12 Nữ Thần

Chương 215: Phật Tâm Băng Cốt

Lãnh Sương và Xuất Trần cùng hiện ta trên một ngọn đồi…

Hít thở không khí lành lạnh rồi hướng mắt về đỉnh núi trắng xóa cuối trời, Xuất Trần bĩu môi lầm bầm: “Nếu biết cảnh đẹp thế này thì ta đã sớm xin đi!”

Xuất Trần chưa từng tham gia hành hương, lý do không phải vì nàng không được hay không muốn đi mà vì nàng chưa tìm được người ưng ý để cùng nàng hành hương, nhưng lần này Lãnh Sương lại đi khiến Xuất Trần tò mò nên đi theo.

Khác với Xuất Trần, Lãnh Sương vừa hiện ra đã không hề nhìn về đỉnh Băng Sơn mà hướng mắt xem xét xung quanh tựa như muốn tìm kiếm gì đó.

Xuất Trần nhớ lại lúc Lãnh Sương nhắc nhở Bình Thường trước đông người, nàng tò mò hỏi: “Sư tỷ tìm Bình Thường?”

Lãnh Sương không xác nhận cũng không phủ nhận, Xuất Trần nói tiếp: “Sư tỷ và Bình Thường có quan hệ gì?”

Lãnh Sương vẫn không đáp.

Xuất Trần không thể đoán được cảm nghĩ của Lãnh Sương, nàng tiếp tục dò hỏi: “Theo ta nhớ… từ lúc Bình Thường kia đến Vô Lực bang thì cũng là lúc sư tỷ bắt đầu có những biểu hiện kì lạ. Có vẻ vẫn lạnh lùng như xưa nhưng thỉnh thoảng ta thấy sư tỷ hay tò mò về những thứ xung quanh…”

Lãnh Sương như không nghe những gì Xuất Trần nói, nàng cất bước rời đi.

Xuất Trần hốt hoảng đuổi theo: “Sư tỷ! Đi đâu vậy? Băng Sơn ở hướng này cơ mà!”

“Người đó…” Lãnh Sương đáp.

Xuất Trần ngạc nhiên: “Người đó? Là Bình Thường sao? Hắn có gì đặc biệt mà khiến sư tỷ chú ý?”

Xuất Trần không thích Bình Thường như lời nàng tuyên bố, thậm chí nàng không nghĩ Bình Thường đặc biệt mà chỉ xem hắn là một tên tầm thường hám danh hám lợi, dùng thủ đoạn để trở thành đệ tử chân truyền.

“Hắn có gì đặc biệt?” Lãnh Sương hỏi ngược lại, nàng không có đáp án, nàng không biết, nàng không hiểu, nàng vẫn luôn tò mò về kẻ đó… kẻ đã nắm tay dẫn nàng đến tự do…

Nữa năm trước, trong ký ức của Lãnh Sương…

“Mau! Chạy vào đây ngay!”

Theo tiếng gọi của hắn, nàng chạy vội về phía khe cửa ngập tràn ánh sáng, nhưng nàng ngã trước ngưỡng cửa…

Hắn quay lại, nắm lấy tay nàng, và dù biết sẽ bị cửa kẹp đứt cánh tay, hắn vẫn không buông…

Rồi cũng chính hắn, hóa thành hắc vũ tiên long, che chắn cho nàng trước cú đánh chí mạng của Lang Đế…

Đánh bại Hoàng Đế, phá hủy cái nơi đã giam cầm nàng suốt hàng trăm năm qua…

“Hắn có gì đặc biệt?” Lãnh Sương từng hỏi khi thấy sư muội dùng băng tạc thành tượng hắn trong dạng nữa bên là người, nữa bên là hắc vũ tiên long… Và sư muội đáp rằng: “Ta thích hắn…”

“Hắn có gì đặc biệt?” Lãnh Sương từng hỏi khi sư phụ căn dặn nàng âm thầm quan sát hắn… Và sư phụ đáp rằng: “Có người muốn ta chú ý đến hắn…”

Sư muội là người Lãnh Sương quý mến nhất, sư phụ là người Lãnh Sương kính trọng nhất, nhưng cả hai người trong lòng nàng đều không rõ nét bằng hắn…

Hắn gọi nàng là Đế Băng, còn giờ nàng tên là Lãnh Sương, đệ tử của Nữ Thần Băng Giá Hàn Tuyết, sư tỷ của tiểu công chúa Long thành Long Chúc Băng.

Nữa năm trước, sau khi chiến trường Lê – Mạc sụp đổ, Đế Băng được dẫn ra vết nứt bí cảnh và chứng kiến cảnh tượng cả một vùng đáy biển với hàng trăm người đóng thành băng đá, và người gây ra là một cô gái trẻ xinh đẹp…

Cô gái và Đế Băng nhìn vào mắt nhau, và như nhận ra sự đồng cảm, Đế Băng đi theo cô gái. Trải qua một hành trình dài, cả hai tìm được đường đến Băng Sơn…

Khi đó, sư phụ sau khi nghe cô gái nói rằng bản thân tên là Long Chúc Băng, được Long Mẫu Thần Long giới thiệu đến, đã gật đầu nhận cả hai làm đệ tử, và nàng với tuổi thọ lẫn thực lực đều cao hơn nên được Chúc Băng gọi là sư tỷ.

Nhìn Đế Băng, sư phụ nói rằng nàng không phải là sinh vật bình thường, mà là một sự kết hợp kỳ diệu và hy hữu giữa một viên Xá Lợi và dị băng Đế Băng. Nàng mang hình dạng một bé gái vì chủ nhân viên Xá Lợi có thể là một vị ni cấp Ni Trưởng trở lên, và nàng phải luyện niệm để phát triển cơ thể lẫn ý thức.

Nhưng nếu phát triển không đúng cách, ý thức của Đế Băng sẽ bị ý chí của chủ nhân viên Xá Lợi lấn át. Vậy nên sư phụ đưa nàng đến cấm địa Vô Lực bang, mượn niệm từ tháp Xá Lợi để cân bằng với niệm của viên Xá Lợi trong cơ thể nàng. Từ đó, Đế Băng trở thành Lãnh Sương, thay thế cho một Lãnh Sương lạnh lùng trước đó, vốn chính là bản thân sư phụ Hàn Tuyết.



Bình Thường sánh bước bên Mai Linh hướng về đỉnh Băng Sơn trắng xóa…

Trong lòng Bình Thường đầy hồi hộp vì đây là lần đầu hắn rời khỏi Vô Lực bang kể từ khi mất trí, lại là đi cùng với Mai Linh sư tỉ mà hắn thầm thích. Mai Linh thì ngược lại, nàng rất phấn khởi trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, cứ liên tục giục Bình Thường tiến nhanh về phía trước.

Bình Thường chưa từng thấy Mai Linh vui cười khi còn ở Vô Lực bang, một phần vì không khí của Vô Lực bang có phần thanh tĩnh và một phần vì tin đồn về sự ra đi của người mà nàng thầm yêu thích. Còn lúc này, nàng tỏ ra thích thú với mọi thứ và đôi lúc mỉm cười khi phát hiện điều gì đó thú vị, nụ cười làm tim Bình Thường nhiều lần rung động.

“Bình Thường! Đi nhanh nào!”

“Vâng!”

Chỉ trong một tuần, nhờ sự chỉ dạy của sư phụ bí ẩn, Bình Thường đã có thể kéo gần khoảng cách với Mai Linh hơn, tuy chưa đến mức gọi là thân thiết nhưng cũng đủ để tránh cảm giác ngại ngùng khi một nam một nữ đơn độc cùng nhau. Tuy nhiên, trong những lúc đến thăm Mai Linh, đôi lúc Bình Thường lại gặp những tai nạn hy hữu đến mức khiến Bình Thường dù không muốn cũng phải nghi ngờ rằng Mai Linh đang cố ý gây ra, ví dụ như lần Mai Linh vừa đi vừa gọt trái cây mà lỡ vấp ngã đâm trúng chân Bình Thường, có lần dùng nước sôi pha trà lại làm đổ nước sôi lên người hắn, thậm chí có lần nàng tỏ ra bực bội điều gì rồi lỡ tay cào hắn rách cả mặt…

Bình Thường không biết đấy là do Mai Linh cố ý để thử xem hắn có đúng là do Võ Phi Dương cải trang hay không, nhưng sau vài lần, thấy gương mặt sợ hãi đáng thương đến mức buồn cười của Bình Thường nên Mai Linh đành bỏ cuộc.



Chặng đường hành hương khá dài, đến tận chiều tà, Bình Thường và Mai Linh chỉ đi được gần một phần ba quãng đường và phải dựng trại nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, ở một hang động giữa Tuyết Lâm…

Đây là ổ nhện, nơi ở của chủng loài thống trị Tuyết Lâm, loài nhện góa phụ trắng.

Góa phụ trắng là một loài linh thú đang trong quá trình chuyển hóa thành dạng người nhưng chưa thành công, chúng có phần thân trên với hình dạng và kích cỡ như con người còn phần thân dưới như một con nhện trắng khổng lồ. Cái tên góa phụ trắng bắt nguồn từ màu cơ thể trắng như tuyết cùng với tập tục ăn thịt con đực sau khi giao phối, tập tục này cùng với nọc độc cực mạnh khiến chúng trở thành một trong những chủng loài đáng sợ nhất.

Hai nữ góa phụ trắng cùng kéo một cuộn tơ khổng lồ bọc lấy thi thể của một góa phụ trắng tiến vào gian phòng rộng lớn nhất trong ổ nhện. Giữa gian phòng phủ đầy tơ nhện là một con nhện trắng to bằng cả tòa nhà, nhìn kỹ mới thấy trên đầu nhện có một nữa cơ thể người phụ nữ với gương mặt dù có nhiều con mắt kì dị nhưng vẫn rất xinh đẹp cùng cặp ngực còn to hơn cả đầu được che hờ bằng lớp áo yếm kết từ tơ nhện.

Bà là nhện chúa của tộc góa phụ trắng, Bạch Hậu. Do tập tục sát chồng nên nhện góa phụ trắng đa phần là nữ, và dù tất cả nhện có thể quan hệ với nhau nhưng chỉ có duy nhất nhện chúa có quyền sinh con, vì vậy mà tất cả nhện trong ổ nhện đều là con của Bạch Hậu.

“Có chuyện gì?” Bạch Hậu uể oải hỏi.

Hai ả nhện kéo xác chết tiến vào cúi đầu chào rồi nói: “Thưa mẹ, chúng con vừa tìm thấy xác của 69, một thành viên của đội nhện thợ ngoài rừng.”

Bạch Hậu nhìn xác một trong hàng trăm đứa con của mình, mặt không đổi sắc nhưng giọng nói toát ra sự giận dữ: “Kẻ nào to gan dám động đến con gái ta? Chúng không sợ chủng tộc của chúng biến mất vĩnh viễn khỏi linh cảnh này sao?”

“Thưa mẹ… Có lẽ không phải do linh thú, mà do con người…”

“Con người?”

“Vâng, theo dấu vết để lại, dường như hung thủ chủ yếu chiến đấu bằng niệm. Ngoài ra, bên cạnh xác 69 có một dòng chữ máu do 69 viết ra trước khi chết, là hai chữ Bình Thường, cùng với dòng chữ là một dấu hiệu mũi tên chỉ về hướng Băng Sơn, chúng con đã cử người lần theo dấu vết.”

Bạch Hậu nhíu mày: “Niệm? Nếu ta không lầm thì đã đến thời điểm Vô Lực bang đưa đệ tử đến hành hương?”

“Đúng vậy thưa mẹ, hôm nay đúng là ngày hành hương.”

Bạch Hậu gật gù: “Hay cho đệ tử Vô Lực bang… Bắt chúng về đây ngay cho ta!”



Dựng trại xong, Bình Thường và Mai Linh ngồi nghỉ ngơi bên bếp lửa ấm áp.

Càng gần Băng Sơn thời tiết càng lạnh giá, lại mất đi sức nóng từ mặt trời nên tuyết bắt đầu rơi xuống…

“A! Tuyết kìa!” Mai Linh reo lên khi điều nàng mong chờ cuối cùng cũng đến.

Nhìn Mai Linh dang tay đón chào từng hạt tuyết trắng, Bình Thường bất giác mỉm cười trong cảm giác bình yên và hạnh phúc. Nhưng cảm giác yên bình không duy trì được lâu khi trong rừng thông phát ra tiếng động rồi hàng chục con nhện khổng lồ xuất hiện và bao vây Bình Thường cùng Mai Linh.

Nhìn những con nhện trắng khổng lồ đầy lông lá, lại có nữa thân trên con người kết nối phía trên trông như đang bị nhện nuốt vô cùng đáng sợ, Mai Linh run rẫy lùi lại còn Bình Thường tiến đến chắn trước mặt nàng dù bản thân hắn cũng rất sợ hãi.

“Hai ngươi là đệ tử Vô Lực bang?” Kẻ dẫn đầu đội quân nhện là một ả nhện có gương mặt hung hăng, trên bụng ả có xăm con số 21, là tên ả và cũng là thứ hạng của ả trong ổ nhện.

Bình Thường gật đầu: “Vâng, chúng tôi đến để hành hương, không biết có làm gì sai…”

21 nhe răng hung tợn, một trong tám chiếc chân nhện to và dài của ả đâm sâu xuống đất: “Không biết? Ta hỏi ngươi, có biết gì về hai chữ bình thường không?”

“Bình thường? Bình thường là cái gì bình thường cơ?” Bình Thường cảm thấy điều không ổn, quyết định không tiết lộ tên mình.

Nhưng 21 đã bắt gặp ánh mắt khác thường của Bình Thường, liền lập tức phất tay ra lệnh: “Bắt bọn nó về cho mẹ xử lý!”

Ngay khi nghe hiệu lệnh, những nhện góa phụ xung quanh đồng loạt bắn tơ ra từ lỗ rốn nhắm vào Mai Linh và Bình Thường.

Bình Thường tuy giật mình nhưng kịp phản xạ, hắn đẩy Mai Linh tránh khỏi đường tơ rồi quát: “Sư tỷ mau chạy đi!”

Nhìn Bình Thường bị tơ quấn chặt mà vẫn lo lắng cho mình, Mai Linh cảm động nói: “Tên ngốc! Sao ta có thể bỏ ngươi lại?”

Nói xong, Mai Linh trước mắt Bình Thường đột nhiên biến đổi, tay chân nàng mọc ra móng vuốt sắt nhọn, con ngươi mắt nàng hẹp lại trông như mắt mèo, trên đầu nàng nhô ra một đôi tai mèo xinh xắn cùng một chiếc đuôi ngoe nguẩy sau lưng, Mai Linh đã Linh Miêu hóa.

“Đáng yêu quá!” Bình Thường kinh ngạc khi chứng kiến Mai Linh hóa thành Linh Miêu, trông nàng đáng yêu đến mức trong khoảnh khắc đó hắn quên cả nguy hiểm kề cận.

Ngay khi Linh Miêu hóa, Mai Linh thoăn thoắt như mèo, lao đến dùng vuốt cắt đứt những đường tơ đang trói Bình Thường rồi kéo hắn lao đi, linh hoạt tránh thoát những đường tơ nhện bắn tới.

Thấy Mai Linh linh hoạt tránh thoát, 21 cười lạnh: “Miêu tộc ư? Nhanh thì có nhanh đó, nhưng mà…”

Nhưng mà toàn bộ khu vực đã bị giăng tơ phủ kín, Mai Linh dù cố gắng nhưng cuối cùng bị mạng nhện ngăn cản rồi bị tơ trói chân.

“Sư tỉ!” Bình Thường nắm chặt tay Mai Linh khi nàng bị tơ nhện kéo đi, nhưng chưa kịp giằng co thì chính hắn cũng bị tơ trói chặt rồi bị 21 dùng chân nhện đánh ngã ra bất tỉnh…

… Còn tiếp…