12 Nữ Thần

Chương 214: Kỳ Phùng Địch Thủ

Băng Sơn vốn là một ngọn núi lửa cao chạm tầng mây, miệng hố sâu và rộng, băng tuyết hàng nghìn năm tích tụ thành một hồ băng vĩnh cửu trong vắt như gương. Ít ai biết rằng, nhìn từ ngoài vào thì đây là hồ băng, nhưng thực chất có một khu kiến trúc rộng rãi như một cung điện trong lòng hồ.

Trong một gian phòng băng giữa lòng hồ, một cô gái xinh đẹp tiến về phía một bức tượng băng giữa phòng và gọi: “Sư phụ…”

Sau tiếng gọi, bức tượng băng mang dáng hình một mỹ nữ chợt tan chảy và lộ ra bên trong là một mỹ nữ áo trắng xinh đẹp tuyệt trần với đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết…

Người đệ tử dù cũng cực kỳ xinh đẹp nhưng hoàn toàn bị vẻ đẹp của sư phụ lấn át, nàng nói: “Sư phụ, người của Vô Lực bang vừa báo tin rằng đã đưa tám đệ tử đã đến hành hương.”

Hàn Tuyết gật nhẹ đầu và nói: “Ngươi cứ ở đây, ta đi kiểm tra một chuyến…”



Bình Thường được dịch chuyển đến ngoài rìa của khu rừng thông rộng lớn, hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy Mai Linh đâu. Bình Thường nhớ lại lúc chuẩn bị vào cổng, hắn bị Siêu Phàm ngáng chân vấp ngã vào cổng trước, có lẽ Mai Linh đến sau nên vị trí dịch chuyển cũng bị lệch đi.

Lúc này Vô Thiên Bạch đang lượn lờ trên bầu trời và chứng kiến Bình Thường hiện ra.

“Ồ thằng ngáo rừng nào kia?”

Thấy Bình Thường vẻ mặt ngáo ngơ lo lắng như trẻ lạc, Vô Thiên Bạch nổi lên ý định trêu chọc, liền bảo Kim Điệp tránh đi, còn hắn thì đáp xuống chỗ Bình Thường.

Đứng đối diện Bình Thường, Thiên Bạch lập tức kinh ngạc thầm nghĩ: “Quái! Tên này từng tiếp xúc với tam tỉ?”

Còn Bình Thường cũng kinh ngạc trong lòng: “Người này trông còn trẻ thế này mà biết bay, là cao nhân!”

Hai tên nhìn nhau, không ai nói với ai câu gì mà vẫn thầm suy đoán trong đầu.

Thiên Bạch nghĩ: “Má! Linh lực như phế vật, làm sao nó có thể gặp tam tỉ mà còn sống trở về? Chẳng lẽ nó còn mạnh hơn mình, đủ để khiến mình không thể đo được thực lực?”

Bình Thường nghĩ: “Sao người này cứ nhìn mình? Chẳng lẽ là người quen trước khi mình mất trí?”

Thấy Bình Thường nhíu mày suy nghĩ, Thiên Bạch đưa tay xoa cằm, trong lòng bắt đầu thấy lo lo: “Nó đang phân vân xem có nên đập mình hay không ư? Mà khoan đã, nghe đồn tam tỷ chọn hóa thành hình dáng rất xinh đẹp vì thích một thằng nào đó, chẳng lẽ chính là thằng này?”

Bình Thường thấy Thiên Bạch xoa cằm như đang đánh giá hắn, trong lòng suy đoán: “Người này có vẻ như biết rõ mình, chẳng lẽ… chính là vị sư phụ thần bí kia?”

Thiên Bạch thấy sắc mặt Bình Thường thay đổi, tưởng Bình Thường nhận ra thân phận của mình, Thiên Bạch liền kinh ngạc nghĩ: “Quả nhiên là cao thủ ẩn mình! Vẻ mặt mừng thế kia thì xem ra nó đã đoán ra mình là em của tam tỷ! Mà khoan, nếu nó có thể cua được tam tỷ thì đâu phải hạng xoàng? Hẳn là phải có bí kíp!”

Nghĩ vậy, Thiên Bạch hướng Bình Thường dò hỏi: “Bí kíp cua gái…”

Thiên Bạch vốn định hỏi câu: “Bí kíp cua gái của ngươi là gì, sao lại cua được tam tỷ xấu tính xấu nết nhà ta?” Nhưng chỉ nghe đến bốn chữ bí kíp cua gái thì Bình Thường lầm tưởng Thiên Bạch nói về cuốn sổ có ghi bốn chữ “Bí kíp cua gái” của hắn, liền tin chắc Thiên Bạch chính là vị sư phụ bí ẩn, mừng rỡ nói: “Người là…”

Thiên Bạch thấy Bình Thường đột nhiên mừng rỡ, tưởng Bình Thường tỏ ra vui mừng vì nhận ra hắn là “em vợ”, liền vui mừng gật đầu xác nhận: “Đúng! Chính là ta đây, ha ha…”

Nghe Thiên Bạch xác nhận, Bình Thường mừng rỡ nói: “Đúng là người rồi! Nhờ có cuốn bí kíp mà ta đã học được nhiều điều…”

Ý Bình Thường nói về sự tiến bộ trong tu luyện, nhưng lại khiến Thiên Bạch lầm tưởng về thành tích cua gái.

Bình Thường tưởng Thiên Bạch là sư phụ hắn, còn Thiên Bạch lại muốn nhận Bình Thường làm sư phụ để dạy hắn cua gái. Kết quả là cả hai tên đồng loạt quỳ xuống dập đầu lạy nhau và đồng thanh nói: “Đệ tử xin ra mắt sư phụ!”

Cái sự quỳ bái và đồng thanh khiến Bình Thường càng thêm tin tưởng: “Đúng là dị sư! Hiểu rõ mọi ý định và hành động của mình và làm y hệt!”

Còn Thiên Bạch cũng tỏ ra kinh hãi: “Bá mẹ nó đạo! Biết trước mình nghĩ gì và làm gì rồi làm giống hệt!”

Lầm tưởng chồng chất lầm lẫn, cái sự quỳ lạy nhau cũng khiến Bình Thường lẫn Thiên Bạch lầm tưởng rằng đối phương từ chối nhận mình làm đệ tử…

Bình Thường thầm nghĩ: “Cũng đúng… Mình còn quá yếu kém, sao xứng đáng làm đệ tử của người. Mình phải cố gắng hơn nữa…”

Thiên Bạch nghĩ: “Cũng phải, ai đời anh rể đi nhận em vợ làm đệ tử? Thôi thì mình cứ âm thầm đi theo nó để học hỏi kinh nghiệm cua gái…”

Trong lúc này, ở gần đó, Mai Linh, Siêu Phàm và Trác Việt đang đi tìm Bình Thường.

“Bình Thường, ngươi ở đâu?”

Nghe tiếng Mai Linh gọi, Bình Thường mừng rỡ đáp lại: “Sư tỷ! Đệ ở đây!”

Đáp lời Mai Linh xong, Bình Thường liếc sang thì đã thấy Thiên Bạch biến mất, nghĩ là hắn không muốn lộ diện trước người khác nên cũng không thắc mắc nhiều.

Phía Mai Linh, khi nhìn thấy Bình Thường, nàng lịch sự cảm ơn Siêu Phàm và Trác Việt rồi tiến về phía Bình Thường.

Thấy Siêu Phàm vui vẻ vẫy tay từ biệt Mai Linh, Trác Việt nghi ngờ hỏi: “Cơ hội tốt không chịu nắm bắt, sao lại đi giúp cô ta tìm kiếm thằng phế vật đó?”

Siêu Phàm đáp: “Ta ngáng chân Bình Thường rồi giúp Mai Linh tìm hắn là vì ta muốn được dịch chuyển đến khu vực gần Bình Thường…”

“Để làm gì? Nếu ngươi giết hắn và bị các trưởng lão điều tra ra thì xong đời đó…” Trác Việt nói.

Siêu Phàm cười nhạt: “Chưa nghe câu mượn đao giết người sao? Linh thú trong rừng này khá hiền lành, nhưng có một chủng loài rất thích hợp để lợi dụng…”

Trác Việt hỏi: “Ý ngươi là… ổ nhện? Hà hà… chọn đi theo ngươi đúng là có trò vui để xem!”

Trong lúc này, Bình Thường tìm thấy Mai Linh liền vui mừng khôn xiết hỏi: “Sư tỷ, người không sao chứ?”

Mai Linh đáp: “Ta ổn, ngươi mới có sao, hậu đậu đến mức vào cổng cũng vấp ngã là sao!”

Bình Thường gãi đầu cười trừ, sau đó hỏi: “Sư tỷ đi tìm đệ một mình sao?”

Mai Linh lắc đầu: “Bang chủ bảo Siêu Phàm và Trác Việt giúp ta đi tìm ngươi, sau khi tìm được ngươi thì bọn hắn đã đi hướng khác rồi, vì luật quy định mỗi nhóm phải đi riêng.”

“Chúng ta cũng đi thôi!”

“Vâng!” Bình Thường gật đầu rồi cùng Mai Linh tiến về ngọn núi băng phía cuối chân trời…

… Còn tiếp…