2013

Chương 56

#55. Hôn phòng(1)…

(1) Phòng tân hôn.

Một tay sát thủ biết nấu cơm…

Lưu Nghiễn thầm nghĩ bụng: nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa có cả nghề sát thủ ư?

“Có.” – Trác Dư Hàng như thể lường được suy nghĩ trong lòng mọi người, trầm giọng rằng – “Ở nơi mà các cậu chưa từng biết đến, có rất nhiều người theo nghề này.”

“Tôi biết là có.” – Mông Phong ra tiếng.

Lưu Nghiễn liếc mắt xem Trác Dư Hàng, rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao ấn tượng đầu tiên với người này chẳng mấy tốt đẹp.

Đó là thứ âm khí lạnh lẽo toát ra tận sâu trong con người anh ta, đối lập hoàn toàn với khí khái cương trực quang minh trên người Lại Kiệt và Mông Phong, giống như quy luật tự nhiên, nước và lửa xung khắc bài xích lẫn nhau.

Lại Kiệt gật đầu, nói: “Chuyện quá khứ thôi quên đi, anh không nên kể ra làm gì, ở đây chẳng có ai biết cả.”

Trác Dư Hàng tiếp: “Sau này nếu có dịp anh sẽ tâm sự chuyện ở tổ chức sát thủ với mấy đứa, mặc dù giờ đây đã giải tán, nhưng năm ngoái khi zombie tấn công vẫn có kha khá chuyện để kể. Anh không muốn tùy tiện giết người nữa, nhưng cũng chẳng sợ phải giết người… Các cậu thì sao?”

Trác Dư Hàng giơ đũa quơ một vòng, ý bảo tới phiên những người khác kể chuyện.

Lại Kiệt nhấp ngụm rượu, tự nhận thấy chuyện của mình mà đem so với Trác Dư Hàng thiệt chẳng có gì đáng nói.

“Sao cậu lại nhập ngũ?” – Trác Dư Hàng hỏi.

Lại Kiệt trầm ngâm một chốc, rồi đáp: “Chẳng còn đường nào khác, chỉ có nước đi lính thôi.”

“Không còn đường đi?” – Mông Phong chen lời – “Ba mẹ anh đâu, họ cũng mặc kệ anh à?”

Lại Kiệt trầm tư nghĩ ngợi, đoạn tiếp lời: “Ba đã mất khi anh còn rất nhỏ, mẹ anh thích rượu chè, say xỉn lại đánh đập anh suốt ngày, hồi nhỏ mẹ hay rút dây nịt quất anh, véo thịt, nhéo lỗ tai, đây, coi nè?”

Lại Kiệt nghiêng đầu, để mọi người nhìn vết sẹo khâu chỉ sau lỗ tai, rồi bảo: “Bà ấy kéo đứt gần nửa cái tai luôn, thiệt tình là anh chịu hết nổi mới bỏ nhà chạy đi. Chưa học xong đã nhập ngũ, làm tân binh được hai năm, Đại đội trưởng bảo anh rất có tố chất ngoan cường, nên đề cử anh thi vào K3.”

Ai nấy đều bảo trì trầm mặc, riêng Mông Phong mở miệng nói: “Mẹ anh với mẹ Lưu Nghiễn có phần giống nhau.”

Lưu Nghiễn ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong bụng thì gào thét: Chẳng hề giống xíu nào, anh chết đến nơi với tôi nhé Mông Phong!

Mông Phong lại tiếp: “Mẹ của Lưu Nghiễn dữ lắm, hồi bọn tôi còn nhỏ, cả khu phố chẳng ai dám chọc vào bà ấy… Nhưng mà bà ấy vẫn tặng đồ cho người già, giúp bà nội tôi và những cụ già khác mua thức ăn, mỗi tháng còn đo huyết áp cho họ rất đều đặn…”

Lại Kiệt cười ha hả, gập cùi chỏ thúc nhẹ Bạch Hiểu Đông, hỏi: “Hiểu Đông, sao cậu gia nhập đội Cơn lốc?”

“Hả? Tôi… tôi…” – Bạch Hiểu Đông dán mắt vào miếng thịt hộp trong chén, đáp – “Tôi mới đánh xong giải đấu, vốn đang chuẩn bị tập huấn chờ năm 2012 lại tham dự cuộc thi tiếp theo, nào ngờ lúc ấy thầy huấn luyện qua đời, cuộc thi đấu cũng đi theo luôn…”

“Mới đánh xong giải đấu gì?” – Mông Phong hỏi.

“Giải Thế giới.” – Bạch Hiểu Đông cười hiền đáp.

“Woa!!!” – Mọi người líu lưỡi không nói nên lời.

Lưu Nghiễn lại hỏi: “Có giành được hạng nào không?”

“Ừa.” – Bạch Hiểu Đông gật đầu – “Huy chương vàng.”

Cả bọn: “…”

Khóe miệng Lưu Nghiễn không khỏi co rút, Bạch Hiểu Đông tiếp: “Còn có những giải đấu khác nữa… Nhưng đến tháng Tám… phát sinh bệnh dịch nên đã hủy bỏ, bọn tôi muốn về nhà nhưng thầy huấn luyện không cho, sau cùng thầy đã chết, mà bạn gái của tôi cũng…”

Lại Kiệt bỗng hỏi: “Cậu có bạn gái à?”

Bạch Hiểu Đông đáp: “Ừa, cô ấy cũng thuộc đội tuyển quốc gia, bên Nhu đạo, tôi còn đấu không lại cô ấy nữa kia.”

Mông Phong và Lại Kiệt gật đầu thông cảm.

Bạch Hiểu Đông cúi gằm đầu, nói: “Nhưng rốt cuộc cũng phải chia tay, hầy.”

“Tại sao?” – Lưu Nghiễn hỏi – “Cô ấy còn sống chứ?”

Bạch Hiểu Đông nói: “Vẫn còn sống, cô ấy bảo tôi quá ngốc, hơn nữa… chẳng có chủ kiến gì cả. Đội tuyển Quốc gia đã giải tán, cứ ngây người ở lại Trung tâm tị nạn mà chờ từng ngày trôi qua rất nhàm chán, cho nên tôi tìm ít việc giải sầu, thay đổi tâm trạng… Ừm, có điền vào một tờ đơn, đánh dấu vào câu “Nguyện hiến dâng vì Tổ quốc”… viết thêm chút sở trường đặc biệt, photo công chứng rồi nộp lên, một tuần sau họ tiêm vắc xin và gửi tôi tới đây.”

Lại Kiệt: “…”

“Tôi ngốc lắm hả?” – Bạch Hiểu Đông mong đợi hỏi ra một câu.

“Không ngốc chút nào hết.” – Mọi người đồng thanh đáp lời.

Bạch Hiểu Đông mỉm cười đầy cảm kích, Lại Kiệt vỗ vỗ vai cậu ta, khích lệ rằng: “Hiểu Đông là một cậu nhóc tốt mà, sẽ có cô gái khác thích chú thôi.”

Mông Phong gõ bát đánh “keng” một tiếng, thẩy cho Lưu Nghiễn cái liếc mắt cảnh cáo, tức thì Lưu Nghiễn biết tỏng hắn đang hằm hè “Em đừng có mà quyến rũ thằng nhỏ”, cậu bực bội đứng phắt dậy, chui vào xe tiếp tục cắm đầu vô mớ đồ chơi nhỏ của mình.

Sau khi ăn xong Lại Kiệt thu dọn bát đũa, Trác Dư Hàng chủ động mời: “Tới đây, Hiểu Đông, hai anh em mình đánh vài đường cho vui nào.”

Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng cùng so chiêu dưới ánh hoàng hôn nơi quốc lộ, mỗi lần Trác Dư Hàng đều không đấu nổi quá mười chiêu dưới tay Bạch Hiểu Đông. Lưu Nghiễn ngồi trong thùng xe dóng mắt nhìn ra xa, trông thấy động tác của Bạch Hiểu Đông vô cùng linh hoạt, nhịp chân dời trái chuyển phải, đúng là kiểu kết hợp giữa Quyền Anh và Tán đả, tuy bước chân không ngừng dao động nhưng mỗi lần cậu ta ra tay đều khống chế được yếu điểm của Trác Dư Hàng, đích thị là cao thủ đánh cận chiến số một của đội Cơn lốc.

Tuy nhiên, nếu dùng toàn bộ sức lực mà liều mạng thì bất cứ người nào trong đội Cơn lốc đều có khả năng giết Bạch Hiểu Đông – bao gồm cả chính Lưu Nghiễn.

Mông Phong dư thừa sức lực, kỹ thuật súng ống cực kỳ nhuần nhuyễn, chỉ cần một khẩu súng máy sáu nòng trong tay, hắn gần như có thể bắn bách phát bách trúng. Mà Lại Kiệt thì nhanh nhạy và phản xạ trên mức thượng thừa.

Song vẫn không thể phủ nhận một điều rằng, Bạch Hiểu Đông rất mạnh, sức chiến đấu của cậu ta còn có thể nâng cao rất nhiều, Lưu Nghiễn quyết định nghiên cứu vài món vũ khí kiểu mới thích hợp cho cậu ta sử dụng.

Đội Cơn lốc của ngày hôm nay dường như đã đạt được sinh mệnh mới, Lưu Nghiễn không khỏi âm thầm cảm thán, mới tuần trước cả đội có vỏn vẹn ba người, nhiều lúc cậu tưởng chỉ còn lại mỗi mình bọn họ.

Song từ khi cậu gia nhập đội Cơn lốc, tiểu đội này lập tức phô bày sức sống kiên cường dẻo dai trước mắt cậu, thậm chí còn khiến cậu nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó Lại Kiệt chẳng may hy sinh, chỉ cần đội Cơn lốc vẫn còn một người sống sót, thì biên chế của đội đều vĩnh viễn tồn tại.

Như Lại Kiệt đã từng nói: Tinh thần vĩnh viễn không tàn lụi, lòng nhiệt huyết mãi sôi trào.

Ngày 18 tháng 6 năm 2013,

Chúng tôi rời khỏi địa giới Sơn Đông, tiến vào Hà Bắc, chọn một tuyến đường đến Bắc Kinh, lũ zombie ở đấy không nhiều như tôi tưởng.

Thủ đô chính là cứ điểm di tản an toàn đầu tiên, cho nên số người còn sống cũng nhiều, dân số hơn 20 triệu người sống sót gần non nửa, hơn nữa đây cũng là nơi mà đội tìm cứu đặt chân đến trước tiên.

Đường xá nơi đây vắng tanh, và hầu hết các tòa nhà đều còn nguyên vẹn.

Trước cổng Thiên An Môn trống không bóng người, chỉ có giấy vụn ẩm ướt chất đống. Chúng tôi cứ lái xe thẳng một mạch, Lại Kiệt và anh Trác tới siêu thị Wal-Mart trên đường Tri Xuân để kiếm thức ăn, hy vọng có thể bổ sung thêm nhiều thực phẩm.

Tôi vẫn chưa thể đón nhận Trác Dư Hàng, cảm giác anh ta hệt như một người lẳng lặng đứng trong bóng tối, không ưa đùa giỡn, và chẳng biết cười bao giờ.

“Hồi trước giá nhà ở đây tới hai vạn một mét vuông lận đó(gần 70tr Vnđ @@).” – Bạch Hiểu Đông nói – “Đắt đỏ khiếp, tôi đem Huy chương vàng đi cầm cũng chẳng mua nổi.”

Lưu Nghiễn ngồi xổm trước mui xe căn cứ hì hụi lắp một cái xẻng ủi, không ngẩng đầu lên mà trêu chọc : “Thế thì cậu phải giựt thêm cái Huy chương vàng thế vận hội Olympic nữa, sau khi trở về dùng tiền thưởng của Quốc gia mới mua nhà được.”

Mông Phong phá sập một cánh cửa bảo vệ, vác khẩu súng máy trên vai nghênh ngang tiến vào phòng ở trong tiểu khu, ngắm nghía vật dụng bài trí chung quanh.

“Vẫn chưa bán.” – Lưu Nghiễn tháo gỡ được mấy thứ có ích, đi tới cạnh hắn – “Nhà mẫu đó.”

Đây là một khu biệt thự sang trọng ở Hải Điến(quận nội thành Bắc Kinh), Mông Phong đứng trong biệt thự mẫu quan sát một chút, tia nắng trời xuyên qua lớp kính mờ chiếu rọi vào trong, ngoài tường dây thường xuân xanh um, mọi cánh cửa sổ đều đóng kín, sàn nhà bằng gỗ đã phủ một lớp bụi mỏng, trên bàn cơm bày biện hoa quả nhựa.

Thiết bị nội thất trong nhà mẫu rất đẹp, Mông Phong hỏi: “Loại nhà này giá nhiêu?”

“Chắc cỡ vài triệu.” – Lưu Nghiễn vươn tay chọc cái công tắc đèn trên tường, tất nhiên là không có điện – “Thiết kế theo phong cách Bắc Âu mà thay đổi chút chút thôi, kiến trúc sư này có thể là người Hàn, nhìn là biết tay này bắt chước phong cách của Min Yong Bo(một kiến trúc sư nổi tiếng bên Hàn) nhưng chưa tới. Kiểu ghế kia hơn bảy ngàn lận đó… cả sô pha cũng mấy vạn…”

Mông Phong: “Em biết luôn à? Căn nhà này đẹp ghê, xem mấy đồ gia dụng này đi, chỉ dùng vài miếng ván gỗ lắp ráp tùy tiện mà lại mắc kinh khủng… ở Bắc Kinh thiệt lắm kẻ dư tiền.”

Lưu Nghiễn: “Ừa, nhưng mà em không thích không gian nhà ở có phong cách hỗn hợp giữa kiểu Hàn, Bắc Âu và Bohemia, cảm giác rất rối loạn và đột ngột.”

Mông Phong gật gù, Lưu Nghiễn tiếp tục đưa mắt nhìn quanh một lượt, hai người bất giác nắm lấy tay nhau khe khẽ đung đưa, đôi bên như thể có một thứ thần giao cách cảm:

Chờ đến khi kiếp nạn chấm dứt, có được một căn nhà nhỏ của riêng mình, trải qua cuộc sống an nhàn bình đạm, cùng nhau lên mạng lướt web, chat chit tâm sự, chỉ như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Lưu Nghiễn bỗng dưng cảm thấy cái gì cũng chẳng quan trọng, cậu nhìn thấy chú gấu Mông Phong mãi mê hướng đôi mắt tò mò thưởng thức ngôi nhà trong mơ của hai đứa, khoảnh khắc đó chợt có chút không đành lòng.

Thật ra Mông Phong vốn không biết làm gì cả, suốt ngày nằm ru rú trong nhà lên mạng chơi game, Lưu Nghiễn chẳng quá mức chỉ trích vấn đề đó, tất nhiên cậu cũng thầm oán trách xiu xíu, song cho dù cậu không nói ra thì Mông Phong vẫn có thể cảm nhận được, chính bởi vì như vậy nên hắn mới để bụng đến thế.

Nhưng hiện giờ Lưu Nghiễn đã nghĩ thông suốt không ít chuyện. Hồi trước hai người họ thường gây gỗ cãi vả, cậu cho rằng Mông Phong không tiến bộ là vì hắn chưa chịu thử làm bất cứ việc gì, những tháng ngày như vậy khiến Lưu Nghiễn vô cùng chán nản, mông lung chẳng thể tìm được lối ra cho tương lai của họ ở nơi nào. Chỉ sợ Mông Phong mãi không có công ăn việc làm, sống uổng phí cả cuộc đời của hắn.

Điều đó không chỉ ảnh hưởng mình Lưu Nghiễn, đối với Mông Phong mà nói, đó cũng là một sự thật vô cùng tàn khốc.

Nhưng ngày hôm nay, hắn dùng mồ hôi máu thịt chứng minh được tình cảm ấp ôm của bậc anh hùng, những thứ khác đã chẳng còn quan trọng nữa – cho dù sau khi hắn nhận được huân chương anh hùng lại phải tiếp tục chạy đi bán bảo hiểm, Lưu Nghiễn cũng sẽ ghi nhớ thật kỹ, đây là một người bán bảo hiểm đã một thời làm người hùng trượng nghĩa, biết rằng mình không hề yêu lầm người. Cậu chợt nhớ lời thầy dạy triết từng nói: Để chứng minh bản thân mình đang sống, trong cuộc đời chỉ cần một cơ hội mà thôi, một viên kim cương lóe sáng lên để rồi lại bị phủ bụi, ít ra chúng ta có thể mãi mãi khắc ghi khoảnh khắc được vụt sáng rực rỡ kia.

Mông Phong nhỏ lớn chưa từng được ở trong một ngôi nhà xa xỉ như vậy, không kìm nổi mà dấn bước dạo quanh, từ phòng đọc sách, kệ sách, đến nhà vệ sinh, đều được thiết kế đơn giản hiện đại, vô cùng khéo léo đẹp đẽ.

“Ngôi nhà sau này của bọn mình.” – Lưu Nghiễn đứng trước cửa sổ sát đất, đút hai tay trong túi – “Cứ để em thiết kế lắp đặt hết cho. Tuy môn tạo hình trang trí của em chỉ đạt điểm trung bình, nhưng thiết kế một ngôi nhà cho riêng mình vẫn dư sức.”

Mông Phong bèn hỏi: “Em thiết kế giống ở đây được hả? Y hệt luôn?”

Lưu Nghiễn đáp: “Tất nhiên, hồi còn đi học, cô bạn kế bên phòng em nếu không gặp phải đại nạn lần này đã trở thành kiến trúc sư nội thất đứng đầu Quốc tế rồi, đó là một cô gái có sức sáng tạo nhất mà em từng gặp…”

“Chậc chậc chậc…” – Mông Phong dài giọng – “Lại bắt đầu chém gió đấy phỏng. Đến lúc đó anh chịu trách nhiệm mua vật liệu, đóng đinh, ép gỗ, quét sơn, phun nước, em chỉ cần thiết kế mà thôi, nhưng em phải đảm bảo tái hiện giống hệt ngôi nhà này mới được.”

“Anh khinh người quá đấy Trung sĩ Mông Phong.” – Lưu Nghiễn đáp trả – “Nếu có người bảo anh cầm súng máy đi giết một con gà thì anh thấy sao.”

Mông Phong: “Ừm… sau đó tụi mình sống cùng ba của anh nhé.”

Lưu Nghiễn thoải mái rằng: “Sao cũng được, chỉ cần ba đừng ở nhà chơi trò tổng tấn công đánh bom nằm sấp gì gì đó thì em vẫn khá là thích ông ấy, như thế mới có thể chung sống tốt đẹp.”

Mông Phong nói: “Ừa, em phải đặt ra ba điều quy ước, hạn chế ông ấy mỗi lần chỉ được dắt một tình nhân về nhà… Anh xem nào, chỗ này có thể đóng một kệ sách gỗ lim, bỏ thêm quyển Hồng Lâu Mộng hoặc vài thứ đại loại, ông ấy thích mấy sản phẩm từ gỗ lim lắm, trần nhà đổi sang đèn chùm Louvre(2)…”

(2) Đèn kiểu này này =))

kvefr3709s

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong tiếp: “Trong phòng đọc sách lại treo mấy bức tranh sơn thủy cho ông ấy, đặt thêm vài bức tượng phương Tây nữa.”

Lưu Nghiễn: “Rồi bỏ thêm hòn non bộ với chậu hoa, lại treo một cặp dây kết Trung Quốc(3) trên hòn non bộ, bàn làm việc làm từ gỗ lim và đá hoa cương, trong phòng đọc sách thiết kế suối phun xanh vàng rực rỡ. Phía sau đặt một đỉnh đồng “Tư Mẫu Hậu”(4) làm bệ, bên trên để pho tượng Athena(5) hoặc nàng Venus cụt tay(6), tường bên trái treo bức “Thanh minh thượng hà đồ”(7), tường phải là bức “Thượng đế tạo ra Adam”(8), bên ngoài treo hai chiếc đèn lồng ghi chữ Mông cỡ lớn…”

(3) Dây kết:

D2301_08

(4) Đỉnh đồng Tư Mẫu Hậu:

xinsrc_282090220080162520791

(5)(6) Tượng Athena và Venus cụt tay:

110806_24 download

(7) Thanh minh thượng hà đồ: nghĩa là tranh vẽ bên sông vào tiết Thanh minh, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc. Chi tiết tại Đây

(8) Bức Thượng đế tạo ra Adam:

image001

Mông Phong: “Đúng đúng, ông ấy ưng kiểu đó lắm, phú quý, cổ điển, có khí chất. Anh cho phép bên trái treo đèn chữ Mông, bên phải treo chữ Lưu đấy.”

Lưu Nghiễn: “Kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây à?! Mấy thứ đại phú đại quý này chả thèm xem xét mà dám treo bừa cả cặp, em thật sự tò mò không biết trong đầu hai cha con nhà anh suy nghĩ thứ gì…”

Mông Phong: “Thích gì thì kệ người ta! Thời bây giờ kiến trúc sư phải chiều theo ý tưởng của chủ nhà, hiểu chửa?”

Lưu Nghiễn: “Cái thứ sở thích gì đâu mà quái đản, lại còn quê mùa dở hơi, anh đừng hòng bắt em làm theo phong cách mà ông ấy thích nhá.”

Mông Phong lấy làm tiếc mà rằng: “Em không làm cũng không được, ông ấy chính là cha ruột của anh mà. Em muốn kết hôn với người hùng thì nhất định phải chấp nhận người nhà của anh chớ…”

Lưu Nghiễn: “Chẳng hề gì, nhưng chiếu theo lập luận của anh, trước tiên phải chấp nhận để em đặt bài vị của ba mẹ lên bàn trà ở phòng khách, có lẽ nên mời đạo sĩ lên đồng hỏi xem bà ấy thích ở trong ngôi nhà kiểu gì nữa…”

Mông Phong: “Em đừng có tào lao nữa đi…”

Lưu Nghiễn: “Muốn biến nhà của em thành phong cách nửa Tây nửa Ta à, trừ phi cha con các người bước qua xác em nhé, cảm ơn!”

Lưu Nghiễn rời khỏi ngôi nhà mẫu, Mông Phong bám riết theo sau: “Em chỉ cần dành cho ba một phòng, rồi thiết kế nội thất theo phong cách ông ấy chỉ định là được mà.”

Lưu Nghiễn: “Miễn bàn! Anh tưởng em là lính chạy vặt đấy à? Lại còn chỉ với chả định, chắc làm Tướng quân lâu quá nên đầu óc hồ đồ luôn rồi…”

Mông Phong nghiến răng: “Anh muốn tẩn em lắm rồi nhé…”

Lưu Nghiễn vội hô hào: “Bạch Hiểu Đông! Cứu giá!”

Mông Phong: “…”

Bạch Hiểu Đông từ xa hét vọng tới: “Kỹ sư! Cứu tôi với!!!”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong lập tức kê súng lên vai, Lưu Nghiễn vội vàng lao chân xông tới.

Ở bên mé tiểu khu, có sáu con zombie ăn bận quần áo hàng hiệu sang trọng đương lảo đảo lê lết tiến về phía Bạch Hiểu Đông, dồn anh chàng phải lui dần về sau mà không ngừng hô lên: “Tao cảnh cáo… cảnh cáo bọn mày nhé, đừng có chọc tao à…”

“Mau tránh ra!”

Giọng Lưu Nghiễn vọng lại từ sau lưng, tiếng động cơ của chiếc xe căn cứ ầm ầm kêu vang, Bạch Hiểu Đông tức tốc phi người nhảy bổ vào bụi cỏ ven đường. Xe căn cứ bật mở xẻng ủi, xúc lấy một chiếc Mercedes ở phía trước rồi dồn lực vào lò xo bật tung lên trước, chiếc xe đó bị hất xoay tít ra xa, nện thẳng xuống đầu bọn zombie kia.

Ngày 20 tháng 6 năm 2013,

Lúc này chắc hẳn Quyết Minh đang trong kỳ thi nhập học, chúc nhóc con ấy đạt được kết quả thật cao.

Chúng tôi rời khỏi Bắc Kinh, những khu vực rộng lớn như quận Triều Dương và đại lộ Trường An hẵng còn rất nhiều zombie, đế đô vẫn được bảo tồn vô cùng toàn vẹn, rồi sẽ có một ngày chúng tôi quay lại nơi đây.

Lại Kiệt đem về kha khá thức ăn, gồm cả đồ hộp, gạo và thực phẩm tươi.

Chúng tôi tiếp tục hành trình dong duổi trên quốc lộ 102, tiến vào Cát Lâm và Liêu Ninh. Chỗ này vốn là vùng hoang vắng hẻo lánh, cách xa thành thị lớn, suốt dọc đường đi có không ít tháp tín hiệu treo cờ tổ quốc trên đỉnh – chứng tỏ rằng công cuộc tìm cứu tại nơi đó đã kết thúc.

Ở chốn hoang vu mênh mông ngay cả zombie cũng chẳng được vài mống, giữa bầu trời mịt mờ ảm đạm và nền đất xanh thẳm vô bờ này, chỉ sót lại chiếc xe đơn độc của chúng tôi.

Ngày 22 tháng 6, tiết Hạ Chí,

Xe căn cứ dừng bánh ở bờ sông tận cùng phía Nam của Hắc Long Giang, vĩ độ 580 Bắc, hôm nay là ngày mùa Hạ dài nhất trong năm. Nhiệt độ không khí bên ngoài chỉ có 130C, bờ sông như chưa từng say ngủ.

Nền trời rặt một sắc màu xắm trắng kéo dài mênh mang đến vô tận, ban ngày đã chiếm tới 19 tiếng đồng hồ, thượng nguồn dòng Hắc Long Giang từ phía Tây thôn Lĩnh Lạc Cổ ào ào đổ xuôi, thấm đượm hơi lạnh se se.

“Lưu Nghiễn!” – Lại Kiệt đang cúi người rửa mặt bên bờ sông – “Lấy thiết bị ra đi! Bắt đầu dò tìm!”

Lưu Nghiễn đứng dưới khoảng trời xanh bao la, chuyên chú điều chỉnh thử một cái máy dò tìm sinh mệnh kiểu mới, rồi lại ngơ ngác ngẩng đầu lắng nghe.

Bầu trời gần sát như thể chỉ cần vươn tay là chạm tới, dãy núi đá phủ tuyết quanh năm nhấp nhô trải dài tận phương xa. Cậu tháo kính râm xuống, đẩy phạm vi dò tìm lên mức tối đa, trên màn hình vẫn tối thui như cũ, mạng lưới xanh lục bao trùm khắp nơi, song không có lấy một điểm sáng nào.

“Không có ai hết.” – Lưu Nghiễn báo cáo.

Lại Kiệt: “Sao thế được, cầm lại đây anh coi thử.”

Lưu Nghiễn: “…”

Lưu Nghiễn: “Anh chẳng biết xài món này đâu, đây là dòng mới mà, sao mỗi lần tôi nói không có người thì các anh lại không tin nhỉ?”

Mông Phong chen vào: “Xem một chút thôi mà cưng – xem chút xíu cũng đâu có dính bầu…”

Mông Phong dứt khoát cướp lấy máy dò tìm, sức Lưu Nghiễn nào bì nổi nên buộc phải tùy ý hắn, Mông Phong hì hụi nhấn tít tít liên tục, mò mẫn cả buổi vẫn chẳng có động tĩnh gì. Lại Kiệt cũng xáp vào ấn ấn bóp bóp một lượt.

Mông Phong: “Không thể nào, theo như bản báo cáo về số người sống sót ở ba tỉnh miền Đông Bắc của vùng biển Quốc tế, thì trước khi đại dịch bùng phát họ đã di dời lên phía Bắc cơ mà.”

Lại Kiệt “ừm” một tiếng đồng ý.

Mông Phong tiếp: “Dựa vào ước tính của Tổ chức, chỗ này có ít nhất gần mười vạn nhân khẩu, bọn họ chạy đi đâu cả rồi?”

“Hay là vượt biên rồi?” – Trác Dư Hàng nói.

Lại Kiệt chầm chậm lắc đầu, Lưu Nghiễn bảo: “Nhưng thực tế máy dò tìm không ra, mấy người phải tin vào khoa học kỹ thuật chớ…”

Mông Phong gập khuỷu tay làm động tác vỗ cánh: “Em đừng suốt ngày trưng cái bản mặt gợi đòn ấy ra nhé, có biết mỗi lần em liên tục vỗ cánh rồi chu mỏ vịt quàng quạc ca ngợi mớ thiết bị khoa học của em, là anh lại vô cùng muốn…”

Lưu Nghiễn ngắt lời: “Anh lại vô cùng muốn nếm thử mùi vị của cuộn Tesla đặc biệt…”

Lưu Nghiễn chưa dứt lời đã bị Mông Phong túm cổ áp lên thân xe, hung hăng chặn hôn thật sâu.

Cả bọn vờ như không thấy, Lại Kiệt tiếp tục nói: “Thế thì, phải tự đi tìm vậy.”

“Lấy cứ điểm tạm thời làm trung tâm, tôi, Mông Phong và anh Trác chia nhau đi tìm toàn thành phố.”

Lưu Nghiễn lái xe căn cứ đậu trên đoạn đường ven sông gần ngả rẽ vào thành phố, Lại Kiệt phân chia phương hướng, Trác Dư Hàng bỗng nói: “Tôi muốn đổi với Tiểu Bạch, để tôi phụ trách bảo vệ kỹ sư cho.”

Lưu Nghiễn: “?”

Lưu Nghiễn nghiêng đầu liếc nhìn Trác Dư Hàng, rồi đưa mắt xem Lại Kiệt dò ý, đáp: “Tôi không cần người bảo vệ.”

Lại Kiệt nhíu mày cân nhắc chốc lát, đoạn gật đầu rằng: “Chỗ này nguy hiểm rình rập, tuy Hiểu Đông rất có bản lĩnh, tốc độ cũng linh hoạt, nhưng lại thiếu kinh nghiệm đối phó với tình huống đột phát. Anh Trác nói đúng đấy, Lưu Nghiễn, cứ nghe theo lệnh anh.”

Lưu Nghiễn đành phải lấy ra một đôi găng tay thép, giao cho Bạch Hiểu Đông, ý bảo cậu ta đeo vào.

“Tôi thiết kế riêng cho cậu đấy.” – Lưu Nghiễn nói – “Phần khuỷu tay và cánh tay có khóa lò xo, thuận tiện khi cậu đánh cận chiến có thể bắn zombie văng ra, khó bị chúng bao vây hơn, dưới ngón út là nòng súng, nâng cánh tay lên đi…”

Bạch Hiểu Đông giơ cánh tay phải lên ngang tầm mắt, “rắc” một tiếng, phần cổ găng tay bắn ra một nòng súng song song với mặt đất, Lưu Nghiễn tiếp tục nói: “Gập ngón trỏ lại.”

Bạch Hiểu Đông bèn co ngón trỏ, nòng súng lập tức nổ “Đoàng!” bắn ra một phát đạn.

“Xịn quá!” – Bạch Hiểu Đông hớn hở bật thốt.

“Súng liên thanh dạng găng tay.” – Lưu Nghiễn giảng giải – “Mô phỏng theo sản phẩm mới – súng pháo gắn tay của nhà xưởng ở Khu số Sáu, nòng súng tùy theo trọng lực mà xoay chuyển vị trí liên tục, sẽ luôn luôn hướng về phía trước, nhưng độ chính xác vẫn cần phải tiếp tục cân chỉnh. Cậu cứ dùng thử trước xem hiệu quả thế nào rồi báo cho tôi biết, tôi còn gắn thêm dao găm và bánh răng cưa, gập ngón cái, rồi nắm tay lại.”

Bạch Hiểu Đông lần lượt gập ngón cái, rồi co cả năm ngón thành nắm, bánh cưa và trường đao xoèn xoẹt bắn ra ngay lập tức, cậu chàng bội phục Lưu Nghiễn sát đất.

Lưu Nghiễn múa một chiêu đánh cận chiến: “Cậu hãy từ từ làm quen với các chức năng của nó, súng máy chỉ có hai mươi bốn phát đạn. Tôi không dám bổ sung thêm thiết bị vì nặng lắm.”

Bạch Hiểu Đông giơ tay áng chừng sức lực, đoạn cúi đầu vung hai cánh tay bắt chéo trước người, đôi găng tay lóe sáng, cậu chàng cười bảo: “Tốt thật đấy, không nặng chút nào, chốc nữa về tôi sẽ báo cáo kết quả cho anh nghe.”

Lại Kiệt nói: “Vậy giờ xuất phát thôi, quãng đường dò tìm trong bán kính 20km, cần khoảng một ngày một đêm, chuẩn bị tìm kiếm kỹ càng tất cả mọi vùng xung quanh, xem xét họ có lưu lại hướng di tản hay không, các cậu nhớ cẩn thận đấy.”

Lưu Nghiễn thêm vào: “Nếu vượt quá phạm vi thì máy liên lạc sẽ mất hoạt động.”

Mông Phong đáp: “Biết rồi, em phải cẩn thận bảo vệ mình thật tốt.”

Ba người tự chọn vũ khí, sau đó tản ra các hướng khác nhau để tiến hành tìm cứu.

Tại cứ điểm chỉ còn lại hai người Lưu Nghiễn và Trác Dư Hàng.

Lưu Nghiễn lấy một viên thạch trái cây Hỷ Chi Lang Quả(9) mà Lại Kiệt vơ vét đem về, bóc ăn, rồi cầm đèn săm soi vỏ nhựa hình chén của viên thạch, ngẫm nghĩ cách tận dụng thứ này.

(9) Một thương hiệu sản xuất thạch trái cây ở Trung Quốc:142019171

Trác Dư Hàng híp mắt, dựa người ở đuôi xe hút thuốc, hướng ánh mắt đượm vẻ ngờ hoặc dõi theo động tác của Lưu Nghiễn. Lưu Nghiễn vừa nghía sang Trác Dư Hàng, anh ta liền đảo mắt ngó chỗ khác.

Lưu Nghiễn chợt nhận ra bộ dạng của mình lúc này cứ như thằng dở hơi, bèn cầm theo cái vỏ nhựa định bước xuống xe, nhưng bị vóc dáng to con của Trác Dư Hàng chắn ngoài khoang xe.

“Nhường chỗ chút, đại ca sát thủ.” – Lưu Nghiễn ra tiếng.

Trác Dư Hàng mặt không biểu tình nhích người né sang một bên.

Lưu Nghiễn đi xuống xúc đất vào vỏ nhựa rồi quay về, ngắt thêm một cành cây xanh non cắm vào trong.

Trác Dư Hàng bỗng nói: “Cậu coi thường tôi.”

Lưu Nghiễn đáp: “Anh ở lại vì muốn tranh luận với tôi chứ gì, đại ca sát thủ.”

Trác Dư Hàng vứt điếu thuốc, thản nhiên rằng: “Biết không, mấy thằng loai choai như cậu anh đã gặp rất nhiều rồi.”

Lưu Nghiễn khoanh tay, nheo mắt, nhìn chằm chặp vào cái cây mới đặt trên bàn làm việc.

“Anh cứ việc tiễn tôi đi chầu ông bà.” – Lưu Nghiễn nói – “Như thế Mông Phong mới cưới em gái của anh được.”

Trác Dư Hàng cười ra tiếng, bảo: “Muốn giết cậu thì dễ như trở bàn tay thôi.”

Lưu Nghiễn nghiêng đầu xem xét anh ta, rồi nói: “Vốn dĩ anh cũng khinh thường tôi, chẳng phải à? Anh nghĩ rằng chỉ cần vung tay là dư sức bóp chết tôi, chúng ta là đồng đội, nhưng chính anh lại coi thường tôi trước, vì tôi không ra sức lao động chân tay. Bị xem nhẹ bởi một người anh vốn coi thường, cho nên cảm thấy rất khó chịu chứ gì.”

Trác Dư Hàng: “…”

Lưu Nghiễn lại tiếp: “Một thằng kỹ sư máy tay không tấc sắt, còn mang theo cả mớ thùng sắt quái đản thì làm nên trò trống gì? Toàn bộ những món này chẳng đáng trông mong tin cậy.”

Trác Dư Hàng chẳng đáp lời, lạnh lùng nhìn Lưu Nghiễn chăm chú.

Lưu Nghiễn đã huỵch toẹt những lời cất trong lòng Trác Dư Hàng, nên anh ta phải đành thôi, bước ra sau xe nhóm lên một đống lửa.

22h30’, những thành viên khác đều rời khỏi phạm vi hoạt động của máy liên lạc, Mặt trời tỏa ra vầng sáng yếu ớt cuối ngày nơi chân trời, sau rốt đã chầm chậm lặn xuống mặt đất.

Buổi tối chỉ có hơn bốn tiếng đồng hồ, chòm Bắc đẩu đơn độc treo giữa trời đêm, tỏa ra ánh sáng thanh lãnh êm dịu.

Trác Dư Hàng ngồi bên đống lửa làm sủi cảo, anh ta gói khá nhiều, tạo thành hình dáng những chú thỏ trắng nhỏ, bỏ vào nồi luộc chín rồi nhấc ra đặt trên tảng đá, nhưng không lên tiếng gọi Lưu Nghiễn mà bưng một phần sủi cảo tới bờ sông ngồi ăn một mình.

Lưu Nghiễn nằm sấp trên bàn làm việc định bụng nghỉ ngơi một chốc, song lại bất giác chìm vào giấc ngủ.

Cậu mơ thấy khắp núi đồi tràn ngập zombie, đông chật như nêm, khuôn mặt của chúng xa lạ mà mơ hồ, chỉ đứng yên dõi mắt theo cậu. Trong giấc mộng, dường như cậu đang đứng giữa biển zombie nghìn nghịt, tất cả zombie đều đứng yên không nhúc nhích, trợn trừng mắt nhìn cậu chòng chọc, cảnh tượng đó còn khiến người ta sợ hãi hơn lúc chạy trốn chết và chiến đấu.

Chợt cậu phát hiện mình đang ôm một con zombie nhỏ trong lòng, đứa con nít mắt mở lớn, bình tĩnh nhìn cậu, Lưu Nghiễn kinh hãi thét toáng lên, vội vàng ném đứa trẻ zombie xuống. Cậu hoảng hốt hô hào giữa cơn mộng, liên tục quay đầu tìm kiếm lối thoát, tuy không có con zombie nào ngăn cản cậu, nhưng bất kể cậu chạy hướng nào, trước mặt đều là bầy đàn zombie vây thành núi cao biển rộng ngút ngàn vô tận.

“Dậy ăn tối.” – Trác Dư Hàng lạnh giọng gọi.

Lưu Nghiễn choàng tỉnh giấc, trên đầu ướt rượt mồ hôi, cậu chống một tay đỡ trán, mặt mày tái mét dựa vào bàn làm việc mà thở dốc từng cơn.

Trác Dư Hàng hỏi: “Cậu bị cảm à?”

Lưu Nghiễn lắc đầu, run giọng đáp: “Tôi không sao… Đồ ăn đâu?”

Trác Dư Hàng xùy một tiếng, bước ra ngoài cầm hộp cơm đem vào. Lưu Nghiễn nương theo ngọn đèn, hướng ánh mắt vào chậu cây nhỏ cậu mới trồng.

Cành cây cắm trong đất, trên viền lá xanh bắt đầu xuất hiện màu úa vàng, tựa như từng chiếc lá đang được mạ viền một sắc vàng u ảm.

Trác Dư Hàng mạnh tay đặt phịch hộp cơm lên bàn làm việc, Lưu Nghiễn lấy lại tinh thần, đón lấy cà mèn bắt đầu ăn sủi cảo.

.

.

.

End #55.