Chiến tranh tàn khốc, điều này luôn luôn đúng, và chiến tranh linh lực thì càng thêm tàn khốc, hai Linh Đế đối đầu đủ liên lụy đến cả một tòa thành, hai Chúa Tể đối đầu dư sức san phẳng một tỉnh lớn. Chính vì hậu quả khủng khiếp, có hại cho nhiều bên nên người xưa sáng tạo ra một kiểu chiến trường mới, chiến trường linh cảnh.
Chiến trường linh cảnh thực chất vẫn là linh cảnh, một hoặc vài linh cảnh rộng lớn được liên thông với nhau để tạo ra chiến trường không người dân, không làng mạc, chỉ có quân sĩ được các phe đưa vào tham chiến để định đoạt thắng bại. Điều này không có nghĩa là cuộc chiến sẽ hoàn toàn xảy ra trong linh cảnh, mà vẫn có không ít trường hợp làm trái hiệp ước, ám toán, chiếm thành... nhưng thường thì nơi định đoạt kết quả cuối cùng vẫn là trận chiến trong chiến trường linh cảnh.
Chiến tranh Lê - Mạc, cuộc nội chiến kéo dài từ năm 1533 đến năm 1677 chính là một trong những cuộc chiến sử dụng chiến trường linh cảnh.
Mọi chuyện bắt đầu vào thời kỳ nhà Hậu Lê suy thoái, võ tướng Mạc Đăng Dung nắm lấy quyền hành, phế vua rồi lập ra nhà Mạc. Một võ tướng khác của nhà Lê là Nguyễn Kim đã chiêu binh mãi mã, phò trợ Lê Trang Tông gây dựng lại nhà Lê, khởi đầu cuộc chiến tranh Lê - Mạc.
Theo lịch sử Việt Nam linh giới ghi chép, chiến trường Lê - Mạc có một loại bảo vật đặc trưng gọi là Chiến Thần trụ. Chiến Thần trụ được đặt rải rác khắp nơi trong chiến trường, có dạng hình trụ với hai loại màu trắng và đen, đường kính trụ khoảng 3 mét và chiều cao khoảng 20 mét, sở dĩ có kích thước khổng lồ như vậy là vì thân trụ được tạo thành từ một loại vật chất siêu nặng, siêu bền để có thể đứng vững trong chiến trường khốc liệt.
Chiến Thần trụ không phải bảo vật tấn công, cũng không phải bảo vật phòng ngự hay hỗ trợ, mà là loại bảo vật ghi nhận thông tin chiến tích của từng tướng sĩ ở mỗi phe. Chiến tích ở đây chính là giết địch, hỗ trợ đồng minh, đoạt bảo... Chiến tích được quy ra điểm, những người có chiến tích cao nhất sẽ được vinh danh theo thứ hạng trên thân Chiến Thần trụ, vừa có tác dụng động viên tinh thành chiến sĩ vừa là cơ sở khách quan để luận công ban thưởng.
Chiến Thần trụ này theo lịch sử ghi chép thì do Giả Kim thành chế tạo theo đơn đặt hàng của nhà Mạc, sau đó nhà Lê thấy hay hay nên tranh mua. Để tiện phân biệt, Giả Kim thành đã tạo ra hai loại trụ đen và trắng, trụ đen của phe Mạc và trụ trắng của phe Lê.
Trước khi tham chiến, binh sĩ mỗi phe phải trải qua thời kỳ tuyển quân và huấn luyện nghiêm ngặt, sau đó mới có tư cách tham gia báo danh trước Chiến Thần trụ của phe mình, đây được xem là niềm vinh dự của thanh niên thời đó. Còn ở hiện tại, chiến trường bị chôn vùi gần 500 năm nay đã lộ diện, Chiến Thần trụ vẫn sừng sững tồn tại, nhưng vì không còn quá trình tuyển và luyện quân khắc nghiệt nên giờ đây bất cứ ai cũng được, chỉ cần đặt tay lên trụ báo danh là có thể được ghi danh trên trụ.
Dương đứng dậy phủi bụi khắp người trước tràng cười châm chọc của người xung quanh, hắn cũng không quan tâm đến bọn người này, bởi càng bị khinh thường thì hắn càng an toàn, còn hơn là thể hiện quá sớm để rồi khi những Linh Tướng cấp cao và Linh Vương tiến vào được thì hắn sẽ bị biến thành một trong những mục tiêu cần bị loại trừ hàng đầu.
Mặc kệ tiếng cười, trong đầu Dương thầm phân tích cơ chế hoạt động của Chiến Thần trụ: "Chỉ chạm tay vào là phát hiện nói dối ư? Có vẻ cũng là một dạng trí tuệ nhân tạo như cao ốc Trí Tuệ? Không hẳn... Cao ốc Trí Tuệ chỉ tìm một cái tên, còn trụ này phải biết tất cả tên mới có chuyện biết ai thật ai giả? Chẳng lẽ là Thiên Thư? Không giống..."
"Phát hiện nói dối... Dường như không phải là nó biết tên ta, có thể là nó chỉ biết ta nói dối hay nói thật... Bằng nhịp tim, bằng ánh mắt, bằng dao động linh hồn chăng? Đúng rồi! Rất có thể là vậy, chắc chắn là vậy!"
Nhận ra vấn đề, Dương mỉm cười nửa miệng, tự tin bước đến Chiến Thần trụ lần nữa...
Xung quanh vẫn đầy tiếng châm chọc chế giễu...
Dương mặc kệ, cố giữ sự tự tin tối đa, quát to và đập mạnh tay lên trụ: "Ta là Lý Hữu Thực!"
Bang!
Không phải tiếng Dương bị đánh văng, mà là tiếng tay Dương đập lên trụ...
Im lặng...
Hắn không văng đi...
Rồi có âm thanh lạ... những đường nứt trên thân trụ lan rộng...
Rồi thân trụ khổng lồ ngã xuống, Dương đang nhắm mắt chờ đợi, khi nhận ra thì đã không kịp né, thân trụ nặng nề ngã ầm xuống đè hắn bẹp dí.
"Hự! Sao nặng quá! Cứu!"
Chiến Thần trụ tạo thành từ vật liệu siêu nặng và có thể chống chọi đòn tấn công của Linh Đế, Linh Tướng cấp 1 như Dương đương nhiên không thể nâng nổi theo cách thông tường.
Đám đông lại cười ồ lên, chỉ có Phan Phúc Pháp thật thà chạy đến nắm tay kéo Dương ra ngoài.
"Hự... Kéo nhẹ thôi..."
Phúc Pháp kéo nhiệt tình, Dương thoát được nữa thân trên ra ngoài, chợt nghe một tiếng roẹt, vội la lên: "Khoan! Dừng lại ngay, rách quần rồi!"
Nhưng quá muộn, Phan Phúc Pháp sẵn trớn kéo được Dương ra ngoài, nhưng thân đi, quần ở lại...
Dù nhanh tay lấy quần khác mặc vào nhưng khoảnh khắc lộ hàng của Dương đã được đám đông nhìn thấy, tiếng cười vang dội khắp vùng đất khô cằn, Dương chỉ còn biết ngồi ôm mặt khóc đến khi đám đông tản đi, chỉ còn Phan Phúc Pháp và cô nàng ngực lép Bành Thu Thúy ở lại.
Vỗ vai Dương, Phúc Pháp an ủi: "Thôi, dù sao ngươi vẫn còn mặc quần lót mà..."
Dương khóc bạo hơn: "Vậy mới tức, phải chi không mặc quần lót thì ta xem đứa nào dám cười?"
Vừa dứt câu, Bành Thu Thúy lao đến tung cước đá Dương văng ra đất. Cũng may là kịp dùng linh lực phòng ngự, nhưng Thu Thúy là Linh Tướng cấp 2, hơn Dương một cấp nên cũng chịu đau không ít.
"Ặc! Sao lại đá ta!" Dương ủy khuất nói.
Thu Thúy trợn mắt: "Một là vì ngươi không biết sĩ diện, lại còn dám nói không mặc quần lót. Hai là vì ngươi đẩy sập trụ rồi, giờ ta báo danh kiểu gì!"
Ngoài Dương và Phúc Pháp, Bành Thu Thúy chính là người cuối cùng chưa báo danh.
Thu Thúy sấn đến định vả Dương thêm vài phát, nhưng Phúc Pháp can ngăn: "Đừng nóng, bọn họ nói có thể còn nhiều trụ khác mà!"
"Nhiều thì sao, không chừng cũng đã sập hết rồi!"
Phúc Pháp đáp: "Nhưng ta thấy vụ báo danh này đâu có ý nghĩa gì? Chiến tranh đã kết thúc rồi..."
"Ngu ngốc!" Thanh Thúy bực tức: "Có chiến tích chắc chắn có thưởng, sao ngươi không nghĩ đến khả năng là trụ này sẽ có phần thưởng cho chiến tích của ngươi?"
"Có lý! Để ta đến xem thử cấu tạo cây trụ này ra sao..."
Dương bước đến, chưa kịp xem gì thì ầm một tiếng, những chi tiết máy móc bên trong thân trụ nổ tung, hắn văng ra trượt dài trên đất.
Thu Thúy và Phúc Pháp nhìn nhau, Thu Thúy hỏi: "Bạn ngươi đó hả? Sao nhọ vậy?"
Phúc Pháp đáp: "Mới vừa quen. Hắn tên Lý Hữu Nhọ, à không, là Lý Hữu Thực."
Chiến trường khô cằn, Dương, Phúc Pháp và Thu Thúy sau khi thảo luận thì quyết định cùng nhau đi tìm một Chiến Thần trụ khác dưới nắng nóng gay gắt...
Đi một quãng dài, Thu Thúy bực dọc lầm bầm: "Gọi là chiến trường mà toàn đất với đá, chúng ta vào đây chia phe đánh nhau chơi à?"
Phúc Pháp lắc đầu: "Cõ lẽ nơi chúng ta đang ở chỉ là khu vực phụ, bọn Lưu Tấn Vũ sau khi báo danh xong đều đi về hướng này, hẳn là đi theo hướng dẫn của Chiến Thần trụ..."
Chợt Dương nói: "Nhìn phía trước kìa!"
Xa xa phía trước là một vùng mờ ảo như khói tím, trong làn khói có hình dáng mờ nhạt của một cây trụ.
Thu Thúy mừng rỡ: "Hình như là Chiến Thần trụ! Nhưng có vẻ cao hơn nhiều so với cây trụ lúc nãy..."
Ba người vội vã chạy đến...
Nơi đây không còn nắng nóng gay gắt, thay vào đó là một vùng không khí khác hẳn, lạnh lẽo, ẩm ướt và bị phủ trong khói tím âm u.
Nhìn như khói, nhưng không phải khói, nhận ra cảm giác cực kỳ quen thuộc, Dương nói: "Hình như đây là..."
"Tử Vong khí!" Phúc Pháp nói nốt câu của Dương.
Tử Vong khí, thật ra không phải là khí mà chính là linh lực hệ Tử Vong, loại linh lực này có thể tồn tại dạng tự nhiên ở những nơi ngập tràn chết chóc như nghĩa trang, hầm ngục, chiến trường...
Thu Thúy rùng mình: "Eo ơi! Tử Vong khí tràn ngập như vầy, đừng nói là có... âm binh nhé?"
Dương châm chọc: "Chứ lúc nãy ai than chiến trường gì mà toàn đất với đá?"
Ba người đã đến được trụ đá, trụ này có phần đầu nguyên vẹn, nhưng phần thân dưới, vị trí đặt tay báo danh thì đã nứt vỡ một mảng lớn.
Sợ bị Dương đẩy sập trụ, Thu Thúy bước đến trước và đặt tay lên...
Lúc sau, nàng lắc đầu: "Không có gì xảy ra, hình như trụ này cũng hỏng rồi..."
Dương và Phúc Pháp ra tay thử nhưng cũng thất bại.
"Hỏng rồi..."
Nhưng lúc này, Thu Thúy lui ra và nhìn lên cao, chợt nói: "Trên cao có chữ!"
Dương và Phúc Pháp nghe thế liền lui ra, ở phần thân gần đỉnh trụ quả thật có chữ, những chữ này chia thành 20 hàng theo thứ tự từ cao đến thấp:
"Lê - 1 - Long Văn Phương - 3.907"
"Lê - 2 - Đoàn Phong - 3.436"
"Lê - 3 - Tiêu Trúc - 2.999"
"Lê - 4 - Hư Dự - 2.564"
...
Nhìn qua hàng chữ đầu, Phúc Pháp nói: "Long Văn Phương của Long gia, là cấp bậc Đại Tá, hắn đã vào trước chúng ta một thời gian..."
Dương phân tích: "Xem ra phần trên chính là bảng xếp hạng, Lê là tên phe, kế đến là xếp hạng, rồi đến tên và cuối cùng là điểm chiến tích."
Phúc Pháp gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng tất cả đều là phe Lê, chứng tỏ trụ trắng này đúng là của phe Lê, vậy thì tại sao Liêu Thiên Ý lại báo danh vào phe Mạc được?"
Thu Thúy đáp chắc nịch: "Hẳn ả ta là hắc cơ rồi! "
Hắc cơ là danh từ của ngành giả kim thuật, chỉ những kẻ dùng thủ đoạn để thay đổi cấu trúc bảo vật hoặc đánh cắp công nghệ thiết kế bảo vật vì mục đích riêng.
Dương lắc đầu: "Không đúng, trụ này có chế độ tự vệ, lại có thể tự hủy để bảo mật công nghệ, nếu Liêu Thiên Ý có hành động phá hoại sao không bị đánh văng ra?"
"Vụ đó tính sau đã..." Phúc Pháp nói, sau đó từ chiếc nhẫn balo trên tay lấy ra một thanh đao, Thu Thúy thì đứng yên, nhưng đôi giày kim loại của nàng phát ra âm thanh rồi mọc ra mũi dao sắc nhọn.
Tử vong khí ma mị, mặt đất rung động tạo thành ba cái hố, ba thây ma khô khốc trồi dậy, sáu con mắt u tối nhìn về phía bọn Dương...
"CHẠY!" Dương gào lên và quay đầu định bỏ chạy nhưng bị Phúc Pháp nắm áo kéo lại.
Thu Thúy châm chọc: "Nhát vậy ba! Chỉ là ba tên âm binh cấp Tá mà!"
Dương trợn mắt: "Cô có quyền nói câu đó sao?"
Đấy là vì lúc châm chọc Dương, Thu Thúy đang nấp sau lưng Phúc Pháp.
Phúc Pháp cười cười: "Yên tâm, âm binh tạo ra từ Sinh Mệnh lực mới đáng sợ, chứ bọn âm binh Tử Vong khí này không có ý chí riêng, đánh dễ ẹc!"
"Xem này!"
Dứt lời, Phúc Pháp vác đao xông đến, thanh đao của hắn bốc lửa đỏ rực rồi chém mạnh, ba tên âm binh lìa đầu.
"Đấy! Dễ ẹc!" Nhìn ba cái đầu lăn lốc nhưng vẫn còn động đậy, Phúc Pháp thu đao và nói.
Nhưng lúc này, mặt đất rung chuyển dữ dội hơn, hàng chục cái hố xuất hiện...
"Giờ chạy được chưa?" Dương hỏi.
Phúc Pháp gật đầu cười khổ: "Có hẳn vài tên cấp Tướng..."
Nhưng lúc này, Dương chợt thấy một bóng người lướt đến.
"Liêu Thiên Ý!"
Nàng đáp xuống nơi trung tâm của đội quân âm binh, cây tiêu bạch ngọc tên tay được nàng vung lên chém thành vài đường, những cái đầu đang nhô lên đồng loạt đứt lìa ở vị trí hốc mắt. Đội âm binh bị diệt gọn.
"Muốn diệt âm binh phải chém vào vị trí hốc mắt!"
Liêu Thiên Ý thu tiêu, nhắc nhở Phúc Pháp một câu, sau đó liếc Dương bằng ánh mắt khinh bỉ: "Hèn nhát!"
Nhìn Liêu Thiên Ý rời đi, Bành Thu Thúy tò mò hỏi Dương: "Ngươi quen ả à?"
Dương lắc đầu: "Không có."
Thu Thúy thắc mắc: "Không quen thì sao ả cứ mắng ngươi hoài vậy, rõ ràng là quan tâm đến ngươi!"
Dương im lặng, nhìn về hướng Liêu Thiên Ý rời đi, trong lòng tự hỏi bản thân câu tương tự...
Hết chương 148