2013

Chương 26

25. Hồi sinh…

Lưu Nghiễn bước vào nông trường, nơi đây có bốn tòa nhà cao ba tầng, trên nóc mỗi tòa nhà cắm một máy phát điện nhờ sức gió khá đơn giản. Chập choạng chiều, thím Vu bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ tỏa khắp. Trong suốt mấy ngày nay, bốn người họ hầu như chưa được nếm qua chút thức ăn nấu chín nào.

Bên trong căn tin, thím Vu tất tả soạn cơm, Lưu Nghiễn ngó quanh một vòng, cậu phát hiện tăng thêm gần trăm người, nam có nữ có, mà nữ so ra còn đông đảo hơn nam.

“Tôi còn tưởng là ký hiệu không có tác dụng nữa chứ.” – Hồ Giác nói – “Không có ngày nào yên giấc, may mà các cậu tìm tới đây được.”

Mông Phong phụt ra một mồm cơm: “Ký hiệu?!”

Đặng Trường Hà tiếp: “Không phải các anh dựa vào ký hiệu mới tới đây à?”

Trương Dân ngỡ ngàng đáp: “Không… chẳng lẽ bị tuyết lấp luôn rồi? Các anh để ký hiệu lại ở chỗ nào?”

Hồ Giác dở cười dở mếu: “Chúng tôi băng qua Hán Trung, tới Bửu Kê, trên tất cả các biển báo giao thông đều vẽ chữ và mũi tên, để các cậu đi theo hướng Tây Bắc…”

“Tía nó!” – Mông Phong tức khí hét lên – “Bọn tôi đi về phía Đông Tây An cơ! Quốc lộ 108! Quyết Minh! Cái chiêu nhắm mắt chỉ đường(1) của nhóc mất linh rồi!”

(1) Nguyên văn là “Tiên nhân chỉ lộ” – là một thế cờ khai cuộc của cờ Tướng, người đi đầu tiên thường đi con Tốt tại ô số 3 hoặc ô số 7, vì trên bàn cờ Tướng có năm quân Tốt giống năm ngón tay, khi đưa con Tốt lên giống như vươn ra một ngón tay chỉ sang thế trận của đối phương nên có cái tên thoát tục như vậy đó ))

Mọi người lớn tiếng cười ra rả, Lưu Nghiễn lắc đầu bó tay.

“Cảm ơn sự chỉ dẫn của Chúa Jesus.” – Ngô Vĩ Quang lên tiếng – “Cuối cùng vẫn tìm được nhau.”

Lưu Nghiễn gật đầu, Hồ Giác thở phào: “Rốt cuộc có thể từ bỏ trọng trách rồi, giao lại cho các cậu đấy.”

Lưu Nghiễn nghe vậy cũng không cần khiêm tốn mà rằng: “Sau này có rất nhiều thứ cần anh giúp đỡ.”

Hồ Giác gật đầu cười đáp: “Tôi sẽ không từ chối đâu.”

Những người mà Mông Phong và Lưu Nghiễn đã cứu ra ở chỗ tránh nạn hiển nhiên cực kỳ thân thiết, từng người lần lượt ùa tới tay bắt mặt mừng một phen. Còn một trăm mười bảy người khác được Hồ Giác giải cứu dọc đường hoàn toàn lạ lẫm với họ.

Mông Phong và Trương Dân ăn xong bữa tối, mỗi người chia nhau đi làm thân với những người bạn mới tới, bắt đầu kiểm tra năng lực từng người để sắp xếp đội ngũ.

Lưu Nghiễn thì nhận lấy bản vẽ phân khu chức năng của nông trường và danh sách thành viên, cậu triệu tập mọi người mở một cuộc họp. Hết thảy đều suôn sẻ, không còn những toan tính và chuyên quyền như lúc có Lâm Mộc Sâm, cũng không có bất kỳ xung đột tư tưởng nào.

Chiến lược xây dựng bản đồ nông trại được triển khai, trò chơi chính thức bắt đầu. (Ví von giống kiểu chơi game nông trại D)

Sau khi họ kết thúc cuộc họp tại đại sảnh lầu hai của tòa nhà chính, Lưu Nghiễn tổng hợp ý kiến của mọi người, ghi chép lại mọi sở trường của từng người một, bắt đầu kế hoạch kiến thiết lần hai.

Lúc này đây rốt cuộc đã hoàn toàn an toàn, bất kể là thời tiết, địa thế, hay lòng người.

Về thời tiết: đây đích thị là yếu tố quan trọng nhất, bởi giá rét vẫn còn kéo dài rất lâu.

Địa thế: Nông gia nhạc nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc yên tĩnh nhất, lại không có con đường giao thông huyết mạch nào băng qua. Lũ zombie trừ phi biết trèo đèo lội suối, còn không thì khả năng nơi này bị tập kích là cực nhỏ.

Lưu Nghiễn chưa rõ hướng đi của đàn zombie, nhưng trước mắt dù có xuôi Nam hay ngược Bắc như chim di trú, bọn chúng đều không thể ‘ghé thăm’ nơi này.

Cách Nông trường ba trăm kilomet về phía Đông là Tây An, về phía Tây là Thiên Thủy, mà đi về hướng Tây Bắc chính là Lan Châu. Đi ra ngoài tầm mười cây số có một trạm xăng dầu, xung quanh có không ít thôn trấn, nhưng đều là những thị thôn nhỏ có quy mô chưa tới trăm người.

Lòng người: sau rốt, cai quản kiểu bang phái xã hội đen của Lâm Mộc Sâm đã hết thời, ai nấy đều nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng nạn đại dịch zombie này không biết đến bao giờ mới chấm dứt, có thể là ngày mai, cũng có thể là ba mươi năm sau. Con đường phía trước biết đâu sẽ dài đằng đẵng mà đầy khổ ải, nhưng chỉ cần giữ vững lòng tin với nhau, hết thảy mọi thứ sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Xế chiều, Lưu Nghiễn sắp xếp giấy tờ xong xuôi, cậu đưa cho Hồ Giác: “Mảng nhân sự vẫn giao cho anh. Tôi không biết cách quản lý, chỉ biết chế tạo ‘đồ chơi’ thôi, vất vả cho anh rồi.”

Hồ Giác lớn hơn Lưu Nghiễn mười tuổi, luôn giống như một người anh nho nhã lễ độ, nhưng chưa bao giờ ỷ vào tuổi tác vai vế, anh ta nghe cậu nói vậy liền mỉm cười, nhận lấy danh sách đi phân công sắp xếp. Lưu Nghiễn kéo mở tấm rèm trong phòng đọc sách, bên ngoài tuyết rơi lác đác, Quyết Minh và mấy đứa nhỏ hăng hái chơi ném tuyết, còn Trương Dân, Mông Phong đang cùng trò chuyện với đội viên của mình.

Bắt đầu từ ngày mai cậu sẽ ở lại chỗ này, hai căn phòng trên lầu ba đã dọn dẹp sạch sẽ, là để dành riêng cho bốn người họ.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Lưu Nghiễn xoay người, bắt gặp Ngô Vĩ Quang đang đẩy cửa bước vào.

Lưu Nghiễn cất tiếng hỏi: “Mục sư, nhiệm vụ truyền giáo của chú tiến hành đến đâu rồi?”

Ngô Vĩ Quang đáp: “Tôi không định giảng kinh thánh cho cậu, có điều nếu cậu mong muốn quy y, tôi rất vui lòng được dẫn dắt.”

Lưu Nghiễn bèn nói: “Thôi vậy, trước mắt tôi chưa có ý định đó. Thế nào?”

Ngô Vĩ Quang dường như hơi khó lựa lời, ông ta đắn đo chừng một phút sau, mới lên tiếng: “Qua vài hôm nữa là lễ Giáng Sinh.”

Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một lúc, đoạn cậu châm chọc rằng: “Mông Phong rất là… chán ghét ngày lễ này. Nhưng tôi dám chắc anh ấy chẳng cản trở gì mọi người đâu.”

Ngô Vĩ Quang xoa xoa mũi, ông nở nụ cười, lại tiếp: “Cậu nên đi xung quanh một chút, tôi nghĩ họ có rất nhiều điều muốn nói với cậu đấy.”

Lưu Nghiễn vui vẻ đáp: “Ừm, tôi đang định làm thế.”

Đến hoàng hôn, tất cả mọi người đều trở về, quả là một ngày bận rộn mà sôi nổi. Mông Phong đeo đôi găng tay hở ngón, đóng nguyên bộ đồ lính, đang đứng trong nhà ăn giải thích sự bố trí phòng ngự ở nơi này cho gần mươi tay trai tráng. Những người này là tiểu đội trưởng do hắn tạm thời chọn ra.

Trương Dân thì ôm Quyết Minh ngồi một bên, thân thiết đan chân vào nhau, thi thoảng anh lại chen lời phát biểu.

“Tạm thời là vậy.” – Mông Phong chốt lại – “Kế hoạch của chúng ta còn cần phải kết hợp với ‘đồ chơi’ mà Lưu Nghiễn chế ra, lúc đó mới có thể bố trí lại lần nữa, trước mắt mỗi người tự hiểu lấy một phần ý tưởng thế là đủ rồi…” – Hắn nhác thấy Lưu Nghiễn bước xuống lầu, liền qua loa phân phó: “Giải tán thôi, chuẩn bị ăn tối.”

Bên cạnh nhà ăn có một hành lang xiêu xiêu vẹo vẹo, dẫn tới phòng sinh hoạt chung, kế đó là phòng chơi cờ, bốn tòa nhà vây quanh một hồ nước trung tâm, vườn hoa và núi giả.

“Chủ nhân cũ của nơi này đúng là một người tao nhã có khiếu thưởng thức.” – Lưu Nghiễn nắm đầu ngón tay út của Mông Phong, rồi dùng sức lắc tới lắc lui, cậu cười nói – “Tựa như một bức tranh sơn thủy hòa trong rừng trúc, anh nhìn mà xem.”

Trương Dân và Quyết Minh tay nắm tay, dung dăng dung dẻ đi ở phía sau, Trương Dân ra tiếng: “Ừa, có rừng trúc.”

Mông Phong hùa theo: “Sau này có thể nuôi mấy con gấu trúc ở đây, trước kia Lưu Nghiễn thích gấu trúc lắm nha.”

Lưu Nghiễn: “…”

Trương Dân cười bảo: “Đúng là hợp ý tôi, Quyết Minh cũng rất thích gấu trúc đó.”

Quyết Minh: “Vài bữa nữa là Giáng Sinh đúng hông? Có quà gì hông? Gấu trúc là quà hả ba?”

Mông Phong: “Thôi miễn đi, cái kiểu quà cáp ăn theo phương Tây đó thì hay ho gì chứ, đừng quên nguồn cội dân tộc…”

Lưu Nghiễn: “Mừng lễ giáng sinh và nguồn cội dân tộc thì liên quan gì nhau? Anh đừng có mà bóp méo quan niệm.”

Quyết Minh: “Đúng đó đúng đó…”

Mông Phong: “Dù gì anh đây vẫn cóc thèm quan tâm ba cái thứ ngoại lai. Anh đây không biết Jesus, cũng chả cần biết mẹ Jesus là ai, ờ hớ?”

Trương Dân: “Ờ hớ ờ hớ?” (=]]]])

Lưu Nghiễn: “Tại hồi đó anh đi chơi lễ với em về trễ bị mắng, nên mới giận cá chém thớt lên Jesus thì có…”

Mông Phong: “Đã nói với em cả trăm lần là anh đi chuyến tàu tối! Bộ anh xin nghỉ phép dễ lắm á! Anh lặn lội cả ngàn cây số về chơi cái lễ quỷ quái này với em đấy, anh liều mạng chen chân lên toa cuối, lật cả xe, trật luôn đường ray, bị cái đám nhân viên tàu lửa tra tấn cả buổi trời mới trốn ra ngồi xe tới nơi, tận sáu giờ chiều mới được gặp em, mới mười giờ tối đã phải ngồi xe quay về, vỏn vẹn có bốn tiếng đồng hồ thôi, thế mà còn phải ngó sắc mặt của em nữa…”

Quyết Minh: “Méo méo grừ…”

Trương Dân: “Gấu gấu gấu!”

Lưu Nghiễn: “Trung sĩ Mông Phong! Đừng ép em vạch cái bản mặt anh ra nhé! Em ngồi hứng gió lạnh trong nhà ga đợi anh những mười tiếng đồng hồ, trong khi anh lại ngủ gà gật đi lố trạm…”

Mông Phong: “A! Đèn ở đây sáng quá! Có máy chụp hình không vậy?”

Trương Dân: “Chúng ta qua bên kia ngắm đi.”

Quyết Minh: “Con phải đi tìm máy chụp hình chớ.”

Trương Dân và Quyết Minh giả vờ giả vịt, hỉ hả nhảy chân sáo rồi dọt mất.

Nguồn điện tuy không mấy sung túc, nhưng cũng đủ cung ứng chiếu sáng và sinh hoạt cơ bản, chủ nhân hồi trước của Nông gia nhạc rất cẩn thận, có cả bình ắc quy phòng khi cúp điện.

Hôm nay là ngày đầu bọn Lưu Nghiễn trở về, đèn đóm bật sáng lạn khắp sảnh, bản ‘Hey jude’ của Elvis nhẹ nhàng truyền đến từ lầu bên, giai điệu ẩn chứa sự lãng mạn không tả thành lời.

“Chẳng qua vì… anh đã hào hứng cả hai ngày liền.” – Mông Phong tiếc nuối giải thích – “Nghĩ đến việc có thể về gặp em, suốt bốn mươi tám tiếng không cách nào chợp mắt… cho nên trên xe mới…”

Lưu Nghiễn: “Nói sớm không phải là được rồi à, bày đặt sĩ diện hão? Thừa nhận là anh yêu em khó lắm sao? Cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm, lại chả mất miếng thịt nào, tại sao lại không làm chứ?”

Mông Phong tức giận nghiến răng trèo trẹo, hắn rất muốn túm Lưu Nghiễn đánh đòn cho một trận.

Văn Thư Ca đang lẳng lặng đứng bên ngoài. Dáng người cậu ta cao to, kết hợp với bộ quân phục dã chiến, nét mặt đường hoàng mà nghiêm nghị.

Lưu Nghiễn liếc mắt thấy Văn Thư Ca, hình như cậu ta đang đứng đó chờ người, ánh mắt cậu ta vừa chạm phải Lưu Nghiễn và Mông Phong thì lập tức dời đi. Mông Phong nhận xét: “Thằng nhóc này rất khá. Mọi người kể là dọc đường đi cậu ta đã giết không ít zombie, để cho Đặng Trường Hà ở trên xe bảo vệ những người khác, bản thân mình thì đơn thân độc mã xông trận mở đường… Hơn trăm người ở Duyên An và Tây An cũng do cậu ta dẫn người cứu ra đấy.”

Lưu Nghiễn thấp giọng: “Em đi nói chuyện với cậu ta nhé?”

Văn Thư Ca lên tiếng: “Lưu Nghiễn, các anh đã về rồi.”

Lưu Nghiễn gật đầu, đánh mắt nhìn qua bên cạnh, thấy Mông Phong đã tháo mũ xuống, ngồi hút thuốc trên sô pha, Lưu Nghiễn bèn nói: “Nghe đâu cậu đã làm rất tốt.”

Văn Thư Ca chỉ hỏi: “Người bị nhốt đó… anh ta sao rồi? Trước lúc rời khỏi anh có đến xem không?”

Ngớ người trong chốc lát, sau đó Lưu Nghiễn mới nhớ ra, thì ra là người gián tiếp chết trong tay Văn Thư Ca ở chỗ tránh nạn.

“Rồi.” – Lưu Nghiễn bịa chuyện vài câu – “Trước khi chúng tôi đi, Mông Phong đã mở khóa thả cậu ta ra, cùng với những người bạn zombie mới gia nhập đoàn quân xuôi Nam.”

Biểu tình của Văn Thư Ca hơi thả lỏng, nhưng vẫn đượm nét muộn phiền không dứt.

Cuối cùng Lưu Nghiễn mới vỡ lẽ, thì ra người mà Văn Thư Ca chờ ở đây chính là hai người cậu.

Văn Thư Ca lại tiếp: “Tôi muốn cho các anh xem cái này, tôi không biết phải quyết định thế nào…”

Lưu Nghiễn quay đầu gọi: “Ông xã!”

Mông Phong cười cười đứng dậy, choàng lên vai Lưu Nghiễn, Văn Thư Ca nhìn họ một cái rồi nói: “Ở bên này.”

Vẻ mặt của cậu ta dường như rất băn khoăn, suốt dọc đường không hé răng. Cậu ta dẫn hai người lên lầu hai, hành lang tận cùng phía Đông của khu du lịch rất ẩm thấp, sàn nhà và vách tường lốm đốm mốc meo, lạnh lẽo mà hoang vắng.

Mông Phong nhìn thoáng qua phía cuối hành lang, tất cả mọi người đều ở lầu phía Tây, vì dãy phía Đông quá xập xệ.

Văn Thư Ca rút ra một chùm chìa khóa, mở cửa phòng 217, dẫn bọn họ bước vào.

Căn phòng tối tăm ẩm ướt không có điện, người đang nằm trên giường đích thị là Lâm Mộc Sâm, phần dưới mình gã đắp một cái chăn hơi mỏng, hai chân bị cụt từ phần đầu gối, trên nệm còn vương vãi vết máu loãng.

Trong phòng rất hôi thối, xem chừng như có người thường xuyên đến dọn dẹp, trên tủ đầu giường còn cắm mấy nhành hoa dại trong lọ thủy tinh.

Lâm Mộc Sâm sắp chết, gã nằm rục trên giường yếu ớt thở khò khè, lồng ngực phì phò như lò thổi lửa.

Văn Thư Ca nói: “Lúc tụi tôi tìm thấy anh ta, thì hai chân đã bị chẹt dưới xe thiết giáp.”

Lưu Nghiễn gật đầu: “Tôi vẫn nghĩ, khi nào các cậu mới định nói tôi hay.”

Mông Phong chau mày hỏi: “Sao em biết gã còn sống?”

Lưu Nghiễn cười đáp: “Máy xay gió phát điện là do Đường Dật Xuyên thiết kế. Mà anh ta lại không tới kiếm chúng ta hỏi ‘anh chồng’ mình ở đâu, chứng tỏ là đã tìm được rồi, và Lâm Mộc Sâm chắc đã…”

“Gọi Trương Dân tới đây đi.” – Mông Phong ngắt lời – “Để anh ta xem bệnh thử.”

Văn Thư Ca như trút được nợ, bước vội ra ngoài tìm người.

Lát sau Trương Dân đã tới, anh vạch tấm chăn dưới mình Lâm Mộc Sâm ra xem xét.

“Thuốc rất khan hiếm.” – Ngô Vĩ Quang giải thích – “Tôi đành phải cắt chân anh ta.”

Trương Dân nói: “Cho dù cắt chân rồi, chắc cũng không gượng được bao lâu, dưới đùi anh ta đã hoàn toàn hoại tử, cơ thể nhiễm trùng mưng mủ… may mà không bị nhiễm virus.”

Ngô Vĩ Quang đề nghị: “Cậu Trương này, dùng phương pháp châm cứu Trung y kết hợp thuốc bôi ngoài da chữa trị cho anh ta được không?”

Trương Dân chỉ đáp: “Tôi sẽ cố hết sức, có điều rất khó nói trước.”

Mọi người trong phòng đồng loạt trầm mặc, Lâm Mộc Sâm chợt mở mắt.

“Lưu Nghiễn.” – Lâm Mộc Sâm gọi.

“Anh Sâm.” – Lưu Nghiễn giữ giọng bình tĩnh.

Lâm Mộc Sâm thều thào: “Anh… cất một bao đồ… dưới xe container, ngay ổ trục xe… Lấy nó ra… đưa cho… Dật Hiểu.”

Không ai đáp lời gã, Lâm Mộc Sâm lại tiếp: “Tiểu Văn, anh em chúng ta… đến bây giờ, còn bao nhiêu người sống sót?”

Văn Thư Ca đáp: “Sáu người.”

Lâm Mộc Sâm cười tiếc nuối, rồi hỏi: “Vương Thuật thì sao?”

Văn Thư Ca nói: “Trên chiếc xe đó, ngoại trừ anh và Đường Dật Hiểu, còn lại đều chết hết rồi.”

Lâm Mộc Sâm chậm rãi gật đầu, gã bảo: “Sau này, bảo tụi nó nghe lời cậu…”

“… Mà cậu, phải nghe lời Mông Phong, nhận cậu ta làm Đại ca.” – Lâm Mộc Sâm thở dài, hệt như vị đầu lĩnh đang nhắn nhủ hậu sự, gã nhắm hai mắt lại, lúc sau ra tiếng: “Cửa sổ bị thủng rồi, giúp… anh sửa lại một chút.”

Họ rời khỏi căn phòng giam cầm Lâm Mộc Sâm, Văn Thư Ca khóa cửa, rồi lại thở dài.

Mông Phong nán lại, chờ cậu ta cùng đi xuống lầu, hắn mở lời hỏi: “Cậu đi theo gã, làm đàn em bao lâu?”

Văn Thư Ca đáp lời: “Năm năm.”

Mông Phong biết là Văn Thư Ca vẫn giữ lại chút cảm tình với vị lão Đại này, hắn bỗng xoay người khi đi tới chỗ ngoặt, cả hai đứng đối mặt với nhau, Mông Phong nói: “Nghe này, tôi không phải Đại ca của cậu, cũng không cần thiết việc gì đều phải nghe theo tôi.”

Văn Thư Ca gật đầu, Mông Phong tiếp lời: “Mọi người đều bình đẳng, cậu chỉ cần chịu trách nhiệm với lương tâm của mình là được rồi.”

Ngô Vĩ Quang tổ chức một buổi tiệc mừng Giáng Sinh, Lưu Nghiễn thì làm không ít quà thủ công tặng cho những thành viên mới gia nhập, bày cho họ cách sử dụng dao quân dụng đa năng, và cả cần câu cá – chờ đến đầu xuân là có thể đi câu.

Rồi phát cho mọi người thêm huy hiệu, Mông Phong đã mở rộng biên chế, tính cả những đội đã có sẵn bao gồm đội Bí mặt xụ, đội Mìn khoai tây (Đặc công chôn mìn), đội Nấm nhút nhát, đội Hoa hướng dương (đội hậu cần), đội Đậu bắn súng (lính xạ thủ), đội Cây bắn dưa hấu (lính ném lựu đạn), cộng thêm cả đội Nấm hủy diệt – đội lĩnh trách nhiệm tấn công liều chết, đội viên chỉ có một người kiêm luôn chức đội trưởng: chiến sĩ cảm tử Văn Thư Ca.

Mông Phong giao cho Văn Thư Ca một huy hiệu hình Nấm hủy diệt. Trong mấy ngày này, Văn Thư Ca trước sau vẫn không thể hòa nhập với mọi người, không cười, không nói, giống như một tội phạm cá biệt tự cô lập bản thân.

Lúc ăn cơm cậu ta ngồi một mình một góc, đánh bài cũng không bao giờ ham vui, chỉ đối mặt với bầu trời ngập tuyết mà trầm tư nghĩ ngợi. Nhưng hễ có việc gì thì cậu ta đều chủ động đi làm, cái chết của hai người kia vẫn để lại bóng ma trong lòng Văn Thư Ca. Trong tiết trời giá rét, cậu ta vẫn hì hục làm việc quần quật từ sáng sớm đến khi tối mịt.

Cậu ta dẫn theo năm tên đàn em cuối cùng mà Lâm Mộc Sâm lưu lại, đến nhà ấm sau vườn lao động.

Trong kho hàng tích trữ một lượng lớn hạt giống, từng túi hạt giống rau củ, hoa quả là do người chủ trước của Nông trường đã chuẩn bị sẵn, chuyên cung cấp cho những vị khách đến Nông gia nhạc gieo trồng giải trí. Những người ở nơi này trước đây đã biến thành zombie hết, gia súc nuôi dưỡng bị bỏ đói nên sổng chuồng chạy mất. Nguyên cả đàn gà trốn trong nhà ấm để tránh rét, mổ rau và giun đất sống qua ngày. Rau dưa và cà chua dù không có người bón phân vẫn phát triển tốt tươi, tự nhiên biến thành một vòng tuần hoàn sinh thái tự cung tự cấp.

Đàn vịt ban ngày ra ngoài chạy nhảy, chiều tối lại quay về nhà ấm kiếm ăn, Lưu Nghiễn thật bái phục sức sống bền bỉ của thiên nhiên, bầy gia cầm đó không cần ai chăm sóc nhưng hầu hết vẫn sống sót tốt.

Phân bón, thuốc trừ sâu đều có đầy đủ. Lương thực cũng dư dả, lúa mì và gạo đóng thành bao lớn chất trong kho lúa đủ cho họ ăn cả một năm. Hệ thống cung cấp nước thông với mạch nước ngầm kề bên, đã được lắp ráp đâu vào đấy, rác sinh hoạt thì thải ra một nhánh sông, đổ vào con sông nước thải ở ngoại thành Tây An.

Bên trong Nông trường tự cung tự cấp này, rác sinh hoạt vốn rất ít, hầu hết phân bón đều là phân chuồng của heo và gà. Hạn ghế gây ô nhiễm tác động tới tự nhiên.

Phía sau Nông trường rộng lớn là những thửa ruộng trồng trọt, trải dài đến tận bờ sông. Còn có những xe máy cày hỏng hóc, sau khi qua tay Lưu Nghiễn sửa chữa thì toàn bộ đã có thể sử dụng.

Trương Dân dắt người men theo bờ sông phía Đông tuần tra, tìm được trâu và heo sổng chuồng, trong một hang núi còn phát hiện ba con heo mẹ gầy trơ xương và mấy chú heo con rét run.

Trương Dân bắt tụi nó ôm về, Lưu Nghiễn thấy vậy bèn trêu: “Tìm thêm mấy con chó nữa là hoàn chỉnh nông trại rồi.”

“Em biết làm ruộng à?” – Mông Phong hỏi.

“Không học được sao?” – Lưu Nghiễn đang đọc một quyển sách về kỹ thuật trồng trọt. Đặng Trường Hà đã dẫn dắt mọi người trốn chết nguyên cả chặng đường dài, ấy vậy mà số sách này lại không bị thất lạc trong tuyết, Lưu Nghiễn thật không biết nên chê cười chàng cảnh sát này khờ khạo hay nên  khen cậu ta khôn ngoan nữa.

Đầu xuân năm sau họ sẽ bắt đầu khai khẩn ruộng vườn, gieo trồng từng thửa lúa mì. Vì có thêm hai sinh viên đến từ trường đại học Nam nông và đại học Nông nghiệp Hoa Tây, nên hết thảy mọi chuyện đều ổn thỏa.

Có một hạt giống tên là hy vọng, đang cắm rễ, nảy mần, đâm chồi nở hoa trên mảnh đất tách biệt này.

Mông Phong rủ rê: “Đi nào, ra ngoài đắp người tuyết.”

Lưu Nghiễn gạt phắt: “Không rảnh.”

Mông Phong: “Nghỉ ngơi chút đi, em xem, chà? Kia kìa, bạn nhỏ Trương Quyết Minh chơi đùa vui vẻ chưa.”

Lưu Nghiễn: “Không, anh đi mà chơi với cậu nhóc đi, sự học là không ngừng nghỉ, bỏ bê bài vở là không tốt đâu bạn hiền.”

Mông Phong: “Em đừng có ép anh dùng vũ lực đấy nhé.”

Lưu Nghiễn: “Ngon nhào vô! Anh Phong, anh bây giờ làm lão Đại nên bự gan lắm phỏng…”

Mông Phong không nói hai lời, nhào tới ôm chầm Lưu Nghiễn, hét lớn một tiếng lấy tinh thần, nhảy vèo từ lầu hai xuống.

Trong chớp mắt, bóng tuyết từ bốn phương tám hướng bay đến tới tấp, Lưu Nghiễn cuống quýt đu lên người Mông Phong né tuyết, mọi người phá lên cười váng rồi cũng lật đật chạy trốn. Quyết Minh cầm đầu tiểu đội của nhóc hăng máu vây chặn bọc đánh, đại khai sát giới, Lưu Nghiễn vừa rối rít xin tha vừa bỏ trốn, Mông Phong cũng co giò té chạy, bị đuổi riết không tha.

Lưu Nghiễn chụp ếch té cái đụi giữa tuyết, Mông Phong đuổi theo, ôm hôn, bị Lưu Nghiễn đẩy ra, lại vồ tới.

“Nhóc cưng!” – Trương Dân cất giọng gọi – “Về thôi nào!”

“Ba gọi về ăn cơm kìa bạn nhỏ!” – Mông Phong quay đều hét về phía Quyết Minh đương còn sung sức – “Phá đám người khác sẽ bị lừa đá mông đó bạn nhỏ!” – Vừa dứt lời thì bên mặt lại ăn ngay một quả bóng tuyết của Quyết Minh, thế là té gục giữa tuyết cùng Lưu Nghiễn.

Mông Phong cõng Lưu Nghiễn, để lại trên tuyết hai hàng dấu chân cong quẹo, kéo dài tít phương xa.

“Ông chủ ở chỗ này.” – Mông Phong ngẩng đầu phóng mắt nhìn ra ngôi nhà gỗ thấp thoáng trong rừng cây bạch dương – “Là một tay giàu sụ.”

Lưu Nghiễn vùi đầu trên vai Mông Phong, nhấp nhô lên xuống theo từng bước chân hắn cõng đi, bờ vai hắn rất rộng lớn, tẩm lưng vững chắc mà đáng tin cậy.

“Ừa.” – Lưu Nghiễn thuận miệng đáp – “Nhìn là biết, chắc còn độc thân?”

Mông Phong lại nói: “Em chưa đi xem mớ tạp vật trong thư phòng à? Hôm trước anh có sắp xếp lại thì phát hiện được một xấp thư tình, là thời ông ta còn trẻ viết cho vợ đó.”

“Ông ta vốn là thanh niên trí thức trong những năm sáu mươi, so với ba mẹ chúng ta còn lớn tuổi hơn.” – Mông Phong cảm khái tiếp lời – “Rời quê nhà đến thành phố dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tới năm chín mươi mấy trở nên thành đạt, rồi kết hôn cùng cô gái kia, không có con cái. Đến lúc có gia tài bạc triệu thì chuyển nhượng công ty cho một xí nghiệp lớn, dẫn bà xã tới nơi này, dựng nên một Nông gia nhạc.”

Lưu Nghiễn khẽ khàng mỉm cười: “Đúng là một cuộc sống lạc thú, người có thể từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là rất hiếm.”

Mông Phong gật đầu: “Anh đọc qua những lá thư tình đó rồi, ông ta vô cùng hoài niệm cuộc sống ở nông thôn thời học sinh, người phụ nữ kia là gái thôn quê, vẫn luôn ủng hộ ông ta gầy dựng sự nghiệp. Nào ngờ đâu mới mở Nông trường chưa được vài năm thì bà chủ đã mất, chỉ còn lại một mình ông ta coi sóc nơi này, rồi thuê thêm vài người làm công, em nhìn phía trước kìa.”

Họ đi đến phía sau căn nhà gỗ trong rừng bạch dương, dừng lại trước hai ngôi mộ.

Một ngôi mộ có bia được đúc từ đá cẩm thạch màu trắng, bóng loáng nhưng chưa khắc tên, ngôi mộ còn lại có khắc “Bà xã Nhuế Uyển Uyển.”

“Chắc là dân tị nạn đã mang virus từ thành phố tới.” – Mông Phong nói – “Ông chủ cũng bị biến thành zombie, sau khi Hồ Giác xử lý ông ta, đi quan sát xung quanh thì phát hiện ra chỗ này. Em coi, ông ta đã chôn vợ mình trước, còn chuẩn bị sẵn một ngôi mộ để sau này chết đi nằm xuống bên cạnh.”

Lưu Nghiễn chỉ hỏi: “Thi thể đâu rồi?”

Mông Phong đáp: “Mấy hôm trước anh có kêu người khuân đến đây chôn xuống.”

Lưu Nghiễn gật đầu, nắm tay Mông Phong cùng đứng trước mộ bia một lúc, sau đó cậu lên tiếng: “Cảm ơn ông đã để lại Nông trường này, chúc hai người có thể gặp nhau ở thiên đường.”

“Ăn cơm!!!!!!” – Đặng Trường Hà cao giọng hô – “Mông Phong! Lưu Nghiễn! Bữa nay làm tiệc tất niên đấy! Về mau lên!”

Mông Phong: “Lúc tới đây anh cõng em rồi, giờ tới phiên em cõng anh nhá.”

Hắn chai mặt đu lên người Lưu Nghiễn, cậu phải gồng hết sức mình mới nhấc nổi một bước, loạng choạng tiến về phía trước. Giống như nhóc con Quyết Minh phải cõng một chú Báo hồng(2) siêu lớn, hai chân Mông Phong kéo lê trên đất, Lưu Nghiễn cõng hắn ta đi chưa tới năm chục bước thì ngã xoài giữa tuyết, cứ vậy nằm ngay đơ, giả chết.

(2) Pink panther: trong phim hoạt hình Điệp vụ báo hồng, phim này khá nổi rồi he :p

Ngày 31 tháng 12 năm 2012, đêm giao thừa.

Mông Phong cho người khui bốn mươi bình rượu đế, hai trăm người tụ tập trong đại sảnh ăn uống linh đình, thi oẳn tù tì uống rượu, sau khi no say lại rủ nhau đánh bài hút thuốc, nhấm nháp mấy món vặt cho vui miệng. Rồi cùng chơi trò “Đánh trống chuyền hoa” (3), kể chuyện cười và hát hò nhảy múa.

(3): đây là trò chơi tập thể, nhiều người ngồi quây thành vòng tròn. Người lãnh trách nhiệm đánh trống thì bịt mắt lại. Khi tiếng trống bắt đầu thì mọi người chuyền hoa (hoặc vật nhỏ gì đó), tiếng trống dừng lại và hoa rơi vào tay ai thì người đó phải chịu phạt. (hát hò chi đó).

Vì Trương Dân bình thường rất được nhiều người quý mến, nên anh vừa mời rượu đã bị mọi người thay phiên nhau chuốc say khướt, nằm rũ một đống trên sô pha.

“Ba…” – Quyết Minh lay gọi.

Mông Phong trêu: “Bạn nhỏ! Ba nhóc xỉu rồi! Lại còn nôn mửa nữa! Nhóc đi chơi với cái radio đi! Tối về phạt anh ta quỳ vỏ mít cho chừa!”

Cánh đàn ông lại nhao nhao khiêng Trương Dân qua nằm một góc.

11h40 tối, Hồ Giác ca một bản tiếng Anh nồng nàn êm tai, Đặng Trường Hà ngồi bên cạnh đệm đàn ghi ta, Trương Dân cũng bị đánh thức trong tiếng hoan hô và vỗ tay rần trời.

“Anh Dân biết đàn không? Góp vui một bài đi nào!” – Chàng cảnh sát chuyền cây ghi ta tới.

Đầu óc Trương Dân vẫn đương quay ong ong, anh đón cây ghi ta, vừa tươi cười vừa đàn một khúc nhạc, chị em ngồi bên dưới lại hò reo vỗ tay yêu cầu anh chơi thêm một bản nữa.

“Từ từ đã, để tôi nghĩ xem nên đánh bài gì.”– Trương Dân lúc này đã tỉnh rượu, anh nở một nụ cười bảnh trai, ôm cây ghi ta cũ kỹ tìm được trong đống di vật, vươn tay lật tìm trong tập nhạc phổ của chủ nhân cây đàn.

“Sắp tới giờ đếm ngược rồi.” – Trương Dân nói – “Còn có năm phút nữa thôi, khỏi đánh nữa nha.”

“Một bài nữa thôi mà ~” – Khán giả đồng thanh nài nỉ.

“Quyết Minh đâu rồi?” – Lưu Nghiễn quay đầu tìm người.

Mông Phong cũng uống khá nhiều, hắn ra tiếng: “Sắp đếm ngược kìa, em gọi Quyết Minh về đi.”

“Kêu a Văn làm ảo thuật đi!” – Tạ Phong Hoa gõ gõ bình rượu, tươi cười đề nghị – “A Văn giỏi ảo thuật lắm đó!”

Lưu Nghiễn xoay người đi lên lầu, Văn Thư Ca trên lầu hai vừa khép cửa bước ra, cậu ta không khóa cửa, đứng thẩn thờ giữa hành lang, dõi mắt ra bầu trời tràn ngập tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.

Lưu Nghiễn cất tiếng hỏi: “Lâm Mộc Sâm có ăn gì chưa?”

Mấy bữa nay bệnh tình của Lâm Mộc Sâm đột nhiên chuyển xấu, mỗi ngày gã ăn uống rất ít, hôm nay là giao thừa, trong khi mọi người ở dưới lầu tiệc tùng say sưa thì Lưu Nghiễn nhờ Văn Thư Ca đem chút thức ăn lên trên.

Văn Thư Ca đáp: “Anh ấy chết rồi.”

Lưu Nghiễn thở dài mà rằng: “Chết rồi… nợ nần khi còn sống coi như trả hết, mong gã có thể an ổn ra đi.”

Văn Thư Ca lại nói: “Mục sư đã tới cầu nguyện cho anh ấy.”

Lưu Nghiễn gật đầu, cậu tiếp: “Gần đếm ngược rồi đấy, cậu đi xuống đi, Phong Hoa kêu cậu làm ảo thuật dưới kia kìa. Sáng sớm mai Mông Phong sẽ cho người mang gã đi hạ táng.”

Văn Thư Ca liền đáp: “Ừm, Lưu Nghiễn, để tôi biểu diễn một màn ảo thuật cho anh xem nhé.”

Văn Thư Ca lấy ra một đồng xu, tay trái búng lên, tay phải bắt lấy, rồi mở ra, bên trong là một quả bóng tuyết.

Lưu Nghiễn nở nụ cười.

Văn Thư Ca mở lời: “Lưu Nghiễn, chúc mừng năm mới.” – Rồi cậu ta sửa sang lại áo quần, bước xuống lầu.

Lưu Nghiễn đứng bên ngoài cánh cửa kia, nhưng cuối cùng cậu vẫn không đẩy cửa.

“Anh Sâm, tạm biệt.” – Lưu Nghiễn đứng ngoài cửa cất lời, sau đó cậu xoay lưng đi lên lầu ba.

Một cơn gió lạnh ùa tới trên hành lang lầu ba, Quyết Minh đội chiếc mũ len dày và bịt bao tay kín mít, khuôn mặt nhóc con đỏ bừng vì lạnh, vùi mình trong chiếc áo khoác thật dày, nhóc đang ôm cái radio ngồi trên bệ cửa, đầu anten kéo ra hết cỡ, hướng về bầu trời tối mịt ngoài kia.

Từng bông tuyết nhỏ vụn lặng lẽ đáp xuống, Quyết Minh hết vặn nút dò sóng sang bên trái, rồi lại chuyển sang bên phải.

Lưu Nghiễn cất tiếng: “Nhóc ở đây chơi radio thật đấy à?”

Quyết Minh: “Hở? Tôi không có uống rượu mà. Ba đã ói ra chưa?”

Lưu Nghiễn bèn nói: “Xuống dưới đi, đang đếm ngược kìa, năm 2013 sắp đến rồi.”

“Mười —— chín —— tám —— bảy ——”

Tiếng đếm ngược từ dưới lầu vọng tới, Lưu Nghiễn cũng không rời đi, cậu chỉ đứng sau lưng Quyết Minh, lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn bầu trời yên tĩnh.

“Nhóc cưng !!” – Trương Dân từ bên dưới chạy lên.

“Sáu —— năm —— bốn ——”

Một khắc đó, ánh đèn rạng ngời chiếu rọi khắp Nông trường, cây thông Noel rực rỡ sáng bừng giữa trời tuyết.

Mông Phong lần theo bậc thang tròn bước lên trên.

“Ba —— hai ——”

“Một!”

“Hoan hô!!!”

Tiếng reo hò văng vẳng giữa đất trời, giây phút tiếp theo, một giọng nam trầm ổn và đáng tin cất lên.

[Nơi đây là chi bộ Trung Quốc thuộc tổ chức cứu trợ liên minh quốc tế, bây giờ là 0 giờ 0 phút ngày 1 tháng 1 năm 2013, tôi xin thay mặt cho quân đội và Chính phủ Trung Quốc, kêu gọi tất cả đồng bào còn sống sót…]

Lưu Nghiễn: “…”

Quyết Minh không hiểu đầu đuôi ra sao, nhóc cúi đầu nhìn radio đang cầm trong tay.

[Trong suốt 5 tháng vừa qua, lịch sử loài người đã gánh chịu một thảm họa kinh khủng nhất, sóng phát thanh bị cắt đứt, mọi thành phố trên cả nước đã bị một loại virus tấn công khiến cho…]

“Mông Phong!!!!” – Lưu Nghiễn vội chộp tay Quyết Minh chạy ào xuống, Trương Dân đang phóng lên lầu tức khắc ôm ngang lấy Quyết Minh, lao xuống lầu một.

“Im lặng! Im lặng! Nghe nào!” – Mông Phong hô lên.

Hai trăm người trong đại sảnh lập tức im bặt, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở, âm thanh duy nhất vang lên là từ chiếc radio trong tay Quyết Minh, Lưu Nghiễn run rẩy điều chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất.

[Trong suốt 5 tháng vừa qua, chúng ta dường như không còn chút hy vọng nào, những người bị nhiễm bệnh đã phá hủy quê nhà của chúng ta, đây là đả kích mang tính hủy diệt, nhưng tai ương viễn viễn không thể phá hủy ý chí sinh tồn ngoan cường của loài người.]

[Trong suốt 5 tháng vừa qua, chúng tôi đã thành lập căn cứ cứu viện Thái Bình Dương trên vùng biển Quốc tế, Chính phủ Trung Quốc thành lập tổ chức cứu viện, đồng thời tham gia liên minh quân đội Quốc tế. Toàn thế giới đang điều động nhân viên cứu hộ đến tất cả mọi nơi, cho dù các bạn phải đương đầu với khó khăn thế nào, mong rằng các bạn đừng từ bỏ hy vọng sống sót…]

[Hôm nay là ngày đầu tiên của năm 2013, mãi đến bây giờ, dưới sự đánh đổi bằng cả tính mạng của lực lượng quân đội, các tháp tín hiệu trên cả nước đã được tu sửa, bắt đầu từ lúc 0 giờ 0 phút ngày 1 tháng 1 năm 2013, mạng lưới tín hiệu bước đầu phủ sóng hầu hết toàn quốc.]

[Nếu bạn có thể nghe thấy đoạn phát sóng này, mong hãy thông báo cho những người còn sống, tránh đi luồng người bị nhiễm bệnh đang xuôi Nam, chuẩn bị vật dụng chống lạnh và lương thực, thuốc men, tiến vào những thành phố ở phía Bắc, đặc biệt phải tránh các tỉnh duyên hải Đông Nam cũng như các đồng bằng miền Trung, đội cứu viện đang lần lượt tìm kiếm những người còn sống sót ở các tỉnh thành…]

Giây phút đó, mọi người đều bật khóc, rốt cuộc sau 5 tháng ròng rã bị tách biệt với thế giới, lần đầu tiên nghe được tiếng kêu gọi của đồng bào, quả thật không có từ ngữ nào diễn tả được tâm tình lúc này.

[Những người sống sót nghe được đoạn phát thanh này xin hãy chuyển lời cho nhau, rồi di chuyển tới tháp tín hiệu cách các bạn gần nhất, xung quanh các bạn an toàn thì buộc lên đỉnh tháp một lá cờ trắng, trường hợp có người bị lây nhiễm lang thang quanh đó và không mấy an toàn thì buộc một lá cờ đen.] 

[Các bạn hãy để lại ký hiệu chỉ phương hướng quanh tháp tín hiệu, sau khi ổn thỏa thì rời đi, tìm kiếm nơi trú ẩn trong phạm vi năm mươi kilomet. Khi đội cứu viện tới, sẽ lấy tháp tín hiệu làm trung tâm và tiến hành cứu hộ trong bán kính năm mươi cây số…]

[Nếu các bạn đang an toàn, xin hãy tận lực trợ giúp tất cả những người sống sót chưa bị lây nhiễm, động viên lẫn nhau và kiên cường sống tiếp. Nếu bạn lại hành xử bằng vũ lực đối phó đồng bào còn sống, thừa lúc hoạn nạn đi cướp đoạt giết chóc, xin bạn hãy dừng tay, cứu trợ hết thảy những người cần giúp đỡ. Bởi đây không là tận thế, chỉ là một đợt thử thách đối với người dân Trung Quốc nói riêng và toàn thể nhân loại trên Địa cầu nói chung.]

[Mong các bạn đừng từ bỏ hy vọng, đồng thời ghi nhớ đạo đức làm người, nhân dân cả nước cùng đồng lòng, đoàn kết góp sức, giúp đỡ nhau, chỗ các bạn đang đứng chính là Trung Quốc, chỉ cần các bạn không vứt bỏ chính mình, quốc gia này vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi các bạn.]

[Công cuộc tìm kiếm cần các bạn phải kiên nhẫn chờ đợi, lập trường và nguyên tắc của chúng tôi là, sẽ không từ bỏ bất kỳ người còn sống nào, bản tin này cách nửa tiếng sẽ phát lại một lần. Chúc mừng năm mới.]

“Chúc mừng năm mới.” – Lưu Nghiễn khe khẽ nói – “Chú Mông.”

End #25.