#54. Sát thủ…
Tinh mơ hôm sau trời vẫn còn lất phất mưa bụi, mới tờ mờ sáng mà nơi nơi đã nhốn nháo ồn ào.
Lưu Nghiễn ngáp dài đứng dậy, mặt mày khó chịu ngồi trên xe ba gác mà bóc gói mì xào ăn. Lại Kiệt đứng ra tổ chức di tản, dân chúng dắt díu nhau khuân vác lương thực rời đi.
Có một bà cụ ôm gối và chăn mền gào khóc thê lương, Lại Kiệt muốn đưa bà đi nhưng bà ấy nhất quyết thà chết không đi, Lại Kiệt thiệt tình bị náo loạn đến mẻ đầu sứt trán.
Lúc này Mông Phong cũng bước tới an ủi khuyên nhủ bà cụ, Lại Kiệt vò rối tóc tai, điên tiết bỏ đi.
Mãi sau bà cụ ấy lả người kiệt sức vì khóc đến đứt ruột đứt gan, được Mông Phong bế lên đặt vào xe ba gác, để những người khác đẩy đi.
“Bà ấy khóc lóc cái gì thế?” – Lưu Nghiễn dò hỏi.
Lại Kiệt thở ra một hơi: “Cái gì ngon vậy, cho anh miếng với. Bà cụ ta bảo là, bạn già, con trai con dâu, cháu nội của bà đều chôn ở đây, chỉ còn lại mỗi thân già trên đời, nên chẳng muốn đi đâu hết.”
Lưu Nghiễn bèn nói: “Vậy để bà ấy ở lại đi.”
Lại Kiệt: “Sao có thể để bà cụ ở lại được? Cả thôn làng đều đi hết, chút lương thực chừa lại bà cụ ăn được mấy ngày, trong khi bọn zombie vẫn rình rập khắp nơi, kế hoạch Trường Dạ vừa bắt đầu thì người ở đây sẽ chết sạch cả thôi.”
Bà cụ kia dựa vào người Trác Đình, trên xe phần lớn đều là người già mất sức đi lại. Mông Phong đi theo hộ tống, nhỏ nhẹ xoa dịu bà, hắn lấy ví tiền ra cho bà xem ảnh chụp của hắn với ba hồi nhỏ, còn kể chuyện bọn trẻ con ở nơi tị nạn.
“Đúng rồi.” – Mông Phong nói – “Trong đó có nhiều trẻ con lắm, mọi người cùng chăm sóc bọn nhỏ, tán gẫu chuyện phiếm…”
Trác Đình không khỏi bật cười, hỏi: “Các anh còn kiêm luôn nhiệm vụ trò chuyện với người già nữa à?”
Bà cụ lẩm nhà lẩm nhẩm, cảm xúc đã nguôi ngoai không ít, vừa cầm tấm ảnh của Mông Phong vừa khóc lóc kể lể, sau cùng còn nắm lấy tay hắn, cảm kích nói lời biết ơn.
Mông Phong nói: “Hãy sống đi, để sau này chúng ta còn được quay về. Chờ tới lúc nơi này sạch bóng bệnh dịch, mọi người sẽ cùng nhau về nhà.”
Bà cụ đỏ viền mắt, gật gật đầu, dựa vào lòng Trác Đình, cô thương xót vươn tay vuốt nhẹ mái tóc hoa râm của bà.
Lưu Nghiễn biết, Mông Phong từ nhỏ đã được bà nội chính tay chăm sóc nuôi dạy tới lớn, thế nên hắn rất thương yêu bà, con người vốn luôn rắn rỏi ấy khi thể hiện tình cảm dịu dàng mới xúc động lòng người nhất. Lưu Nghiễn ngây ngẩn dõi nhìn Mông Phong, trong lòng có một thứ cảm xúc không thể thốt nên lời đang dần lan tỏa.
Mông Phong như thể có thần giao cách cảm, chợt ngẩng đầu hướng về phía Lưu Nghiễn mà mỉm cười. Lưu Nghiễn xử nốt mớ mì xào còn sót lại, phủi tay một cái rồi nhảy xuống.
Đoàn người đi giữa lòng núi mờ sương, tiến sâu vào núi thẳm.
Trưa cùng ngày, họ dừng chân nghỉ ngơi, lác đác có vài người đuối sức theo không kịp, Lại Kiệt đành phải giảm tốc độ xuống. Khi đang vượt qua một khe núi sâu thì mặt đất thình lình chấn động, đoàn người bắt đầu hoảng hốt kinh sợ.
Lại Kiệt xoay người giơ tay ra hiệu im lặng, Trác Dư Hàng lập tức dẫn theo lính tráng của mình chạy lên trước đội ngũ dàn trận bảo vệ.
Đột nhiên có một quái vật khổng lồ từ trong khe núi bước ra, khi nó giáng chân xuống đất phát ra một tiếng “Rầm” dữ dội, hợp thể Oak lại xuất hiện.
Giống như người khổng lồ quẩn quanh chốn rừng thẳm thời viễn cổ, mỗi một bước chân như long trời lở đất, nó không để ai vào mắt, vững vàng bước qua dòng suối, đi giữa dãy núi chập chùng, tiếp tục cuộc hành trình tiến thẳng về hướng Đông Nam.
“Đó là cái gì vậy…” – Bạch Hiểu Đông lần đầu trông thấy thứ này, run rẩy cất tiếng hỏi.
“Hợp thể Oak.” – Lại Kiệt đáp.
Bạch Hiểu Đông lại hỏi: “Thế… thứ gì đang điều khiển nó?”
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên, người khổng lồ bước ngang qua trước mắt bọn họ không xa, cứ vậy đi thẳng một đường, có vài phần thi thể bị cây cối móc trúng, rơi rớt xuống mặt đất.
“Là Trái Đất.” – Lưu Nghiễn thì thầm nói – “Tinh cầu của chúng ta đang kêu gọi nó, muốn thanh lý sạch sẽ tất cả virus lây bệnh. Nếu cậu mổ xẻ nó ra, sẽ bắt gặp quả cầu sáng màu lam ở tận cùng, đó chính là ý thức của hành tinh mẹ.”
Lại Kiệt quay đầu hỏi: “Trái Đất đang triệu hồi nó sao?”
Lưu Nghiễn gật đầu: “Khu số Bảy đã nói cho tôi biết, Trái Đất đang bảo vệ chúng ta, chiến đấu với virus đến từ bên ngoài.”
Người khổng lồ vượt qua, rời khỏi nơi đó.
Lại Kiệt phát lệnh khởi hành lần hai, chân thấp chân cao bước đi bên bờ suối, anh ta cười bảo: “Anh tưởng là Trái Đất muốn giết chết loài người chúng ta cơ chứ, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vẫn thường viết như thế còn gì?”
Lưu Nghiễn cười cười, đáp: “Chúng ta cũng là một phần của Trái Đất mà, sao nó có thể giết chết chính mình được?”
Mông Phong chen lời: “Thiệt không vậy, nhưng có rất nhiều người không phát giác nhân loại chính là một phần Trái Đất nha.”
Lưu Nghiễn hỏi ngược: “Vậy thì anh nói cho em biết, Trái Đất là gì?”
“Núi non, sông ngòi, đất đai.” – Lưu Nghiễn tiếp – “Bao gồm tất thảy những sinh vật tồn tại trên mặt đất này, đều là bản thân Trái Đất, có lẽ loài người thỉnh thoảng sẽ gây ra chút phiền toái nhỏ, song những việc đó cũng là bệnh của chính Trái Đất.”
Lại Kiệt cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân, hỏi: “Virus đã được chứng thực đến từ ngoài hành tinh à?”
Lưu Nghiễn lắc đầu nói: “Nghe đâu còn vượt cả ngoài hành tinh, từ một vùng không gian khác xa xôi hơn vũ trụ của chúng ta. Tần Hải cũng không thể lý giải một cách rõ ràng, đấy chỉ là suy đoán của họ thôi. Họ cho rằng virus này có ý thức, thuộc dạng ý thức quần thể… Khu số Bảy gọi ý thức của virus là “Lối tư duy quần thể”, có người nói hàng ngàn hàng vạn virus phân bố trên Địa cầu tạo thành một bộ não khổng lồ, là một chỉnh thể Huyền chứa đựng tất cả gen của virus… Giống như một vị khách không mời mà đến, thứ đó và ý thức của Trái Đất hình thành sự đối kháng lẫn nhau…”
Mông Phong hệt như vịt nghe sấm chẳng hiểu mô tê gì, Lưu Nghiễn liếc nhìn hắn một cái, vỗ vỗ đầu hắn.
“Mẹ tôi bảo đánh người không được đánh vào đầu, sẽ bị ngốc đó.” – Bạch Hiểu Đông đột nhiên nói.
Mông Phong: “Thì tôi bị em ấy đánh hoài mới ngốc luôn mà.”
Lưu Nghiễn: “…”
Vào hoàng hôn, họ băng qua một đoạn đường quanh co uốn lượn rời khỏi ngọn núi. Hôm sau vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc đã tìm được một tháp tín hiệu.
Lại Kiệt để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, tự mình trèo lên tháp phát sóng, Lưu Nghiễn thử một chút, tín hiệu bị nhiễu sóng mạnh.
“Gọi Căn cứ ở vùng biển Quốc tế… Đừng bảo là các người lại đụng phải bạch tuộc cá mực gì nữa đấy nhé!!” – Lưu Nghiễn bất chợt nổi đóa thét lên.
“Đây đây đây!!!” – Một giọng nam vang lên – “Cậu là Lưu Nghiễn trong truyền thuyết phải hông? Tình huống bên các cậu sao rồi? Lại Kiệt đâu?”
Lưu nghiễn: “Chúng tôi đang trên đường bay thì bị bắn rơi, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ ngoài ý muốn phát hiện một nhóm người sống sót tổng cộng 2071 người, tọa độ hiện tại đã đánh dấu trên bản đồ, chúng tôi cần có vật tư, đồng thời cũng xin Tổng bộ phái một trung đoàn cứu viện chở mọi người về vùng biển Quốc tế.”
“Tổng bộ đã ghi nhận, mọi người hãy phát quang đất trống, trong vòng bốn mươi tám giờ Trung đoàn cứu viện sẽ có mặt. Cậu còn yêu cầu nào khác không?”
Lưu Nghiễn móc ra một tờ danh sách, báo tên một đống vật tư quan trọng, tín hiệu bên kia mỗi lúc một yếu dần, Lưu Nghiễn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Thanh âm truyền tới từ máy liên lạc: “Đã ghi chép lại cụ thể, bề mặt của Mặt trời phóng ra dòng điện nhiễu, từ trường bị ảnh hưởng…” (Đó là bão Mặt trời nhé, mình từng chú thích rồi ^^~)
Tiếng rồ rồ vang lên, đứt tín hiệu, Lưu Nghiễn thử liên lạc vài lần nữa chờ bên kia xác nhận, sau khi chắc chắn rồi Lưu Nghiễn mới ngắt máy.
Đợt này đội cứu viện tới rất nhanh, mới hừng đông hôm sau mà đại đội trực thăng đã đáp cánh. Dưới chân núi hoang vu, đội ngũ nhân viên mau chóng cho những người may mắn sống sót xếp hàng kiểm dịch.
Một vị Trung tá bước xuống trực thăng, đến giải thích cùng Lại Kiệt: “Từ trường rối loạn, tín hiệu ở Trung tâm vùng biển Quốc tế đã bị nhiễu sóng, các cậu phải đẩy nhanh tiến trình tìm cứu thôi.”
Lại Kiệt chỉ hỏi: “Xe đâu? Sao không có xe?”
Mấy anh lính khuân thùng lớn thùng bé chứa vật tư xuống trực thăng, tay Trung tá nói: “Tổ chức không có cách nào cấp lại thiết bị máy móc được, những vật tư mà kỹ sư của cậu xin là do tiến sĩ Ngụy ở nhà xưởng trung tâm đặc biệt cung cấp, tặng cho học trò ruột của ông ấy, gồm cả máy sóng âm thăm dò địa hình kiểu mới và các loại robot nhỏ cải tiến…”
Lại Kiệt rú lên thảm thiết: “Vấn đề là không có xe nha, cho bọn tôi cả mớ trục kíp nổ với lò xo sắt để chơi trò xếp hình làm đĩa bay à!!!!”
Trung tá nói: “Nghiêm chỉnh chút đi! Thượng úy Lại Kiệt! Hãy tự mình khắc phục khó khăn! Đây chính là tử lệnh của Thiếu Tướng Trịnh Phi Hổ!!”
Lại Kiệt vừa nghe thấy ba chữ kia thì rùng mình một cái, lập tức tự giác ngậm miệng, xoay vòng tại chỗ, gập mình cúi chào Trung tá, cứng ngắc như người máy vung tay sải chân cùng chiều bước về phía Mông Phong.
Đoàn người vẫn rồng rắn xếp hàng chờ kiểm dịch. Lại Kiệt trưng ra bộ mặt thê thảm hết chỗ nói, trên bãi đất trống có khoảng mười cái thùng lớn, Lưu Nghiễn xắn tay áo lần lượt mở nắp thùng ra, bắt đầu kiểm tra vật tư mà cậu xin được.
Cánh quạt trực thăng ầm ầm khởi động, Triệu Kình chào tạm biệt họ rồi lên trực thăng quay về vùng biển Quốc tế.
Gió lốc thổi quét cả khoảnh đất rộng lớn, Lại Kiệt lần lượt đi đóng cửa từng khoang trực thăng, Trác Đình hướng về phía Mông Phong mà gọi: “Mông Phong!”
Mông Phong: “?”
Trác Đình đưa cho hắn một bó hoa nhỏ, rồi nói: “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, tặng anh này, xin hãy sống sót trở về.”
Mông Phong gật đầu, lén liếc mắt về phía Lưu Nghiễn đang đứng đằng xa, đoạn nhận lấy bó hoa, đáp lời: “Tôi cũng chúc cô lên đường bình an.”
Trác Đình xoay người leo lên cabin, chiếc trực thăng cuối cùng đã khởi hành bay vào không trung.
Mông Phong bước tới chỗ Lưu Nghiễn, cậu đang ngồi trên mớ thùng chất đống, Mông Phong chìa bó hoa mà Trác Đình tặng, lắc qua lắc lại như thôi miên trước mắt Lưu Nghiễn.
Mông Phong: “Khụ, thấy chưa, có người thích anh đấy nhé.”
Lưu Nghiễn: “Ờ.”
Mông Phong: “Em chẳng phát biểu ý kiến gì à?”
Lưu Nghiễn ngẩng đầu nhìn Mông Phong, rồi dời tầm mắt xuống bó hoa nhỏ. Mông Phong cũng biết sợ cơ đấy, lại còn ngoan ngoãn giao tang vật ra đây.
Lưu Nghiễn cầm lấy bó hoa.
Mông Phong: “…”
Lưu Nghiễn: “Giúp em gắn cái lò xo này vào đi… Em không đủ sức.”
Mông Phong giống như một con gấu vâng lời, ngồi xổm xuống trước mặt Lưu Nghiễn, bắt tay giúp cậu lắp một cái đĩa kim loại nhỏ.
Lưu Nghiễn cắm hoa vào túi áo trước ngực Mông Phong, nói: “Tốt lắm, được người ta yêu thích, cô ấy tặng anh hùng một bó hoa, còn em sẽ thưởng cho anh hùng.” – Dứt lời bèn vươn tay kéo gáy hắn gần sát, cùng nhau trao tặng một nụ hôn nồng.
Lại Kiệt tháo bao tay ra, thở phào một hơi thật dài, dẫn theo Trác Dư Hàng đến, ra tiếng: “Mọi người tập hợp nào.”
“Trác Dư Hàng đề nghị gia nhập đội mình, các đồng chí có ý kiến gì không?” – Lại Kiệt dò hỏi.
Lưu Nghiễn thoải mái rằng: “Hèn chi, tôi cứ thắc mắc sao anh ấy không lên trực thăng.”
Lại Kiệt vừa nghe liền biết mình bị Lưu Nghiễn vạch mặt, đội cứu viện đã rời khỏi mà Trác Dư Hàng vẫn còn ở đây, chứng tỏ Lại Kiệt đã tự quyết định trước rồi.
“Nếu các cậu không đồng ý, có thể kiếm một tháp tín hiệu khác rồi gửi anh ấy đi.” – Lại Kiệt nói – “Bắt đầu bỏ phiếu.”
Mông Phong hỏi: “Sao anh còn ở lại? Vì em gái của mình à?”
“Còn có một nguyên nhân khác nữa.” – Trác Dư Hàng hệt như bang chủ Cái bang, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, lôi thôi nhếch nhác, anh ta mở miệng đáp – “Đội trưởng Lại Kiệt đã đồng ý cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội, anh ấy sẽ giúp tôi giấu chuyện của Trác Đình mà không báo cáo lên cấp trên, để sau này xử lý.”
Lại Kiệt bảo: “Chỉ là kế sách tạm thời thôi, mọi người có ý kiến gì không nào? Chúng ta đang rất cần người, vì Tổng bộ chỉ cho thời gian thi hành nhiệm vụ chưa đầy sáu tháng, Bạch Hiểu Đông, cậu thấy sao?”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Tôi… không biết nữa, theo ý các anh đi.”
Lưu Nghiễn chẳng hề hấn gì mà rằng: “Tôi bình thường.”
Mông Phong lại tỏ ra rất sảng khoái: “Được chứ, không gây cản trở là duyệt tất.”
Trác Dư Hàng lạnh giọng nói: “Không đâu, tôi sẽ tự chứng minh bản thân.”
Lại Kiệt giao cho Trác Dư Hàng một tờ giấy, đoạn mở hộp ra, không ngẩng đầu lên mà bảo: “Anh tuyên thệ đi.”
Trác Dư Hàng hít một hơi thật sâu, nhìn vào tờ giấy rồi tuyên thệ.
Lại Kiệt lấy một ống vắc xin tiêm cho Trác Dư Hàng, vắc xin trong người Bạch Hiểu Đông vốn được tiêm từ khi còn ở Mặt trận chỉ huy, chiếc hộp của đội Nộ Hải đã giao cho đội cứu viện đưa đi, còn cái hộp mà Lại Kiệt nhờ Tra Long Khê bảo quản lúc trước là đồ rởm.
Đội Cơn lốc chỉ còn sót lại một ống vắc xin cuối cùng.
“Được rồi, hiện tại anh đã là thành viên cuối cùng của đội Cơn lốc, hoan nghênh gia nhập với chúng tôi.” – Lại Kiệt đỡ lấy Trác Dư Hàng đầm đìa mồ hôi đang gục ngã xuống, rồi đặt anh ta nằm một bên để nghỉ ngơi.
Mọi người chia nhau bữa trưa, sau khi ăn xong Lại Kiệt cầm theo vài lon đồ hộp, cắm một tấm bảng trên mặt đất, viết mấy chữ “Chỗ này có đồ ăn”, để phòng trường hợp không tìm cứu được hết, kẻ xui xẻo nào bị lạc đàn cũng còn ít thức ăn lót bụng.
Mãi đến khi Trác Dư Hàng tỉnh dậy, Lại Kiệt mới bảo: “Phân công mỗi người khuân một thùng vật tư, đồ hộp với bánh quy thì khỏi cần, cái nào có thể vác được cứ mang đi hết.”
Cả bọn phân chia vật tư, Mông Phong khiêng một thùng trên vai, cánh tay còn cắp theo một thùng, còn lại thì mỗi người một thùng, hướng về phía quốc lộ mà đi.
Vóc dáng Trác Dư Hàng rất cao, bước chân hẵng còn hơi loạng choạng vì tác dụng thuốc, anh ta thẩy cho Lưu Nghiễn một cái nhìn hoài nghi.
“Đừng có nhìn em ấy như thế, ô kê?” – Mông Phong chợt ra tiếng – “Em ấy không cần bê thùng, vì tôi đã vác hai cái rồi.”
Lưu Nghiễn: “Anh có thể bỏ bớt một thùng xuống, để coi đội trưởng có dám bắt kỹ sư khuân vác hay không nhé.”
Mông Phong bực dọc thốt: “Sao em cứ thích huỵch toẹt mà không lựa lúc thế.”
Lại Kiệt ra dấu tay ngoắt Trác Dư Hàng tới, nhỏ giọng rằng: “Anh phải nghĩ cách làm thân với cậu ta đi, bằng không về sau cuộc sống của anh sẽ rất khó khăn đấy.”
Trác Dư Hàng: “Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mọt sách không biết lý lẽ… Làm gì được tôi chứ…”
Lưu Nghiễn mỉm cười, chủ động cõng một cái thùng khá nhẹ, hai tay đút túi quần, đi chậm lại sau cùng, cậu nói với Bạch Hiểu Đông: “Cậu có biết ném đĩa không? Tôi đã thiết kế một loại vũ khí, chắc cậu sẽ thích đó.”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Biết chứ, hồi còn học đại học tôi thích chơi trò đó lắm.”
Lưu Nghiễn: “Đây là vũ khí tôi mới phát minh, bên trong có chứa một ngòi nổ, khi được ném ra lực ly tâm sẽ khiến kim hỏa chọc vào hạt nổ, ba giây sau phát nổ, bắn ra một trăm hai chục miếng sắt mỏng, có thể giết rất nhiều zombie cùng một lúc. Tôi đã làm hẳn hai chục cái cho cậu, phải dùng cẩn thận đấy, uy lực quá mạnh cũng rất nguy hiểm, khi cậu ném nó ra hãy chú ý đừng để ngộ thương đồng đội, đồng thời nhớ phải nằm sấp xuống.”
Trác Dư Hàng: “…”
Lại Kiệt: “Hiểu chửa?”
Trác Dư Hàng không khỏi rùng mình mà gật đầu.
Cả bọn lặn lội đường trường, ba ngày sau rốt cuộc đã rời khỏi vùng núi, bước vào đường cao tốc. Lại đi thêm một ngày một đêm, mới tìm được một chiếc xe buýt đậu bên trạm xăng.
Lưu Nghiễn đã muốn kiệt sức rũ rượi, Lại Kiệt và Mông Phong ném vật tư lên xe, Bạch Hiểu Đông ngơ ngác hỏi: “Có chìa khóa xe không?”
Mông Phong kéo thi thể bác tài xế bị cắn đứt cổ trên ghế lái xuống, Lại Kiệt kiểm tra trạm xăng, thuận lợi bơm đầy xăng cho chiếc xe buýt. Lưu Nghiễn moi hai sợi dây điện ra chập vào nhau, chiếc xe nổ máy khởi động.
Bạch Hiểu Đông tha thiết ngó Lưu Nghiễn với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.
Mông Phong ngồi vào ghế lái, vặn mở radio, nghe thấy đài phát thanh đang phát lại tuyên ngôn tìm cứu của ba hắn, thế là trở tay tắt luôn, lục một đĩa CD nhét vào.
Mọi người ngồi trên xe buýt, Lại Kiệt lái xe, tiếng hát ngọt ngào của Lisa Ono(1) cất lên, các thành viên đội Cơn Lốc đều mỏi mệt kiệt sức, mỗi người tự tìm một ghế nằm xuống, chiếc xe buýt tiến lên đường cao tốc, xuất phát.
(1) Lisa Ono: một ca sĩ người Nhật gốc Brazil, người hát dòng nhạc Bossa nova duy nhất ở Nhật. Có thể nghe thêm tại đây
Ngày 10 tháng 6 năm 2013,
Trên quốc lộ 205, đường khá khó đi, nơi nơi ngổn ngang những xe cộ bỏ hoang, chúng tôi còn cách sân bay Tế Nam khoảng một ngày đường. Lại Kiệt đã mở ra văn kiện ghi nhiệm vụ kèm theo, nội dung là đến vùng núi Đại Hưng An ở tỉnh Hắc Long Giang(tỉnh phía Bắc Trung Quốc), tìm kiếm tất cả dân chạy nạn cùng với “Một nhà sinh vật học người Mỹ đã bỏ trốn”.
Nhà sinh vật học này không rõ giới tính, không rõ tuổi tác, đặc điểm nhận dạng cũng không rõ nốt, thiệt chẳng khác gì mò kim đáy bể. Tôi thậm chí còn hoài nghi Trịnh Phi Hổ làm cách nào mà có được tin tức của người này.
Nghe đâu nước Mỹ xây dựng một trung tâm nghiên cứu khẩn cấp ở Alaska, năm nay đã bị zombie tấn công, có người trốn thoát khỏi đó. Những người hiểu rõ sự tình hầu như đã chết hết, cuối cùng chỉ còn sót lại một nhóm kỹ sư, mang theo tài liệu nghiên cứu vô cùng quý giá băng qua eo biển Bering(eo biển phân cách châu Á và Bắc Mỹ), tiến vào núi Đại Hưng An.
Khi đó họ đã từng phát tín hiệu cầu cứu với Trung Quốc, và chính người của đội tìm cứu đã nhận được tín hiệu. Bởi vì liên quan đến một số quy tắc của Tổ chức Nhân đạo Quốc tế, mà các nhà khoa học cũng không nói rõ thân phận của họ, nên coi như tín hiệu cầu cứu của dân thường. Vào thời điểm đó, đội trưởng của đội Liệp Hộ đang phải đối mặt với một vấn đề phiền toái rất khó quyết định, anh ta cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng tạm thời bỏ qua nhóm người đó, để cho đội tìm cứu phụ trách khu vực nội Mông Cổ tới cứu họ sau.
Chúng tôi phải tìm kiếm ở huyện Mạc Hà, khi bệnh dịch bạo phát ở ba tỉnh miền Đông Bắc, ước chừng mười vạn dân thường đã chạy về hướng biên giới, ở nơi đó, họ đã phải vượt qua một mùa Đông dài đến vô cùng vô tận. Huyện Mạc Hà chính là nơi cực Bắc của toàn bộ Trung Quốc, cũng là mặt trận có số người tị nạn đông nhất. Phải mang tất cả những con dân Trung Quốc trở về, còn bọn Tây lông(2) cứ bỏ lại đó – đây là cách nói của Lại Kiệt.
(2)Bọn Tây lông: Nguyên văn là lão Mao tử, cách gọi người Tây của người miền Đông Bắc Trung Quốc =))))
Cuối cùng chính anh ta đã tự bác bỏ quan điểm của mình, đổi giọng bảo rằng cứ dựa theo mệnh lệnh quân đội mà chấp hành thôi, hễ là người sống đều chở về vùng biển Quốc tế, cứu viện Nhân đạo Quốc tế mà, phải đối xử bình đẳng.
Tôi chẳng hiểu sao Lại Kiệt phải để một kẻ trên trời rơi xuống gia nhập đội Cơn lốc, tên kia trông cứ như trưởng lão Cái Bang ấy, lại toàn nghía tôi với cái kiểu thù địch khó ưa, chắc bởi vì em gái anh ta thích Mông Phong đây mà. Lại Kiệt quả là một…
Lại Kiệt len lén liếc mắt dòm trộm nhật ký của Lưu Nghiễn.
“Ai dà, Lưu Nghiễn.” – Rốt cuộc Lại Kiệt không nhịn được mà lên tiếng – “Cuối cùng cậu đã chịu nói xấu anh trong nhật ký rồi, anh rất lấy làm vinh dự, dưng mà anh vẫn muốn giải thích chút xíu…”
Lưu Nghiễn khép quyển nhật ký, lạnh giọng nói: “Tôi phát hiện trong cái đội này ngoại trừ anh lính mới, mấy người đều khoái nhìn trộm nhật ký của tôi để giải trí ha. Tôi có nên áp dụng biện pháp mạnh không đây, tỷ như đạn tia chớp hay gì đó đại loại, có thể khiến anh vĩnh viễn ghi khắc bài học này…”
“Nghe này.” – Lại Kiệt vẻ cực kỳ thành khẩn, khẽ giọng nói – “Đã rất nhiều lần anh hỏi trước kia anh ta làm nghề gì, nhưng anh ta chỉ bảo mình chính là phạm nhân… Ngoài ra chẳng nói gì thêm cả.”
Lưu Nghiễn nhìn Lại Kiệt, cũng nhỏ giọng hỏi: “Anh tin tưởng anh ta được à? Lúc trước anh ta cùng một giuộc với Tra Long Khê đấy.”
Lại Kiệt bảo: “Anh ta không giết thành viên đội Nộ Hải, mà còn ngược lại ấy chứ. Anh đã từng hỏi thăm người khác, tập hợp được lời khai hoàn chỉnh của rất nhiều người. Biết được Trác Dư Hàng bởi vì bảo vệ thành viên đội Nộ Hải mới trở mặt với Tra Long Khê, cuối cùng mất đi vị trí lãnh đạo, bị giam giữ.”
“Về việc đó, anh có thể đảm bảo tuyệt đối không bị lừa đâu, hồi còn ở K3 thành tích tốt nhất của anh là về khoản đàm phán và thẩm định nói dối mà. Cậu hãy tin tưởng ở anh, Lưu Nghiễn.”
Lưu Nghiễn miễn cưỡng rằng: “Nhưng anh ta…”
Lại Kiệt ngắt lời: “Anh ta từng nói, cô em gái ruột đang ở trong tay chúng ta, còn chủ động đề nghị anh viết một bức thư giao cho người ở vùng biển Quốc tế, nếu anh ta có gan làm hại bọn mình, thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết em gái anh ta để báo thù. Trên thế giới này anh ta chỉ còn mỗi Trác Đình, không thể nào đem tính mạng của em gái ra đùa giỡn được. Huống chi vẫn có anh canh chừng ở đây, cậu đừng sợ gì hết.”
Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một chốc, Trác Dư Hàng vừa vượt ngục đã lập tức sốt sắng đi cứu em gái, chính mắt cậu đã thấy việc đó, thế thì cũng đáng tin. Mà Lại Kiệt đã có lòng dè chừng, chắc không vấn đề gì đâu.
Lưu Nghiễn bỗng nhiên vỡ lẽ điều gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta bảo từng giết chết em rể của mình, là thật à?”
Lại Kiệt gật đầu đáp: “Ừa, thế nên anh ta chẳng dám đối mặt với cô em gái, bởi Trác Đình vẫn luôn hận anh ta, vì vậy có đến vùng biển Quốc tế cũng chả có nghĩa lý gì, đành phải lựa chọn ở lại đây.”
Lưu Nghiễn gật đầu.
Lại Kiệt xoa xoa chóp mũi: “Với lại, đến ngày 15 tháng 6 thì vắc xin sẽ… hết hạn.”
Lưu Nghiễn: “…”
Lại Kiệt nhún vai: “Nhớ kỹ đừng kể cho bất kỳ ai đấy… Anh… Đã biết từ sớm rồi, vốn định cho thằng Út, hoặc là cậu, nhưng cậu đã được tiêm rồi… nên là… Ừm, là vậy đó.”
Lưu Nghiễn thuận tay tẩy xóa đoạn cuối cùng trong nhật ký, Lại Kiệt trở về bên kia ngồi xuống, ngắm nhìn cảnh sắc lao đi vùn vụt bên ngoài cửa kính.
Chưa tròn một năm, chỉ trong vòng mười tháng ngắn ngủi, thiên nhiên đã lặng lẽ thu hồi phần lãnh thổ bị loài người xâm chiếm, hàng ngàn hàng vạn dây thường xuân xanh biếc mơn mởn che phủ gần hết công trình kiến trúc, loài chim đã mang hạt giống tới, rồi chúng dần mọc rễ nảy mầm, thuận lợi sinh trưởng ở những nơi đủ điều kiện sống.
Cỏ dại cao ngang đầu gối mọc tràn khắp đường băng sân bay, lũ zombie chạy thoát khá nhiều, không một ai biết chúng nó đã đi đâu, số ít zombie hẵng còn ở sân bay cào xé áp phích và pano quảng cáo của Đường Dật Hiểu. (cô nàng minh tinh thần tượng của Mông Phong và Trương Dân =)))
Đội Cơn lốc đã tìm thấy xe căn cứ bỏ lại ở sảnh sân bay một tháng trước(trong lần giải cứu đội Thiên Lang ở chương 41 nhé), Mông Phong diệt sạch lũ zombie xung quanh, Lại Kiệt và Bạch Hiểu Đông đi tìm toàn bộ lượng xăng hàng không còn sót lại.
Lưu Nghiễn bê vật tư lên xe, lần lượt kiểm tra tất cả thiết bị, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, không khỏi mừng như bắt được vàng.
Lưu Nghiễn hết sức hài lòng, khóe môi vui vẻ giương lên, chợt cậu thoáng bắt gặp Trác Dư Hàng đứng sau xe dòm mình, nên cũng thôi cười, nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
Trác Dư Hàng vờ như không có gì xảy ra, khoanh tay dựa lưng vào tường mà hút thuốc.
“Hồi trước anh làm nghề gì?” – Lưu Nghiễn bắt chuyện.
“Bán đậu phụ thối(3).” – Trác Dư Hàng đáp – “Tôi biết cậu coi thường tôi.”
(3) Dân gian còn gọi là chao ^^
Lưu Nghiễn: “…”
Trác Dư Hàng: “Cậu muốn nghe ngóng gì đây?”
Lưu Nghiễn: “Anh đa nghi quá rồi đấy, tôi chẳng qua chỉ muốn thiết kế một loại vũ khí phù hợp với anh thôi. Anh biết dùng côn sắt không? Hay là chùy sắt? Hoặc dùng Lưu Tinh chùy(4) gồm cả hai chức năng đó?”
(4) Lưu Tinh Chùy
201012710212012631
Trác Dư Hàng lạnh giọng rằng: “Tôi không cần.”
Lưu Nghiễn ném cho anh ta một con dao găm, Trác Dư Hàng thoắt cái vung tay, nhanh nhạy như báo săn, vững vàng bắt được.
“Đi cạo râu đi, tóc tai cũng sửa sang lại chút rồi tắm táp sạch sẽ, ở phía phòng nghỉ sân bay có một cái hồ tự nhiên đó.” – Lưu Nghiễn nói.
“Đội trưởng dặn tôi bảo vệ cậu.” – Trác Dư Hàng thờ ơ đáp.
Lưu Nghiễn: “Tôi nghĩ anh mới cần được bảo vệ hơn đấy.”
Trác Dư Hàng nhún vai, xoay người bỏ đi.
Lưu Nghiễn bật tất cả máy thăm dò lên, những thành viên khác đã lục tục quay về xe căn cứ, lại đợi thêm hai chục phút nữa, có một người đàn ông bước tới.
Cả bọn: “…”
Người đàn ông kia với mái tóc ngắn gọn gàng, gương mặt sáng sủa, sóng mũi cao thẳng gợi cảm, mày rậm mắt to, đôi môi cương nghị, đường nét khuôn mặt có chút thon gầy, làn da trắng nõn, thân trên chỉ khoác áo rằn ri để lộ bờ ngực trần kiện mỹ.
Vóc dáng của người đó cân xứng mà cường tráng, lúc khom người tiến vào buồng xe mới phát hiện tất cả mọi người đang ngó mình lom lom.
Giọng của Trác Dư Hàng cất lên: “Sao thế?”
“Không có gì.” – Mọi người lập tức giả đò ra vẻ chẳng hề kinh ngạc, đều tản ra làm việc của mình.
Ngày 11 tháng 6 năm 2013,
Chúng tôi vừa tìm lại được chiếc xe căn cứ, vật tư đã muốn chất đầy thùng xe, chắc phải mau mau dùng bớt lựu đạn đi. Năm người cùng chen chúc trong một chiếc xe, Mông Phong và Trác Dư Hàng đều là dạng to con, Trác Dư Hàng cao gần cả mét chín, trong khi Bạch Hiểu Đông và Lại Kiệt cũng không thấp. Nhiều người như thế chỉ cần ngồi không thôi cũng đã cảm thấy bức bối chật chội lắm rồi…
Lưu Nghiễn đang viết dở chừng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ Trác Dư hàng ngồi đằng trước lái xe, ba người còn lại đều chong mắt xem cậu viết nhật ký.
Mông Phong ngồi trên giường mé trái, nghiêng mắt liếc qua, Lại Kiệt nằm trên giường đối diện thò cổ dòm trộm, còn Bạch Hiểu Đông ở giường tầng trên nhô đầu ra ngó xuống dưới.
Lưu Nghiễn trở tay lấy một cái dùi cui, nhắm mắt lại, nhấn nút.
Tia chớp điện xoèn xoẹt vụt sáng lóa, cả đám đồng thời kêu rú thảm thiết.
Vào hoàng hôn:
Lại Kiệt: “Nghe này… Lưu Nghiễn, quên chuyện nhật ký của cậu đi, trước mắt bọn mình… chậc chậc, mùi gì thế, thơm quá!”
Trác Dư Hàng mặt không biểu tình, khom người rang đậu phộng bằng bếp điện đặt trên bàn làm việc, bếp cồn phía sau đang đun nồi canh cá nấu với rau tể thái(5), đường dấm dầu muối bày biện trên kệ đựng linh kiện máy móc tầng cao nhất, một hộp sắt đầy ắp cơm tẻ thơm nức.
(5) Canh cá nấu rau tể thái: Tể thái là tên một thức cỏ, ăn được khi còn non.203957_128333385484bv
Đây đích thị là gạo thơm Thái vét được trong siêu thị.
Bữa chiều thịnh soạn gồm món thịt hộp chiên, thịt bò xào dưa chuột, đậu phộng rang muối, canh cá rau tể thái – bốn món mặn một canh.
Cả đội lệ rơi đầy mặt mà dùng cơm.
“Uống chút rượu đi, tối nay để tôi lái xe cho.” – Trác Dư Hàng vặn mở một chai rượu đế, độ mùa Hè ngày dài đêm ngắn, các thành viên đội Cơn lốc dừng chân dọc đường, mỗi người kiếm một chỗ ngồi xuống, bày biện món ăn lên một thùng giấy, cùng nhau ăn cơm.
Lại Kiệt nói: “Chính thức chào mừng anh Trác và Bạch Hiểu Đông gia nhập đội Cơn lốc!”
Rượu đế rót vào từng ly giấy nhỏ, mọi người nâng ly chạm cốc, Trác Dư Hàng nói: “Trong số bọn mình anh đây già nhất, lớn hơn các cậu vài tuổi, năm nay ba mươi ba, anh coi các cậu như em út, các cậu hãy coi anh như anh cả, gọi một tiếng anh Trác là được rồi.”
“Nếu đã vào đội Cơn lốc, về sau mọi người cùng đồng lòng vượt lửa quá sông, lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần nhờ giúp đỡ, anh đây sẽ không nhăn nhó dù chỉ một chút, chuyện gì anh làm không tốt thì các cậu cứ việc nói thẳng. Nếu sai, anh nhất định sửa đổi, cạn ly!”
“Hoan nghênh… Hoan nghênh!” – Bạch Hiểu Đông reo lên.
Bạch Hiểu Đông vẫn chưa được tận hưởng những tháng ngày tàn khốc với bánh quy kẹp thịt hộp, mà Lưu Nghiễn, Mông Phong và Lại Kiệt đều rưng rưng lệ nóng, đã sớm đem những bất mãn đối với Trác Dư Hàng lúc trước ném tới chín tầng mây.
Lại Kiệt uống rượu, sảng khoái khà ra một hơi: “Mọi người cùng kể chuyện của mình đi, anh Trác, trước kia anh từng làm gì?”
Trác Dư Hàng gắp một miếng thịt hộp bỏ vào bát Lưu Nghiễn, thản nhiên rằng:
“Nói ra thiệt xấu hổ, hồi trước anh đây cũng chẳng tốt đẹp gì, làm sát thủ ấy mà, chuyện này ngay cả bé Đình còn chẳng biết, đừng kể cho con bé đấy nhé.”
Cả bọn: “…”
.
.
.
End #54.