninh Quân không ưa chốn quan trường nên để lão thay Chu gia làm quan ở tiền triều, e rằng hôm nay ngay cả cổng của đại điện còn chả dám bước vào. Bằng mặt nhưng không bằng lòng, chính là nói cách mà các vị lão thần đối đãi với Chu Thiên.
"Cao đại nhân, ta cũng là lo cho long thai của hoàng thượng. Nếu chẳng may hoàng thượng xảy ra cơ sự gì, mà Chu tần lại bị giam lỏng liên tục, khác nào.." - Lời nói của lão còn chưa dứt, bao nhiêu ánh mắt đã đổ dồn về phía lão. Những ngón tay ngọc của Tương Tịch gõ nhẹ lên thành tay vịnh, thanh âm đầy ý vị mà truyền xuống:"Cái gan của Chu đại nhân quá lớn, dám ở đây nguyền rủa hoàng thượng."
Không chỉ Chu Thiên, tất cả các lão đại thần đều bị ngữ khí cuồng nộ của nàng dọa đến sợ hãi. Hơn trăm người qùy sát xuống mặt đất, cả chính điện vang vọng tiếng cung kính:"Hoàng hậu nương nương bớt giận, bảo trọng phụng thể."
Khẽ phất tay áo, Tương Tịch đứng thẳng dậy. Hai vị công công khẽ vén rèm châu, để nàng từ từ đi ra. Phong thái tuy nhẹ nhàng nhưng từng bước đi lại ẩn chứa sự quyết đoán. Đến nơi đặt ấn tín của hoàng đế, nàng dùng hai tay ngọc cung kính nâng lên. Rồi tiến dần đến trước mặt các đại thần, thanh âm nhàn nhã nói:"Hoàng đế lên ngôi từ năm 17 tuổi, đến nay đã hơn mười ba năm. Vì xã tắc, người ngày đêm không quản khó nhọc mà dốc lòng. Các ngươi, kẻ thì tạo phản, kẻ thì tham ô, muôn dân bách tính thì lầm than!"
Phượng nhãn Tương Tịch rực lên ngọn lửa giận dữ. Từ ngày thay Sở Định Long quản việc triều chính, rồi từ chỗ Chung Quân biết được vài chuyện đã khiến nàng nhìn thấu được vài phần dã tâm của bọn quan lại này. So với hậu cung thâm sâu khó lường, thì đa phần phi tần ở đó cũng chỉ là một con cờ không hơn không kém. Ninh Nghi, Lạc Thái Ngân, Chu Tần,...và cả Tương Tịch nàng, số phận đều như nhau.
"Chu đại nhân, người đang làm trời đang nhìn. Ngươi đã làm những gì trái với đạo quân thần, có cần bổn cung ở đây vạch rõ tội trạng?" - Môi anh đào của nàng khẽ cong lên, như có như không mang hàm ý khinh thường. Lúc này, Chung Quân được nàng sai người mời đến đã bước đến cửa chính điện. Được truyền vào, phía sau y có dẫn theo hai nô bộc, trên tay là một túi sổ sách.
Vừa nhìn thấy nàng, Chung Quân trên người vận y phục chảnh tề, không còn phong thái cợt nhã thường ngày. Theo quy củ, y và hai người theo sau cẩn trọng hành lễ:"Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
"Miễn lễ! Chung đại nhân đã tìm ra những chứng cứ gì, hãy mang cho các vị khác nghiệm chứng." - Phượng nhãn Tương Tịch khẽ nhìn xuống Chu Thiên, liền phát hiện trên trán lão đổ một tầng mồ hôi lạnh. Dường như sự sợ hãi làm cho lão trở nên mất hết sức lực, cả cơ thể cũng chỉ biết qùy sụp xuống.
Chung Quân sai một tiểu công công đưa cho Cao đại nhân một quyển sổ. Dở từng trang ra xem kỹ, ánh mắt của ông ta thấp thoáng sự kinh ngạc. Sau đó, liền không tin mà hỏi ngược lại y:"Chung đại nhân, đây là sự thật?"
"Đây là sổ sách cũ mà người ở phủ Chu đại nhân đem ra sau núi đốt, ta được hoàng thượng phân phó mấy tháng nay thu thập về." - Nói đoạn, Chung Quân khẽ đưa mắt nhìn về phía hai tên nô bộc ở phía sau. Dường như hiểu ý của y, hai kẻ đó liền nhanh chóng bò thật nhanh lên trên:"Hoàng hậu nương nương, tiện dân là người của phủ Chu đại nhân,xin tham kiến người."
Khẽ gật đầu tỏ ý miễn lễ cho chúng, Tương Tịch liền nhận ra Chu Thiên lúc nang cũng nhận ra họ. Đặc biệt hơn, trên mặt lão ta còn thấp thoáng sự thảng thốt như gặp phải qủy. Bàn tay già nua của lão run rẩy chỉ thẳng vào hai kẻ đó, miệng lắp bắp:"Các ngươi... Các ngươi..."
"Lão gia, ngươi không ngờ hai huynh đệ bọn ta còn sống để đối mặt người chứ gì?" - Ánh mắt của một trong hai kẻ đó khi nhìn thấy Chu Thiên lại lộ ra căm phẫn khác thường. Từ điệu bộ và ngữ khí, có thể hiểu rằng lão ta đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
"Hoàng hậu nương nương, tiện dân họ Ngũ tên Phi. Năm 10 tuổi bị bán vào Chu phủ, tưởng chỉ cần tận trung báo chủ sẽ được cơm no áo ấm. Nào ngờ đâu..." - Ngũ Phỉ hai vai run lên như muốn kìm chế kích động trong lòng. Từng lời từng lời hắn nói ra, lại không ngừng vạch tội Chu Thiên:"Chỉ vì tiện dân lỡ giúp lão gia đây hủy chứng cứ mà cũng suýt cùng em trai bị hạ sát trong rừng sâu!"
"Ngươi nói bậy!" - Lúc này, có vẻ như không kìm lại được nữa, Chu Thiên liền đứng dậy đạp vào người của Ngũ Phỉ. Nhìn nam nhân bị đạp ngã sóng soài ra mặt đất, mày phượng của Tương Tịch cau nhẹ lại:"Chu đại nhân, thân là quan đại thần lại không biết giữ phép tắc, dám ở trước đại điện mà động thủ?"
"Hoàng hậu nương nương, người đừng nghe bọn chúng. Tất cả bọn chúng đều là xàm ngôn!" - Chu Thiên vì cuồng loạn, cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Nhìn là đủ hiểu những lời của Ngũ Phỉ có thật hay không. Tương Tịch nhẹ nhàng đưa ấn tín cho Vương công công giữ, cười nhạt nói:"Bổn cung tự có mắt nhìn, không cần ngươi ở đây khua môi múa mép."
Cao thừa tướng sau khi xem xét kỹ lưỡng sổ sách, liền hai tay dâng lên cho Tương Tịch. Tay ngọc cẩn trọng lật từng trang ra xem, phát hiện rất nhiều quan chức từ lục phẩm trở xuống mua quan bán tước. Thậm chí ngân khố được trích ra để giúp nạn dân lũ lụt cũng bị Chu Thiên cấu kết cùng nhiều người cắt xén bớt. Trong đó còn có cả Tổng đốc kinh thành, người được giao trọng trách chính trong việc cứu bách tính.
Nộ khí ngày càng lan tỏa trong phụng thể, tay ngọc của Tương Tịch không nhịn được mà siết chặt lại. Nghĩ đến cảnh người dân của mình chịu cảnh lầm than không nhà không cửa, không cơm ăn có biết bao nhiêu là khổ cực. Vậy mà lũ quan lại này dám lấy tiền cứu nạn để sống trong xa hoa, sung sướng. Lửa giận trong nàng chỉ hận không thể một đao chém hết tất cả.
"Chu đại nhân! Ngươi có biết nạn dân ở ngoài kia có bao nhiêu là lầm than, vậy mà ngươi dám ở sau lưng thiên tử làm ra chuyện động trời này?" - Cao thừa tướng cũng không kìm được sự tức giận, lập tức bỏ qua lễ nghĩa mà đứng thẳng dậy chỉ thẳng mặt Chu Thiên mà mắng. Đời ông lang bạt bên ngoài sa trường, đi qua biết bao nhiêu nơi, nhìn thấy những người dân chịu bao nhiêu khổ ải. Bây giờ còn bị lũ tham quan hại, hỏi xem có giận không chứ.