2013

Chương 27

#26. Lạc đội…

Ngày 22 tháng 3 năm 2013.

Ngay khi tôi cho rằng mùa Đông đằng đẵng này mãi không chấm dứt, Quyết Minh lại tạo ra một kỳ tích mà mọi người vẫn hằng mong đợi.

Tính từ lần nhóc con dùng một tấm ván cửa kéo Trương Dân từ trên núi xuống, rồi vào đêm giao thừa vặn radio nghe được giọng nói của ba Mông Phong, phen này đã là lần thứ ba.

Chiều hôm trước nhóc con ra ngoài bờ sông chơi, đương chạy vòng vòng trên mặt băng, làm sao lại giẫm nứt một miếng băng, thế là rơi tòm vào sông.

Tất nhiên là Trương Dân đã tức khắc vớt cậu nhóc lên, xách về ủ trong chăn, nào là uống canh gừng nào là uống thuốc Bắc xua lạnh.

Ấy rồi vết nứt từ hố băng của Quyết Minh lại lan ra hết mặt sông băng, nguyên khối băng khổng lồ nứt toác nổ rầm trời, vỡ vụn hết cả, con sông ngủ say suốt 5 tháng liền bỗng chốc điên cuồng dậy sóng, cuốn phăng từng khối băng vụn xuống hạ du.

Vào đêm, Mông Phong lại khăng khăng bảo rằng anh nghe thấy có tiếng chim đỗ quyên hót. (chim đỗ quyên hót báo hiệu mùa Xuân ^^~)

Tới lúc này thì lượng tuyết đọng ngoài kia đều tan hết, tôi mãi vẫn không hiểu được tại sao mùa Đông năm nay lại lạnh như thế. Đến Tết âm lịch, nhiệt độ bên ngoài tụt xuống tận -270C.

Đêm Đông rất dài, vào những đêm rét lạnh nhất, tôi và Mông Phong liền đốt lò sưởi. Anh ôm tôi, chúng tôi cứ thế ngồi cùng nhau ngắm nhìn ngọn lửa tí tách cháy, tỉ tê chuyện tình yêu thời trung học.

Anh nói rất nhiều, và tôi cũng thế. Anh vẫn luôn canh cánh rằng mình không có khả năng đem lại những điều tốt đẹp nhất cho tôi, để tôi hưởng thụ một cuộc sống thoải mái… Anh muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, khi xuất ngũ sẽ mở một công ty, tựa như Trương Dân vậy. Hoặc gầy dựng sự nghiệp to lớn. Không muốn trở thành một thằng làm công ăn lương tầm thường, lại càng không muốn ở nhà ngửa tay xin tiền làm nội trợ.

Thật ra tôi chưa bao giờ bận tâm những chuyện như vậy, cũng chưa từng ghét bỏ gì anh cả.

Huống hồ chi, ngọc nếu không mài làm sao sáng? Nền móng đầu tiên của nền kinh tế quốc dân cường đại, thường bắt đầu từ việc bán bảo hiểm và tiếp thị cơ mà. Dĩ nhiên là tôi không nói cho anh biết mình nghĩ gì, nhưng Mông Phong vẫn thừa hiểu: anh căn bản không thích hợp làm nhân viên bán bảo hiểm và tiếp thị bất động sản.

Mà mấy chuyện đó giờ cũng chả quan trọng nữa, toàn thế giới rơi vào đại dịch đã tác hợp cho tình yêu của chúng tôi, nhưng tình hình lúc này đã biến chuyển, đợi đến khi dịch zombie qua đi thì sao? Có lẽ Mông Phong vẫn phải đi bán bảo hiểm thôi.

Hồ Giác có kể rằng, anh ta từng đại diện công ty tham gia một hội nghị môi trường trong khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.

Nội dung của hội nghị xoay quanh lượng khí thải carbon và hiệu ứng nhà kính, người ta cho rằng: vào năm 2012 loài người sẽ lâm vào đại nạn diệt vong, tất cả nhà máy bị hoang phế, trực tiếp tác động đến thời tiết, khiến mùa Đông giá rét kéo dài tới 11 tháng.

Đây là báo cáo về cơ chế thời tiết trong tình huống đột phát của hệ thống khí tượng, có khả năng mùa Đông năm sau sẽ rất ngắn, cứ lặp lại tuần hoàn như thế, chừng mười năm đến hai mươi năm tới sẽ ổn định trở lại. Nếu không còn khí thải giao thông, công nghiệp, nước ô nhiễm tác động đến khí quyển, đại dương, thì môi trường tự nhiên sau cùng sẽ trở về cuối kỷ băng hà, bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông luân phiên kéo đến, mà không phải chỉ có hai mùa trái ngược là khô nóng và giá rét.

Có lẽ khá hợp lý.

Đội cứu hộ vẫn chưa đến, mà mùa Xuân đã tới trước rồi. Đàn zombie sẽ lại ngược Bắc hay sao? Hy vọng là không, chúng tôi cần phải chú ý cẩn thận hơn nữa.

Rèm cửa bay phất phơ giữa gió Xuân, hai cánh cửa sổ rộng mở, nắng trời trải dài trên bàn làm việc của Lưu Nghiễn. Ngày nào cũng phải tới thư phòng khiến cậu cảm thấy phiền phức, nên cứ làm việc luôn trong phòng ngủ.

Bên trái kê một chiếc giường lớn, bên phải chính là chiếc bàn làm việc của Lưu Nghiễn, trên mặt bàn bày đầy những linh kiện và công cụ ngổn ngang.

Trời Xuân khoan khoái, tháng Tư cũng sắp đến, thời tiết dần ấm lên, khí hậu nơi này dễ chịu không nói nên lời, ban ngày ấm áp còn ban đêm mát mẻ.

Cây cải dầu đơm hoa nở rộ khắp núi đồi, cảm xúc khó giải tỏa trong lòng nhiều người mỗi lúc một nhộn nhạo.

Mông Phong thấy nực nên chỉ bận áo thun ba lỗ và quần cộc, bày ra bắp đùi săn chắc, nằm phè trên giường lật tạp chí ảnh. Cặp mông với đường cong hoàn mỹ dưới lớp quần vải xô mỏng mảnh càng thêm nảy nở và hút mắt.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Lưu Nghiễn: “Vào đi.”

Mông Phong: “Chờ đã.”

Quyết Minh chỉ nghe hai chữ “Vào đi” của Lưu Nghiễn mà tự động loại trừ câu “Chờ đã” của Mông Phong, nhóc cứ thế đẩy cửa bước vào, Mông Phong cuống quít cả lên, lật đật kéo quần đùi, nhét lại ‘cậu nhỏ’ đương sung sức vào đũng quần, mặt mũi đỏ bừng nằm úp sấp trên giường.

Quyết Minh gọi: “Lưu Nghiễn.”

Lưu Nghiễn ra tiếng hỏi: “Không phải nhóc đi câu cá với ba à? Sao vậy?”

Quyết Minh nói: “Dạo này tôi thấy ba kỳ cục lắm.”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong: “…”

Lưu Nghiễn: “Gì chớ? Bình thường nhóc đâu nói vậy bao giờ, Quyết Minh?”

Mông Phong: “Nhóc phải nói vầy nè, ứ chịu đâu, ba của người ta kỳ ~ lắm ~ cơ …”

Mông Phong còn chưa nói dứt lời, đã ăn một cú ‘từ điển giáng’ của Lưu Nghiễn ngay đầu, Lưu Nghiễn lại hỏi: “Kỳ làm sao?”

Quyết Minh: “Ba cứ ôm cái cô kia hoài…”

Mông Phong chen lời: “Cô nào? Bạn nhỏ lại đây, nhóc ‘cũng’ thích con gái đúng hông? Tới đây nằm sấp ngắm hình gái đẹp này, cho nhóc một quyển, cô nào cô nấy tươi như hoa nhá.”

Quyết Minh: “Không tới đâu, ba tôi bảo là, nếu nằm úp sấp thì chíp chíp sẽ bị bẹp hoặc bị ép cong mất.” (má ơi =))))

Mông Phong: “Tuyệt đối không bẹp chút nào, ba nhóc lừa nhóc đó, không tin nhóc hỏi Lưu Nghiễn thử coi, vừa to vừa thẳng vừa cứng nhé, tối qua em ấy còn cảm động đến phát khóc cơ mà…”

Lưu Nghiễn: “Đừng có dạy hư con nít.”

Quyết Minh: “Mới nãy tôi thấy rồi, của chú cũng đâu lớn hơn của ba mấy đâu. Ngó qua thấy cũng bằng cỡ đó, chỉ to hơn ba xíu thôi…”

Mông Phong: “Em thấy chưa, nhóc con thừa biết mấy chuyện này mà, thậm chí còn am hiểu hơn em nữa kìa, đúng không, bạn nhỏ?”

Lưu Nghiễn cắt lời: “Chấm dứt đề tài này ngay! Quyết Minh, là cô nào vậy?”

Quyết Minh nhíu mày đáp: “Là cái cô cứ chảy nước mũi hoài đó.”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong đột nhiên nói: “Lưu Nghiễn, Trương Dân đang giúp cô nàng tên Đường Dật Hiểu kia cai nghiện đấy, em có nhớ không?”

Lưu Nghiễn lập tức hiểu ngay, số thuốc phiện mà Lâm Mộc Sâm lưu lại Đường Dật Hiểu đã dùng xong từ mười hôm trước rồi, chú mục sư thu morphine đi sung công làm thuốc giảm đau. Năm vừa rồi bận rộn đủ điều, tuy số người không nhiều lắm, nhưng bớt đi một người cũng chẳng thấm vào đâu, có điều địa vị của cô ta khá đặc thù – là thần tượng của Mông Phong và Trương Dân, cho nên nhận được đãi ngộ khác biệt.

Có điều Lưu Nghiễn không thèm chấp nhặt gì cô ta, bởi vậy không một ai chấp nhặt nốt.

Nhưng khi xài hết thuốc, Đường Dật Hiểu buộc phải cai nghiện, mục sư Ngô Vĩ Quang và em trai của cô ta là Đường Dật Xuyên đều bó tay chịu thua, thế là Trương Dân liền tới phụ Đường Dật Xuyên một tay, giúp chị anh ta cai nghiện. Ngày nào cũng như ngày nấy, hết ầm ĩ rồi lại quấy phá, nước mắt nước mũi tèm nhem, cũng may Trương Dân rất khỏe, hầu hết mọi khi đều nhờ anh ôm cô ta ghìm lại hoặc là cột lấy.

Quyết Minh vẫn chưa biết gì, bữa qua nhóc đi dạo ngoài hành lang, vô tình bắt gặp Trương Dân đang ôm cô nàng Đường Dật Hiểu nằm khóc vật vạ trên đất trở về giường. Hôm nay Đường Dật Hiểu đỡ hơn nhiều nên tự mình ra ngoài dạo bộ, Trương Dân bèn dắt Quyết Minh ra bờ sông câu cá, Đường Dật Hiểu thấy vậy cũng ngồi theo xuống, cùng trò chuyện với Trương Dân rồi lựa lời cảm ơn anh.

“Cô ấy đang cai nghiện thôi mà.” – Lưu Nghiễn lấy từ trong ngăn kéo ra một ống nhòm, hướng ra bờ sông xem xét – “Nhóc không biết cai nghiện là gì hở Quyết Minh? Chưa tiếp xúc với thuốc phiện bao giờ sao?”

Quyết Minh ngơ ngác lắc đầu.

Mông Phong: “Ba nhóc đúng là coi nhóc như trẻ em chậm phát triển mà… chắc từ khi nhóc 11 tuổi tới 15 tuổi, ba nhóc cũng dạy có mỗi một kiểu thôi, vầy là không được rồi bạn nhỏ à.”

Quyết Minh phản bác: “Vì ba yêu tôi chứ bộ. Nhưng bây giờ là sao vậy? Ba hết thương tôi rồi sao?”

Mông Phong ngó Quyết Minh trân trân, bày ra vẻ mặt ngố tàu: “?”

Quyết Minh: “???”

Sau khi đấu mắt với Mông Phong một hồi lâu sau, Quyết Minh đã hoàn toàn rối mù, không phân biệt nổi Mông Phong nói câu nào là đùa giỡn, câu nào là thiệt nữa.

“Ba của nhóc sẽ không hết thương nhóc đâu.” – Mông Phong thờ ơ tiếp tục lật tạp chí – “Bận tâm chuyện này không bằng đi để ý gấu trúc của nhóc đi, sao chủ quán còn chưa giao hàng ta —”

“Không có chuyện đó đâu.” – Lưu Nghiễn lên tiếng – “Nhóc coi kìa.” – Cậu dứt lời thì chuyển ống nhòm cho Quyết Minh, cậu nhóc cầm lấy nhìn ra bên ngoài.

Đường Dật Hiểu ngồi xuống bờ sông, Trương Dân đang bận quần đùi thể thao, kết hợp với một chiếc áo khoác lửng, để lộ bờ ngực trần cường tráng, dáng người của anh vô cùng cân xứng, cơ bụng rắn rỏi kiện mỹ, dưới chân xỏ một đôi dép kẹp đung đa đung đưa, đây chính là bộ đồ sẹc xy mà Quyết Minh ưng nhất.

Trương Dân thường có thói quen mở rộng đôi chân, ôm Quyết Minh ngồi trước người mình mà câu cá, thi thoảng lại tán gẫu đôi câu, rồi hôn hôn hít hít. Ban nãy khi Đường Dật Hiểu tới thì hai người đang ôm ấp như vậy, nhưng Đường Dật Hiểu vẫn nghe Quyết Minh gọi Trương Dân là “ba”, nên cô cứ tưởng là cha con ruột, con cái bám cha mẹ là chuyện bình thường, thêm nữa, hầu hết thời gian nếu cô không hít thuốc phiện thì cũng chảy nước mũi cai nghiện, chưa bao giờ dư hơi đi để ý ba tin đồn thổi, vậy nên mãi không hay biết gì.

Vừa trông thấy cô ta bước đến, Quyết Minh liền rời đi.

“Mấy hôm nay ít nhiều gì đều nhờ có anh.” – Đường Dật Hiểu thở dài, cười nói.

“Đâu có.” – Trương Dân lễ độ đáp – “Là em trai của cô tận tâm hơn hết, tôi chỉ hoàn thành chức trách của một bác sĩ mà thôi.”

Đường Dật Hiểu cảm thán: “Không ngờ Trung y cũng có tác dụng lớn đến vậy.”

Trương Dân khiêm tốn mỉm cười.

“Rất nhiều người cho rằng Trung y thuộc chủ nghĩa kinh nghiệm(1).” – Trương Dân nói.

(1) Chủ nghĩa kinh nghiệm: đại để là lý thuyết về trí thức gắn liền với trải nghiệm thực tế.

Đường Dật Hiểu tiếp lời rằng: “Thật ra không đúng. Hồi trước chúng tôi đi quay phim cũng mời người tới cạo gió, lúc đó bị cảm nắng ở Cửu Trại Câu (một khu bảo tồn thiên nhiên nổi tiếng), mấy vị bác sĩ địa phương giỏi lắm.”

Trương Dân bật thốt: “A, ở Cửu Trại Câu quay bộ phim… “2012” có đúng không?”

Trong mắt Đường Dật Hiểu ánh lên tia vui sướng, cô cười nói: “Anh xem rồi à?”

Trương Dân đáp: “Tôi và Quyết Minh đi coi rạp đó, tôi vẫn luôn… ờm… thích xem phim của cô đóng, vai diễn kia thật sự rất đạt.”

Đường Dật Hiểu cười cười, tiếp lời: “Ai cũng khen anh là một tay súng thiện xạ, làm thủ lĩnh của đội xạ thủ nữa.”

Trương Dân mỉm cười bảo: “Hồi xưa từng đi lính.”

Gió Xuân hây hây thổi, Đường Dật Hiểu cảm thấy thật khoan khoái, hai người cùng hướng mắt nhìn chiếc phao câu phập phềnh trên mặt nước, Đường Dật Hiểu cười tự giễu: “Tôi… bộ dạng nhếch nhác nhất đều bị anh trông thấy, chắc phen này bị sụp đổ hình tượng mất rồi.”

Trương Dân cười hiền: “Làm gì có, người nào cũng có lúc gặp cảnh khốn cùng thôi, ai cũng như nhau mà.”

Đường Dật Hiểu nhắm mắt, mím môi khẽ cười: “Cảm ơn anh, Trương Dân.”

Trương Dân: “?”

Đường Dật Hiểu đưa tay vuốt mái tóc dài, cô nói: “Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên gặp được một người xa lạ không hề mang mục đích gì, thật lòng vươn tay… giúp đỡ tôi. Tôi… thật sự rất cảm động. Không biết phải báo đáp anh như thế nào, mấy hôm nay tôi vẫn luôn nghĩ, có thể làm gì cho anh…”

Trương Dân chợt ý thức được điều gì, anh lập tức đứng dậy: “Chuyện đó, cô Đường à, là con người, khác biệt cơ bản nhất so với loài vật chính là tình thương, luôn giúp đỡ lẫn nhau, đây là chuyện mà tôi phải làm thôi.”

Đường Dật Hiểu ngầm hiểu ý, bèn cười bảo: “Là tôi lỡ miệng, nhưng đây đều là lời thật lòng của tôi.”

Trương Dân rất là sượng sùng, sau đó không nói lời nào, cứ vậy khuân xô nước gọi to: “Nhóc cưng —- con đâu mất rồi!” – Chạy mất dép.

Lưu Nghiễn lên tiếng: “Thấy chưa?”

Quyết Minh chả hiểu mô tê gì sất, Mông Phong chen lời: “Thấy cái gì?”

Lưu Nghiễn giải thích một lượt, rồi cậu ngồi xuống trước bàn làm việc.

Lưu Nghiễn lại nói: “Đó chỉ là sự quan tâm của bác sĩ dành cho người bệnh, mà Đường Dật Hiểu còn là thần tượng thời trẻ trai nữa, Trương Dân là một người vô cùng… vô cùng tốt, Quyết Minh, hai người phải quý trọng lẫn nhau đấy.”

Mông Phong phán: “Ờ, với kiểu tư duy của nhóc con, anh dám cá chắc thằng nhỏ chẳng thông được mấy chuyện này đâu.”

Quyết Minh: “?”

Mông Phong không quay đầu, tiếp tục lật xem quyển tạp chí ảnh của hắn: “Em phải nói thế này này: Quyết Minh, ít ra nhóc còn biết vặn radio và viết nhật ký, rồi kéo được tấm ván gỗ nữa, cô nàng kia thì biết cái thứ gì?”

Lưu Nghiễn: “…”

Quyết Minh ngồi im ỉm, Mông Phong vung tay làm điệu bộ “chẳng sá gì”, rồi lại tự sướng một mình: “Nhóc có thể thử núp dưới gầm giường ấy, để ba nhóc chạy đi tìm, cùng chơi trò giải đố nhanh “bà xã bảo bối ở đâu”… Chú đây dám đảm bảo, nếu cô nàng kia mà núp dưới giường, chỉ có nước chờ rục xương ra, ba nhóc tuyệt đối không nhớ gì tới cô ta đâu.”

Quyết Minh ù ù cạc cạc một hồi, bất chợt bóng đèn trong đầu bật sáng cái chóc, nhóc ta ngẫm ra điều gì, thế là đi mất.

Mông Phong lại coi tạp chí, Lưu Nghiễn tiếp tục vẽ nốt bản thiết kế của cậu, làm như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Nửa tiếng sau, Lưu Nghiễn bỗng dưng nói: “Anh đi xem mấy loại tạp chí này làm gì, anh có hứng thú với phụ nữ đâu?”

“Anh thích chớ.” – Mông Phong hùng hồn thừa nhận – “Sao lại không thích gái đẹp cho được?”

Lưu Nghiễn: “Anh là lưỡng tính đấy à?”

Mông Phong: “Vốn dĩ anh thích phụ nữ mà, chẳng qua xui xẻo vớ phải em là đàn ông đó thôi.”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong thẩy cho Lưu Nghiễn một nụ cười bảnh tỏn mà ưa đập cực kỳ.

Lưu Nghiễn làm mặt tỉnh bơ: “Anh biết em đang nghĩ gì không?”

Mông Phong: “Em nghĩ là nếu anh yêu luôn thần tượng, ngày tháng về sau của em sẽ…”

Lưu Nghiễn: “Tầm bậy, em chẳng thèm nghĩ ba chuyện đó, chỉ là, khi anh nằm úp sấp như vậy, tự nhiên em muốn ‘xơi’ cái mông của anh ghê gớm.”

Mông Phong: “…”

Mông Phong nện phịch quyển tạp chí xuống, quát lên: “Nhào zô!”

Lưu Nghiễn tiếp chiêu, chỉ vỏn vẹn hai phút “nhào vô” “nhào vô” đã lăn lộn thành một cục, Lưu Nghiễn đã bắt đầu nài nỉ xin tha. Suốt một tiếng đồng hồ thở dốc không ngớt, cái gì Lưu Nghiễn cũng vuột miệng thốt ra hết, lúc này Mông Phong mới vừa lòng lên mặt: “Phải ngoan ngoãn, biết chưa?”

Sẩm tối cùng ngày, Trương Dân quả tình sắp phát điên lên rồi.

“Quyết Minh đâu!” – Trương Dân điên cuồng hét lớn – “Quyết Minh chạy đâu mất rồi?! Hồi chiều đang yên đang lành, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Lưu Nghiễn!!”

Anh túm lấy Lưu Nghiễn: “Các cậu thấy Quyết Minh không? Mau dẫn tôi đi tìm!”

Mông Phong đồng tình nói với giọng điệu đáng tiếc: “Em ấy bây giờ thân mình còn lo chưa xong, ngay cả đi đường cũng không nổi nữa là.”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong háy mắt: “Anh không thấy chân của em ấy à? Thật sự là nhũn như cọng bún rồi.”

Lưu Nghiễn: “Anh có thôi đi không! Coi chừng tối về bị em cắm cho nát bét bây giờ …”

Trương Dân: “Mấy người…”

Cuối cùng Trương Dân cũng phát hiện ra, anh gặng hỏi: “Mấy người hùa nhau trêu tôi đúng không? Bớt giỡn đi, mau trả con tôi lại đây.” – Anh thở dài một hơi, mệt nhoài ngồi phịch xuống sô pha.

Mông Phong: “Cúi xuống gầm giường của anh ngó thử coi?”

Trương Dân tức khắc phi như bay lên lầu, chạy vào phòng, vén drap lên, quả nhiên – Quyết Minh đương nằm dưới sàn nhà, trước mặt bày ra quyển nhật ký, ngủ say sưa.

Trương Dân: “…”

“Nhóc cưng?” – Trương Dân nhẹ nhàng thở phào, dở khóc dở mếu gọi – “Dậy nào.”

Quyết Minh tỉnh giấc, nhóc xụ mặt bị Trương Dân kéo ra.

“Gấu trúc của con đâu?” – Quyết Minh hỏi.

Trương Dân chợt nhớ tới mấy lời nói chơi năm ngoái, trợn tròn mắt.

Ba giờ khuya.

Một tiếng vang như sấm rền ẩn núp trong mặt đất vọng tới không dứt, tiếng ngáy của Mông Phong tức khắc nín bặt, hắn mở mắt.

Lưu Nghiễn trở mình, Mông Phong ôm cậu ngồi dậy, lay lay.

Lưu Nghiễn bất chợt choàng tỉnh, Mông Phong chỉ nói: “Nghe đi.”

Lại tiếp tục vang lên tiếng ầm ầm, khung cửa kính lạch cạch khẽ kêu.

Lưu Nghiễn xoay người xuống giường, cậu đứng trên sàn, nghiêng tai lắng nghe  thanh âm truyền tới từ phương xa, Mông Phong cầm lấy ống nhòm nhìn ra, bỗng dưng cửa phòng bị gõ vang.

Trương Dân đi chân trần lại đây, anh hỏi: “Sét đánh sao? Hay là động đất?”

“Không.” – Lưu Nghiễn đáp – “Là tiếng động truyền tới từ bên Tây An.”

Lưu Nghiễn mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi chạy lên lầu, phía cuối màn trời tối mịt, chòm sao Orion(2) lấp lánh trên cao, sao chổi kéo một ráng đỏ sáng rực cả nửa bầu trời.

(2) Chòm Orion: là chòm sao đẹp nhất bầu trời với ba ngôi sao gần như thẳng hàng, rất dễ thấy, thường khi nào ngắm sao mình cũng bắt gặp nó hết

Ánh sáng chói mắt chợt lóe rồi tắt lịm đi, tựa như chưa phát sinh bất kỳ điều gì.

“Trong thành phố đã xảy ra chuyện gì rồi?” – Lưu Nghiễn lẩm bẩm tự hỏi – “Hay là bị dội bom?”

“Không có máy bay ném bom.” – Mông Phong ngờ vực – “Chắc là không phải đâu, có khi nào là người của đội cứu hộ?”

Hôm sau, khi Lưu Nghiễn và Mông Phong bàn bạc xong xuôi, hai người quyết định đến Tây An khám thính tình hình. Trương Dân và Quyết Minh cũng muốn nhập bọn, tiện thể đi tìm gấu trúc của bọn họ.

Ngày 25 tháng 3 năm 2013:

Sau khi nhận được tín hiệu phát thanh đầu năm mới, tất thảy mọi người đều có cảm giác biếng nhác. Họ nghĩ là quân đội đã bắt đầu tìm kiếm cứu viện, sớm muộn gì cũng tới chỗ này, chỉ cần kiên nhẫn ngồi chờ là được rồi.

Với tâm lý như thế, những người ở đây thả lỏng cảnh giác trong thời gian dài, tôi thấy đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Đất trời đang độ hồi Xuân, nếu lại phát sinh chuyện bất trắc thì sao? Ai dám chắc là đàn zombie sẽ không ngược Bắc? Trên lý thuyết, dưới trận giá rét đã khiến cho đại não của bọn chúng bị tổn thương vĩnh viễn, nhưng đây cũng chỉ là lý thuyết mà thôi. Nếu ỷ lại hoàn toàn vào quân đội cũng không xong, phải chắc chắn rằng trước khi quân đội đến đây cứu viện, chúng tôi sẽ không bị zombie tấn công thêm lần nào nữa.

Cho dù xác suất là rất nhỏ.

Chúng tôi chôm được một chiếc xe bán bánh mì rồi lắp ráp lại, chạy tới Tây An.

Tường lũy của thành phố cổ trân mình trong từng đợt bão cát mùa Xuân càng thêm hoang tàn, dưới chân tường độn một lớp bùn đất đen đúa, giống như đống xà bần, lại giống như đống rác, xương cốt trắng nhách lởm chởm vươn ra từ đống bùn đen.

Đó là đống thi thể sau khi băng tuyết tan rã chất chồng dưới tuyết, xem ra sau khi đại dịch bùng bổ vào mùa hè năm ngoái, thành phố này còn chống cự được một thời gian ngắn.

Nhưng không biết những người may mắn còn sống sót giờ đang ở đâu.

Trong đống bùn đen đang nảy nở mầm Xuân tươi mới, đâm chồi nảy lộc tốt tươi. Chúng tôi đã đến Tây An ba lần, lần đầu tiên là ngược dòng nước lạnh tiến lên phía Bắc, băng qua quận Bi Lâm, rồi vòng qua mé Tây Bắc của quận Liên Hồ để ra khỏi thành phố.

Lần thứ hai là Mông Phong dẫn đội viên đến tìm đồ tiếp tế, điều tra khu vực phía Tây Trường An.

“Chỗ này từng có người đến.” – Mông Phong ra tiếng – “Anh ngó tòa nhà nổ banh chành kia kìa.”

“Ừm.” – Trương Dân đồng tình – “Đúng là dấu vết bị nổ.”

Càng đi vào khu vực trung tâm, những tòa nhà lớn lại càng thêm hỗn độn, Mông Phong phán đoán: “Tối qua chỗ này bị rải ít nhất là ba trăm ký thuốc nổ TNT.”

Sắc mặt của Trương Dân có vẻ ngưng trọng, chiếc xe đậu lại ở gần khu phố trung tâm.

Mông Phong xuống xe nói: “Lưu Nghiễn ở lại chỉ huy nhé, anh đi xung quanh ngó thử.”

Lưu Nghiễn bật thiết bị liên lạc trong xe lên và lấy bản đồ ra: “Anh định đi đâu?”

Mông Phong: “Không biết dưới trạm tàu điện ngầm sao rồi.”

Lưu Nghiễn: “Xem mấy cái máy bán hàng tự động ấy, nếu tiện tay, tháo giùm em cái thiết bị dò đường của tàu điện xuống, ở ngay đầu xe đó.”

Quyết Minh lên tiếng: “Xuống xe đi dạo một chút được không?”

Lưu Nghiễn nhìn về phía Trương Dân, anh nhận lấy máy bộ đàm: “Tôi dẫn nhóc đi xuống cũng được.”

Lưu Nghiễn trải bản đồ trong tay ra, tỉ mỉ xem xét, chiếc xe này đã được cậu đặc biệt sửa chữa, lốp xe còn gắn thêm bốn vòng răng cưa bén nhọn, ở đầu xe là tấm xúc sắc lẻm, ở đuôi xe là bình xăng tự điều khiển, lúc nào cũng có thể nghiêng xuống đổ thêm xăng dầu.

Trên nóc xe còn gắn một cuộn Tesla cỡ nhỏ, tuy là điện năng không mạnh, nhưng vẫn dư sức đối phó từ mấy chục tới gần trăm con zombie.

Gió lùa qua thành phố tan hoang, cuốn bay lá vàng xác xơ rải khắp con phố dài trống vắng bóng người.

Quyết Minh dừng bước trước cửa một trung tâm thương mại, công trình này đã bị nổ phá hơn một nửa, sàn nhà nứt toác trơ ra giữa không trung, bê tông cốt thép tựa như một con quái thú hung tợn, gầm lên từng tiếng rống giận từ sâu thẳm.

Quyết Minh ngó nghiêng nhìn quanh, Trương Dân tì chắc khẩu súng, anh hỏi: “Nhóc cưng, con muốn tìm thứ gì vậy? Về thôi.”

Quyết Minh cầm lấy một lốc pin, nhóc nói: “Lưu Nghiễn muốn cái này.”

“Đi nào.” – Trương Dân giục.

Quyết Minh chau mày, dường như nhóc bắt gặp cái gì, hơn mười con zombie túm tụm lại ở sâu bên trong trung tâm thương mại, liên tiếp kêu gào.

Trương Dân và Quyết Minh đứng bên ngoài, luôn cảm giác được ở bên trong có gì đó rất kỳ lạ, Quyết Minh chợt thấy dưới quầy hàng có một con khỉ đánh trống đồ chơi, nhóc bèn nhét pin vào sau mông con khỉ.

“Nhóc cưng, con muốn làm gì thế?” – Trương Dân hỏi.

Quyết Minh đặt con khỉ xuống đất, bật công tắc lên, rồi Trương Dân lập tức kéo Quyết Minh ra sau cây cột, núp kín.

“Tùng tùng tùng chèng chèng —”

Con khỉ gõ trống liên hồi, chạy vòng vòng tại chỗ, dưới sức đẩy của bánh xe oai dũng hướng thẳng về phía zombie. Lũ zombie đang vây quanh một thứ gì đó đồng loạt quay đầu, con khỉ đánh trống chao đảo trên đất, chạy thành hình vòng cung, rẽ ngoặt sang hướng khác.

Lũ zombie liền đuổi theo con khỉ kia.

Trương Dân và Quyết Minh ló ra khỏi cây cột.

Quyết Minh đi sâu vào bên trong, Trương Dân ghì chắc khẩu súng theo sau để phòng bất trắc, Quyết Minh quỳ một gối ở trước chỗ bọn zombie vừa xúm lại, vặn bung ra một tấm nhựa, bên dưới chính là khe hở của hộp thang máy.

Trong thang máy có một người đàn ông máu me be bét nằm rục, đang thở đứt quãng từng hơi.

Người kia gần như trần trụi, chỉ còn độc mỗi một chiếc quần lính rằn ri rách bươm, trên ngực, trên hông chằng chịt vết thương, dựa vào chiếc quần và đôi giày lính có thể nhận biết anh ta là lính – hoặc từng là lính.

“Lưu Nghiễn.” – Trương Dân gọi – “Chạy xe tới đây, tụi tôi phát hiện một người còn sống.”

Trương Dân dò hỏi: “Anh ổn chứ?”

Người đàn ông ra tiếng: “Còn ngáp ngáp… sao các cậu tới được chỗ này? Nghe tiếng nổ nên tìm đến à?”

Quyết Minh chau mày hỏi: “Chú làm gì ở trong đó?”

Người kia đáp: “Chú từ trên cao chục mét… ngã xuống trong thang máy, giờ đang nằm nghỉ.” 

Trương Dân nghiến răng gồng mình đẩy mở cửa thang máy, người đàn ông khó khăn chui ra, anh ta lại hỏi: “Có nước không? Tôi hơi mất nước.”

Quyết Minh lấy bình nước từ trong túi ra, anh ta đón lấy nốc một ngụm, rồi nói: “Cảm ơn nhé.”

Lưu Nghiễn lái xe vòng đến, người đàn ông buông thõng cánh tay bị thương chạy ra khỏi trung tâm thương mại, cất tiếng hỏi: “Có gì ăn được không? Cho tôi xin một ít.”

Lưu Nghiễn bóc một gói bánh quy cho anh ta, rồi khui thêm một lon nước tăng lực, người đàn ông vùi đầu ăn như hổ đói, ngửa đầu uống sạch lon nước, xong xuôi lại nói: “Mấy cậu phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức, cho tôi mượn khẩu súng với.”

Lưu Nghiễn cảnh giác nhíu mày, cậu hỏi: “Anh là người trong đội cứu hộ sao? Anh định làm gì?”

Người đàn ông vừa khôi phục được chút thể lực, lau lau khóe miệng gật đầu.

“Có một quả bom tịt ngòi.” – Người đàn ông thuật lại – “Nhiệm vụ suýt chút đã thất bại rồi, bây giờ tôi phải làm nốt phần cuối cùng.”

Lưu Nghiễn nhìn qua Trương Dân, Trương Dân khẽ gật đầu hiểu ý, có thể cho người kia khẩu súng, vì cậu còn chế tạo ra được.

Lưu Nghiễn đưa ra một khẩu súng, người kia nhận lấy rồi vỗ vỗ vai Lưu Nghiễn, mệt mỏi thốt: “Cảm ơn cậu.”

Sau đó anh ta liền xoay người chạy đi, Lưu Nghiễn gọi với theo: “Này!”

Người đàn ông hô to: “Mau rời đi ngay! Đừng ở lại đây!” – Anh ta đưa tay vẫy chào, lảo đảo chạy vào một tòa nhà phế tích ở khu phố trung tâm.

“Mông Phong, anh có nghe thấy không?” – Lưu Nghiễn nói – “Em phát hiện một người hình như trong đội cứu hộ, anh ta đang chạy về chỗ anh đấy.”

Mông Phong cất tiếng: “Anh men theo trạm tàu điện ngầm, đã gần tới cống thoát nước rồi, ở đây không có nhiều zombie lắm.”

Lưu Nghiễn: “Vậy à, sao em cứ thấy ở đây nguy hiểm rình rập khắp nơi… anh nên ra ngoài trước đi…”

Mông Phong: “Người của đội cứu hộ muốn làm gì?”

Lưu Nghiễn: “Anh ta muốn phát nổ một quả bom bị tịt ngòi.”

Mông Phong đứng ở cuối đường hầm, nơi đó có một cửa nổi của đường ống thoát nước.

Bảy miệng cống thoát nước giống hệt nhau tụ lại trong vòm cầu, ở chính giữa là một miệng cống lớn, từng dòng nước nhỏ chảy từ trên mặt đất xuống, lọt vào cống thoát nước, rồi nương theo vách vòm chảy xuống miệng cống dưới đáy.

Trong vòm cầu có hơn một ngàn con zombie, bọn chúng đang lượn lờ dưới đáy vòm rộng lớn, không hề phát hiện Mông Phong đang lấp ló bên trên.

Mà ngay chính giữa hệ thống vòm thoát nước, là một máy bơm nước cao ba mét.

Trên đỉnh máy bơm có một quả bom đầu nhọn, chốt phòng cháy tản ra xung quanh, một cọng dây điện bị zombie cắn đứt vướng trên dây cáp.

Trên đỉnh quả bom, đèn đỏ chớp lóe không ngừng.

Mông Phong ghé mắt vào vòng ngắm bắn, lầm bầm rủa: “Tiên sư, bom hạt nhân mini cơ đấy.”

.

.

.

End #26.