"Ta tên... Lý Hữu Thực."
Phúc Pháp gật gù: "Hữu Thực? Nghĩa là... có ăn hả? Tên đơn giản nhưng rất hay."
Dương nghĩ thầm: "Tên ngươi còn hay hơn!"
Phúc Pháp hỏi tiếp: "Ngươi hình như không phải người ở Long thành?"
Dương gật đầu, ra vẻ thật thà đáp: "Ta chỉ là đệ tử một môn phái nhỏ ở Trung bộ thôi."
"Vậy a, nhọ cho ngươi rồi, tuy ở đây không cấm người nơi khác vào nhưng chắc chắn sẽ bị chèn ép thê thảm..."
Dương lo lắng nói: "Ta biết chứ... Nhưng cũng muốn liều mạng kiếm chút cháo... Nói vậy ngươi là người Long thành?"
Phúc Pháp gật đầu: "Đúng vậy, ta..."
Phúc Pháp chưa nói hết câu đã bị một giọng nữ cắt ngang: "... là con hoang của một ả nô tì ở Long thành! Ha ha..."
Dương và Phúc Pháp cùng nhìn sang, người vừa nói là một cô gái có gương mặt khá xinh.
Dương không còn khả năng tra thông tin người khác chỉ bằng một ý nghĩ, nhưng không khó để đoán ra tính cách của cô gái trước mặt, một con ả chua ngoa.
Phúc Pháp có vẻ rất giận, nhưng cố nghiến răng kềm chế, rõ ràng là kiêng kỵ cô gái kia.
Chợt một giọng nam phá ra từ xa: "Tuyết Ly, không nên nói vậy, dù sao hắn cũng mang huyết thống Long tộc chúng ta!"
Nghe tiếng nói, rất nhiều người cùng quay đầu nhìn về phía xa, nơi một người thanh niên cao ráo với gương mặt đẹp lãng tử đang bước đến, rất nhiều tiếng xì xầm vang lên.
Dương cũng tò mò, liền hỏi Phúc Pháp: "Ai vậy?"
Phúc Pháp đáp: "Hắn là Lưu Tấn Vũ, thiên tài của Lưu gia Long tộc, sử hữu Long thể quý tộc, 18 tuổi đột phá Linh Tá, 24 tuổi đột phá Linh Tướng, hiện tại 31 tuổi đã là Linh Tướng cấp 4!"
Dương ngạc nhiên: "Vậy ư?"
Sự ngạc nhiên của Dương là ở cái danh thiên tài, Linh Tướng đối với hắn hiện tại là quá bình thường. Nhưng Phúc Pháp và hầu hết người ở đây đều không giống Dương, đối với họ, tài năng như Lưu Tấn Vũ đã là đáng ngưỡng mộ.
Một ví dụ cho dễ hiểu, trong học đường, những bạn học bình thường sẽ ngưỡng mộ bạn học giỏi nhất lớp, còn bạn học giỏi nhất lớp lại ngưỡng mộ bạn học giỏi nhất trường, bạn học giỏi nhất trường chỉ ngang tầm những học sinh giỏi cấp huyện và sẽ ngưỡng mộ bạn học giỏi nhất tỉnh, cứ như vậy, đến thủ khoa đại học như Dương nhìn xuống thì thấy những bạn học giỏi nhất lớp chẳng có gì đặc biệt...
Phúc Pháp gật đầu: "Người ta thường nói, nếu hắn không phải họ Lưu mà là họ Long, được hưởng ưu đãi của dòng chính Long tộc thì có lẽ đã sánh ngang với Long Địch và Long Ngạo."
Một giọng nữ chen ngang: "Cái gì mà sánh ngang? Khó ngửi quá!"
Dương và Phúc Pháp lại quay đầu nhìn, một cô gái có bộ ngực phẳng lì và chỉ đứng đến vai Dương lướt ngang, nàng nói thêm: "Mà dù là Long Ngạo hay Long Địch thì so với Sùng Hạo vẫn chỉ là tôm tép! Long tộc này chỉ có Sùng Hạo là nhất!"
Phúc Pháp hỏi: "Vậy chứ Võ Phi Dương thì sao?"
Cô gái quay đầu trợn mắt nhìn Phúc Pháp: "Võ Phi Dương? Hắn có Tiên huyết, được tính là Long tộc sao?"
Phúc Pháp phản bác: "Chứ Sùng Hạo cũng có Nhân cốt!"
Cô gái bướng bĩnh đáp: "Dù sao thì Sùng Hạo vẫn là số 1 Long tộc! Võ Phi Dương là cái thá gì chứ! Bà đây vả một cái là hắn chết tươi nhá!"
"Ặc! Khụ khụ..." Dương cố nhịn cười, kết quả là ho sặc sụa.
Phúc Pháp vừa vỗ lưng Dương vừa nói: "Cô ta là Bành Thu Thúy, thiên tài Bành gia Long tộc, rất cuồng Bạch Long Bá Vương - Sùng Hạo."
Nhắc đến Bành gia khiến Dương nhớ đến chuyện cũ, khi hắn đại diện Lâm gia thi một cuộc thi giả kim, và một trong các đối thủ của hắn là Hồ Đào, mẹ của Hồ Đào cũng là người Bành gia.
Đồng thời Dương cũng nhớ đến câu nói của Google, rằng hắn sẽ gặp một người quen ở đây, Dương liền đảo mắt nhìn quanh, nhưng không có kết quả.
Phan Phúc Pháp cũng làm điều tương tự, miệng lầm bầm: "Quái lạ? Sao không thấy bọn họ đến?"
"Ai cơ?" Dương hỏi.
"Lũ quái vật cấp Tướng ấy, Long Ngạo thì không nói đi, ngay cả Võ Phi Dương, Nguyễn Hoài Bão, Sùng Hạo sao cũng không thấy đến?"
Dương vờ đoán mò: "Không chừng bọn hắn cải trang trà trộn vào đây?"
Rồi giả vờ như nhận ra gì đó, Dương liếc Phúc Pháp và nói nhỏ: "Nhìn ngươi thế này chứ là Nguyễn Hoài Bão hóa trang cũng không chừng? Ha ha..."
Phan Phúc Pháp giả bộ giật mình, chỉ tay vào Dương và run run nói: "Vậy ngươi... không lẽ chính là... Võ Phi Dương?"
Dương giật mình: "Ách!"
Thấy Dương giật mình thật mà tưởng là Dương giả vờ giật mình như thật, Phúc Pháp vỗ vai Dương và cười đắc ý: "Giả giống lắm! Ha ha... Thật ra ta nghĩ khác, ta tin bọn hắn sẽ đến, nhưng không phải đến với tư cách Linh Tướng, mà là Linh Vương! Nghe hơi hoang đường, nhưng ta tin bọn họ có thể làm được..."
Chợt có ai đó la lên: "Vào được rồi!"
Có người thử và thành công, những người khác nối đuôi nhau tiến vào khe nứt, bắt đầu một cuộc phiêu lưu tìm kiếm kỳ ngộ.
"Đi thôi!" Phúc Pháp vỗ vai Dương rồi tiến vào bí cảnh.
Dương vẫn đứng lại nhìn từng người lần lượt tiến vào, hắn muốn tìm một người, người mà hắn quen có nhiều, người hắn muốn gặp cũng không ít, nhưng hiện tại trong đầu hắn chỉ có một người, nàng là Linh Đế nên hiện tại không thể có mặt trong bí cảnh này, nếu gặp, có lẽ chỉ được gặp ở ngoài đây...
Quanh khe nứt chỉ còn lại một người, chính là Dương trong một thân phận hoàn toàn hư cấu, Lý Hữu Thực. Hắn vẫn đứng chờ...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người lướt đến cạnh hắn, hương thơm nhè nhẹ, hắn nhìn sang, hai đôi mắt vô tình thấy nhau...
Mùi hương xa lạ, gương mặt xa lạ, ánh mắt xa lạ, nàng không phải Diễm...
Nhưng lại khiến Dương có cảm giác quen thuộc...
Quen thuộc vì hắn đã từng gặp qua nàng trong đời? Hay quen thuộc vì lần gặp đầu tiên này được an bày bởi số phận?
"Chúng ta... có từng gặp nhau bao giờ chưa?"
Không phải Dương hỏi, mà là nàng hỏi...
Mắt nàng cũng hoang mang như mắt hắn...
Dương lắc đầu, hắn không biết, hắn không nhớ, hoặc hắn không chắc chắn...
Hai đôi mắt rời nhau, cùng nhìn về khe nứt, hắn ngỏ ý nhường nàng đi trước, nhưng nàng lắc đầu, vậy là hắn tiến vào...
Nơi Dương đặt chân xuống là một vùng đất khô cằn nứt nẻ với rất nhiều dấu vết của những trận chiến khốc liệt. Nơi đây là một chiến trường...
Những người đến trước Dương đang tập trung ở khoảng vài chục mét trước mặt, nơi có một cột đá khổng lồ dựng nghiêng trên đất, trụ đá này được điêu khắc trơn tru tỉ mỉ nhưng có nhiều vết nứt và có một phần đầu dường như đã gãy mất.
Phang Phúc Pháp đang đứng xem trụ đá, vô tình quay đầu thấy Dương đang chậm rãi bước đến, liền kinh hô: "Hữu Thực! Cẩn thận có bẫy!"
Nhưng đã muộn, Dương ngờ nghệch bước đến rồi chợt bị một sợi dây leo vô hình trói chặt cổ chân rồi quật ngã úp mặt xuống đất.
Đám đông cười ồ lên, trong đó có một tên mặt như khỉ cười to hơn cả, vẻ mặt đắc ý nói: "Thấy chưa! Ta nói đặt bẫy ở đó thì thế nào cũng có đứa ngu té sấp mặt lờ mà! Ha ha!"
Phúc Pháp giận giữ: "Khốn kiếp! Thả hắn xuống!"
Tên mặt khỉ đáp: "Từ từ, đây là ta đang dạy dỗ hắn, nơi này tràn ngập cạm bẫy, cứ ngáo ngơ như hắn thì chết sớm!"
Nói xong, gã mặt khỉ vẫy tay, sợi dây đang trói chân Dương liền chuyển động, đem hắn xoay như dế trên không. Dương thừa sức thoát, nhưng hắn không muốn thoát mà cứ gào thét sợ hãi, theo hắn nghĩ thì trong tình trạng không có Google, giả ngơ tốt hơn nhiều so với gây chú ý.
"Hu hu! Ai cứu ta với! Tha cho ta!"
Phúc Pháp tức giận lao đến định tấn công gã mặt khỉ, nhưng bị Lưu Tấn Vũ ngăn cản: "Đây là việc tốt với bạn ngươi! Cho hắn nhục nhã một lần để nhớ cái gì gọi là cảnh giác đi!"
Nhưng khi Tấn Vũ đang nói, một lường linh lực lướt đến cắt đứt sợi dây trói chân Dương, khiến hắn ngã văng ra đất, khắp người đầy bụi bẩn.
Tất cả tiếng cười im bặt, từ lối vào xuất hiện một bóng người xinh đẹp, chính là cô gái mà Dương vừa gặp ở bên ngoài.
Chật vật đứng dậy phủi sạch bụi bẩn, Dương nhìn cô gái và gật đầu nói: "Cảm ơn đã cứu giúp..."
Cô gái đi qua Dương, vừa đi vừa nói mà không hề nhìn hắn: "Làm đàn ông thì hãy thôi hèn nhát, còn không phải đàn ông thì cũng đừng nên làm mất mặt phụ nữ!"
Dương trợn mắt: "Ặc! Chỉ là gặp chút tai nạn nên kêu cứu thôi mà! Có cần nói nặng vậy không?"
Cô gái không thèm đáp, tiến đến ngẫng đầu nhìn lên cột đá khổng lồ.
Dương cũng tiến đến, Phúc Pháp thương hại hỏi: "Có sao không?"
Dương lắc đầu, hất cằm về phía cô gái và hỏi: "Ai vậy?"
Phúc Pháp đáp: "Hình như là... Liêu Thiên Ý..."
"Hình như?"
Phúc Pháp thật thà đáp: "Ta không chắc lắm... Nghe nói cô ta là con gái thất lạc nhiều năm của gia chủ Liêu gia Long tộc, nhan sắc mỹ miều, tài năng tuyệt thế, chưa đầy 20 tuổi đã thành công đột phá Linh Tướng, còn có người nói cô ta dùng linh lực vô hệ đánh ngang với Linh Vương... Đây chỉ là những tin đồn ta nghe được gần đây, không có tính xác thực... Có điều cô gái này dùng tiêu làm kiếm, đúng với mô tả vũ khí của Liêu Thiên Ý trong tin đồn."
Dương nhìn về phía cô gái, quả thật bên hông nàng giắt một cây tiêu dài màu ngọc trắng, không thể dùng Google để xác định chính xác nhưng đã tiếp xúc nhiều với giả kim thuật, Dương vẫn có thể nhận thấy cây tiêu này là một Tiên Bảo, ít nhất là trung cấp.
Sự chú ý của Dương nhanh chóng thay đổi khi nhiều người ồ lên, Dương đưa mắt nhìn sang thì thấy dưới chân trụ đá khổng lồ, Lưu Tấn Vũ đang đứng đặt tay vào thân trụ, quanh người hắn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Đồng thời, trên thân trụ, vị trí cao hơn đầu Tấn Vũ một chút cũng tỏa ra ánh sáng, ánh sáng này kết thành một dòng chữ và số: "Lê - 125 - Lưu Tấn Vũ - 0"
Dòng chữ hiện ra vài giây rồi tan biến, một vết xăm chữ Lê xuất hiện trên mu bàn tay của Lưu Tấn Vũ, tên này thử xóa đi nhưng bất thành.
"Vậy là sao? Chuyện gì vừa xảy ra?"
Mọi người tò mò bàn tán, Lưu Tấn Vũ có vẻ mặt đắc ý vì là người tiên phong, hắng giọng rồi nói: "Mọi người im lặng!"
Không ai thèm nghe, tiếp tục bàn tán.
Lưu Tấn Vũ mặt không đổi sắc: "Im lặng cho ta nói! Đây là một chiến trường!"
Một thành phần bất hảo la to: "Chiến trường? Nhìn qua thì ai chả biết mà cần ngươi nói! Mau nói xem vừa rồi là sao!"
Nói xong, tên này đột nhiên hộc máu văng ra ngoài, người ra tay là cô nàng chanh chua Tuyết Ly.
Phủi tay, nàng lạnh lùng đe dọa: "Còn kẻ nào dám xúc phạm anh họ ta?"
Thấy xung quanh đã im lặng, Lưu Tấn Vũ nói tiếp: "Nơi đây là chiến trường, nếu ta không lầm thì chính là chiến trường của cuộc chiến tranh Lê - Mạc của gần 500 năm trước."
"Trụ đá này chắc là một trong những Chiến Thần trụ, lịch sử ghi chép, trụ đá này có khả năng ghi lại và xếp hạng chiến công của các tướng sĩ tham chiến... Trụ đá trắng này là trụ của phe Lê, còn bên phe Mạc là trụ đá đen."
Không đợi Lưu Tấn Vũ nói hết, một người tò mò tiến đến thử báo danh, nhận được dòng chữ: "Lê - 126 - Lâm Trung - 0"
Người tên Lâm Trung này sau khi nhìn chữ Lê trên tay mình, liền quay ra nói với đám đông: "Giải thích dài dòng làm mẹ gì! Cứ đặt tay vào báo danh xong là có đủ thông tin nhé!"
Nhìn đám người tò mò chen chúc nhau báo danh, Dương lo lắng nói thầm: "Chết mẹ! Công lao cải trang và đặt được cái tên đẹp, giờ đút tay vô nó báo tên Võ Phi Dương thì quá thốn!"
Bang!
Trong lúc Dương đang suy nghĩ, một tiếng nổ vang lên và một người bị văng ra xa.
Người xung quanh tò mò hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"
Kẻ bị đánh văng ôm ngực nói: "Hự! Ta định đặt tên giả cho ngầu, không ngờ nó phát hiện và đánh ta!"
"Ặc! Chết mẹ, giờ sao đây Google?" Dương lo lắng hỏi, nhưng không có lời đáp.
Chợt im lặng lạ thường, Dương thấy mọi người đang chăm chú nhìn vào Liêu Thiên Ý, cô nàng xinh đẹp này tiến đến và đặt tay lên trụ đá...
Thời gian lâu hơn bình thường, hoặc có lẽ do mọi người chăm chú hơn...
Một dòng chữ hiện ra: "Mạc - 26 - Liêu Thiên Ý - 0"
Tiếng xì xầm lại vang lên: "Mạc? Sao lại là Mạc? Nãy giờ đều là Lê mà?"
"Rõ ràng khi đặt tay lên cột đá, ta chỉ nghe được câu nói: Hãy khai báo danh tính."
Tên vừa bị đánh văng gượng dậy nói: "Ta cũng nghe như vậy, sau đó báo tên giả nên bị nó đánh ra!"
Dương đang hóng hớt, chợt Phúc Pháp khều hắn và hỏi: "Sao ngươi không báo danh thử đi?"
Dương hỏi ngược lại: "Còn ngươi?"
Phúc Pháp đáp: "Ta... ta chưa muốn, để xem tình hình thế nào rồi tính..."
"Vậy à... Thôi ta thử xem thế nào..."
Dương tiến lên, đưa tay vào trụ và nghe câu nói: "Hãy khai báo danh tính."
"L... Lý Hữu Thực?"
"Phát hiện nói dối, kích hoạt chức năng phòng vệ!"
Bang!
Dương văng ra, đầu chà xuống đất, mông chổng lên trời...
Hết chương 147